Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Chương 153 : Vô tình gặp gỡ
Làng du lịch Hồ Mật, thật sự là một nơi du lịch rất tuyệt.
Giản Nhụy Ái đẩy xe lăn của Cụ Duệ Tường đi theo Giản Tử Hạo, không gian thảo nguyên Mông Cổ xanh non mơn mởn, làm cho tâm tình người ta thật thoải mái.
Giản Tử Hạo chỉ vào bên trong nhà bạt Mông Cổ "Mẹ, chúng ta sang bên kia xem đi!". Cậu bé hưng phấn hoan hô vui vẻ vì lớn lên ở nước Mĩ, rất ít khi được nhìn thấy thảo nguyên xinh đẹp, quả thật làm cho người ta vui vẻ.
"Được, chỉ cần Hạo Hạo vui thích là tốt rồi." Cụ Duệ Tường ôm Giản Tử Hạo ngồi lên trên đùi mình "Tiểu Nhụy, đẩy nhanh lên một chút."
"Đúng vậy, mẹ, đẩy nhanh lên một chút." Giản Tử Hạo lớn tiếng nói .
Giản Nhụy Ái cảm thấy bọn họ đang bắt nạt mình, tươi cười miệng nhất quyết không tha nói: "Hai cha con liên hiệp bắt nạt mẹ nha!"
"Ba và con thương mẹ còn không kịp nữa, nào dám bắt nạt mẹ ? Nhưng mẹ quá béo rồi nên cần phải giảm cân, nếu không cẩn thận ba sẽ không thương mẹ nữa." Giản Tử Hạo nói đạo lý rõ ràng.
"Hạo Hạo, sao con có thể bắt nạt mẹ như vậy? Nhưng cũng nói đúng. Tiểu Nhụy, em thật sự nên giảm cân thôi."
"Hai người. . . . . . Hai người đừng nên quá mức!" Giản Nhụy Ái vỗ đầu hai người, đây chỉ là trừng phạt nho nhỏ đối với bọn họ, ai bảo bọn họ dám bắt nạt cô.
Cô làm sao có thể quá béo rồi hả ? Chỉ là từ lúc sinh Hạo Hạo vẫn chưa lấy lại được vóc dáng, có chút hơi mập mà thôi.
Người phụ nữ mặc quần áo Mông Cổ đứng bên cạnh nhà bạt, nhìn thấy Giản Nhụy Ái cùng Cụ Duệ Tường liền lễ phép: "Mỹ nữ trai đẹp, mời mọi người vào nhà bạt của chúng tôi tham gia vũ hội náo nhiệt."
Cô cầm khăn ha-đa (dệt bằng tơ lụa của người Tạng và một số người Mông Cổ ở Trung Quốc, dùng để tặng nhau khi gặp mặt, tỏ ý kính trọng và chúc mừng, cũng dùng trong các buổi lễ tế thần) quàng lên trên người bọn họ.
Giản Nhụy Ái lần đầu tiên được tham gia nghi lễ như vậy nên hơi đỏ mặt, hai người đàn ông bên cạnh lại coi chuyện đó bình thường như cơm bữa, chỉ gật đầu một cái rồi đi theo cô.
Bên trong nhà bạt rất đông người, tiếng nhạc, tiếng trống từng trận vang lên náo nhiệt, không khí vui vẻ ngất trời.
Bọn họ đi vào nhà, mặc dù Cụ Duệ Tường phải ngồi xe lăn nhưng vẫn nổi bật và thu hút sự chú ý của mọi người.
Người phụ nữ nhiệt tình khoản đãi, lấy ra những xiên thịt dê, thịt bò nổi tiếng của Mông Cổ. . . . . .
"Hi vọng mọi người có thể thích. . . . . ."
"Cám ơn. . . . . ." Giản Nhụy Ái mỉm cười nhận lấy thức ăn, ngửi mùi thịt thơm nồng, nước miếng của cô đã chảy ra như suối. Vẻ ngoài có thể thay đổi, nhưng tính tình tham ăn vẫn tồn tại như cũ.
"Mỹ nữ, cô thật khách khí, ở Mông Cổ chúng tôi không cần nhiều lễ nghĩa như vậy, cứ thả lỏng vui vẻ chơi đi!"
"Cô không cần gọi tôi là mỹ nữ, tôi gọi là Tiểu Nhụy, đây là chồng tôi Duệ Tường, con trai của tôi Hạo Hạo." Giản Nhụy Ái thấy người phụ nữ nhiệt tình, cô cũng vui vẻ đáp lại.
Cụ Duệ Tường không nói gì, thâm tình nhìn Giản Nhụy Ái đơn thuần đối đãi với mỗi người.
Giản Nhụy Ái biết Cụ Duệ Tường không thích không khí náo nhiệt, cũng không thích chào hỏi người khác, cô chỉ có thể giúp bọn họ chuẩn bị xiên thịt dê và xiên thịt bò.
Giản Tử Hạo thích ăn thịt dê, Cụ Duệ Tường thích ăn thịt bò, hơn nữa không thích ăn thịt có cho thêm hạt tiêu, cho nên Giản Nhụy Ái tỉ mỉ giúp bọn họ bỏ tiêu trên thịt đi.
Chuẩn bị đồ xong, mới đem cho hai đại lão gia trước mặt "Nhanh ăn đi!"
"Cám ơn mẹ!" Giản Tử Hạo cầm thịt ăn ngấu nghiến, xem ra cậu thật sự rất thích ăn thịt dê: "Mẹ, loại thịt này thật mới mẻ, ăn ngon thật đấy!"
Giản Nhụy Ái nhìn Giản Tử Hạo miệng đầy dầu mỡ, cầm tờ giấy lau miệng cho cậu bé: "Được rồi, ăn ngon cũng nên ăn chậm một chút, cẩn thận bị sặc."
"Ba, ba cũng mau ăn chút gì đi!"
Không có Giản Tử Hạo nhắc nhở, Giản Nhụy Ái cũng không biết Cụ Duệ Tường có vấn đề gì, cũng không có nhúc nhích "Làm sao vậy?"
"Không phải vậy." Ánh mắt Cụ Duệ Tường nhìn thẳng phía trước, gương mặt lạnh lẽo cau mày.
Giản Nhụy Ái kỳ quái nghiêng đầu, ‘ xì ’ không nhịn được bật cười, đối diện là người phụ nữ đang nhìn Cụ Duệ Tường, không trách được Cụ Duệ Tường không muốn ăn, nếu là cô thì chỉ nghĩ đến thôi cũng đã muốn buồn nôn rồi.
Cụ Duệ Tường nhức đầu nhìn người phụ nữ đó, nghiêng đầu trừng mắt với Giản Nhụy Ái "Không cho cười!"
"Ha ha. . . . . ." Cụ Duệ Tường không nói, cô còn chưa cảm thấy gì, anh nói xong, Giản Nhụy Ái lại không chút kiêng kỵ cười ra tiếng "A! Anh làm gì thế, sao lại ăn thịt của em."
"Xem em còn dám cười anh." Trong miệng Cụ Duệ Tường đang nhai, trong lòng vô cùng ngọt, không ngờ cho dù không thích ăn thịt dê, mùi vị cũng có thể trở nên ngon như vậy.
Thức ăn phải hướng về phía người ăn, như thế mới có mùi vị.
"Ba, mẹ, con nhắc nhở hai người, nơi này là bên ngoài, hai người nên tế nhị một chút." Giọng nói ghét bỏ của Giản Tử Hạo đã cắt đứt cuộc tranh cãi ầm ĩ của Giản Nhụy Ái và Cụ Duệ Tường.
Không khí ấm áp như thế, đột nhiên xuất hiện vị khách không mời mà đến.
"Tiểu thư Tiểu Nhụy, chúng ta ra ngoài khiêu vũ đi" Người đàn ông chủ nhà nhiệt tình muốn mời.
"A!" Giản Nhụy Ái khiếp sợ, vẻ mặt cứng ngắc, thân thể cứng đờ, làm sao để khiêu vũ đây "Không cần, tôi không biết khiêu vũ ."
"Không có chuyện gì, Duệ Tường tiên sinh, các người cũng cùng đi chứ?"
Người phụ nữ chủ nhà muốn đụng vào xe lăn của Cụ Duệ Tường nhưng anh nhanh chóng quẹo qua một bên, khiến người phụ nữ ngã bổ nhào.
Hiển nhiên, người phụ nữ không biết Cụ Duệ Tường sẽ có hành động như thế, nên có chút ngẫn người vẻ mặt lúng túng.
Giản Nhụy Ái mở to mắt dắt Giản Tử Hạo ở bên cạnh cười trộm, lúng túng "Không phải mọi người nói muốn khiêu vũ sao, chúng ta đi thôi!"
"Ồ! Tốt, vậy bọn họ. . . . . ." Người phữn nghiêng đầu nhìn Cụ Duệ Tường và Giản Tử Hạo.
"Không có chuyện gì, không cần phải quản xem bọn họ làm gì." Giản Nhụy Ái nghiêng đầu hướng về phía hai người bọn họ nháy mắt.
Không biết vì sao? Giản Tử Hạo là do cô mang thai mười tháng, nhưng lại có tình cảm đối với Cụ Duệ Tường vẫn tốt hơn.
"Ba, ba nói dáng vẻ đó của mẹ có phải rất xấu xí không?"
Đứng cách đó không xa, Giản Nhụy Ái nghe được rất rõ những lời này, trừng mắt nhìn chằm chằm Giản Tử Hạo, giống như đang nói cậu nhất định phải chết.
Nhưng sự uy hiếp của Giản Nhụy Ái vĩnh viễn cũng không khiến Giản Tử Hạo sợ hãi.
Giản Nhụy Ái bị người đàn ông chủ nhà nắm tay, bắt đầu khiêu vũ theo âm nhạc rộn ràng.
Khi bọn họ đang đắm chìm trong vũ điệu của mình. Cửa lại xuất hiện thêm người mới, mặc áo khoác Ni Á màu đen bản số lượng có hạn, không che đậy được khí chất hơi thở bá đạo tỏa ra từ trên người anh.
Khí chất bẩm sinh, không có ai có thể ngăn cản.
Giản Nhụy Ái run rẩy, sắc mặt hơi chuyển trắng bệch, cảm giác giống như hơi sức toàn thân cũng bị rút cạn, giống như bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có thể té xỉu.
Người bên cạnh đều dừng lại, nhìn khách quý đến.
"Đó không phải là Thiên vương châu Á Đơn Triết Hạo sao?"
"Đúng, hình như chính là anh ấy."
Anh xuất hiện, vẫn dáng vẻ giống như cũ có thể chấn động xung quanh, dù sao anh cũng là minh tinh, là một nhân vật của công chúng.
Dù bị mọi người vây ở bên trong nhưng Đơn Triết Hạo cũng có thể liếc nhìn thấy Giản Nhụy Ái, có lẽ ở trong mắt của anh cũng chỉ có cô, cho nên mới có thể dễ dàng tìm được cô như vậy.
Gương mặt giống nhau, ánh mắt giống nhau, hơi thở cũng cùng một dạng. . . . . . Là cô sao?
Truyện khác cùng thể loại
89 chương
16 chương
56 chương
32 chương
258 chương
192 chương
116 chương
29 chương