Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Chương 152 : Cô không phải là Giản Nhụy Ái
Cụ Duệ Tường nhìn hai mẹ con khóc thút thít, anh thề sẽ cho bọn họ một cuộc sống vô cùng tốt, so với Đơn Triết Hạo có thể cho bọn họ còn tốt hơn gấp trăm lần.
Anh sẽ cho bọn họ hạnh phúc, coi như không có Đơn Triết Hạo .
Dì Vương mang Giản Tử Hạo đang khóc đi lên lầu.
"Duệ Tường, tại sao anh lại muốn đưa Hạo Hạo đến xem Đơn Triết Hạo biểu diễn. Anh biết rõ Đơn Triết Hạo thông minh như vậy. Anh ấy sớm muộn cũng sẽ điều tra ra mẹ con em. Đến lúc đó anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua." Giản Nhụy Ái hiểu rất rõ tính bá đạo độc nhất vô nhị của Đơn Triết Hạo.
Anh ấy làm sao có thể bỏ qua cho cô.
Cụ Duệ Tường nhìn Giản Nhụy Ái đang kích động, cô vẫn còn trẻ con và đơn thuần như vậy, mỉm cười "Tiểu Nhụy, nếu như Hạo biết hai người, em có lựa chọn đi cùng với Hạo hay không?"
Giản Nhụy Ái cứng ngắc, nhìn chằm chằm Cụ Duệ Tường. Nhìn nụ cười trên mặt anh, không biết vì sao cô cảm thấy rất khó chịu "Sẽ không, Duệ Tường, chúng ta đã là vợ chồng, em sẽ không đi theo người đàn ông khác."
"Đó không phải là tốt, đồ ngốc." Cụ Duệ Tường kéo tay Giản Nhụy Ái, da cô mềm mại trơn nhẵn, làm cho lòng anh buông lỏng rất nhiều: "Vậy thì chúng ta sẽ không tách ra cũng không sợ Hạo, cho dù cậu ấy nhìn thấy thì như thế nào, em cũng không phải là Giản Nhụy Ái, em là Giản Đơn."
"Đúng vậy, em không phải là Giản Nhụy Ái, em là Giản Đơn, cho nên em sẽ không sợ hãi." Giản Nhụy Ái nói giống như đang an ủi chính bản thân mình, lại giống như đang an ủi Cụ Duệ Tường.
Cụ Duệ Tường cười với Giản Nhụy Ái, ở trước mặt cô, anh không còn là người lạnh lùng khiến người khác phải cách xa ngàn dặm nữa. Ngược lại là một người dịu dàng thỉnh thoảng sẽ có chút trẻ con.
"Tiểu Nhụy, thời tiết ngày mai rất tốt, chúng ta đi chơi được không?."
Giản Nhụy Ái chần chờ, muốn cự tuyệt lời mời của Cụ Duệ Tường, cô thật sự không muốn ra khỏi cửa. Có lẽ là do cô không có dũng khí ra ngoài vì sợ có thể sẽ gặp phải Đơn Triết Hạo, núp ở trong nhà là an toàn nhất.
Cụ Duệ Tường thấy Giản Nhụy Ái không có phản ứng "Tiểu Nhụy, chúng ta cũng nên đi nghỉ phép đi, anh biết là em không muốn ra khỏi cửa, em sợ gặp phải Đơn Triết Hạo. Nhưng đi chơi sẽ không dễ gặp được cậu ấy, hơn nữa Hạo Hạo cũng đã lâu không được đi chơi, chẳng lẽ vì em buồn bực mà không cho thằng bé đi sao?"
Bị nói trúng tim đen, Giản Tử Hạo chính là trung tâm thần kinh của Giản Nhụy Ái, lúc nào dùng với Giản Nhụy Ái cũng đều có tác dụng.
Giản Nhụy Ái nghĩ tới mình trốn tránh Đơn Triết Hạo, nhưng Giản Tử Hạo lại thích đi chơi. Luôn luôn cấm đoán thằng bé sẽ làm nó quá ngột ngạt. Hơn nữa đứa bé nên đi ra ngoài va chạm với xã hội, cô không vì mình cũng phải vì Giản Tử Hạo mà suy nghĩ một chút.
Vì Giản Tử Hạo cho nên cô cũng đã dao động, nhìn Cụ Duệ Tường "Được rồi, em đồng ý còn không được sao?"
Cụ Duệ Tường vui vẻ ôm lấy Giản Nhụy Ái "Cám ơn em, Tiểu Nhụy!"
Mặc kệ bao nhiêu năm, khi cô và Cụ Duệ Tường tiếp xúc thân mật, cô vẫn luôn có cảm giác quái dị, khe khẽ đẩy Cụ Duệ Tường ra, lúng túng tìm cớ nói: "Duệ Tường. Cái đó. . . . . . Cái đó trời quá lạnh. Ngủ thôi."
Mặc dù có chút cảm giác mất mát nhưng Cụ Duệ Tường cũng lấy lại tinh thần rất nhanh, chỉ cần cô ở bên cạnh anh là tốt rồi "Ừ, Ngủ."
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Đơn Triết Hạo cầm trong tay một cốc cà phê thơm nồng, cúi đầu nhìn cảnh xe cộ đông nghịt dưới lầu.
Những người đang liều mạng chen lấn lên xe buýt, những người đang vội vã chạy trên đường để kiếm sống, có lẽ Đơn Triết Hạo vĩnh viễn cũng không thể cảm nhận đươc những thứ kia. Nhưng bọn họ cũng không có cách nào để cảm nhận được tư vị cao cao tại thượng của Đơn Triết Hạo.
Y Thiếu Thiện gõ cửa mấy cái, đẩy cửa đi vào: "Tổng giám đốc, chuyện đã điều tra rõ ràng, đây là bà xã của Cụ Duệ Tường."
Người thông minh chính là người thông minh, vĩnh viễn sẽ nhanh hơn so với người khác. Một khắc khi nhìn thấy Giản Tử Hạo, anh liền có cảm giác rất khó diễn tả nên phái người đi điều tra.
Cụ Duệ Tường là người lạnh lùng, có thể làm cho cậu ta bỏ qua tất cả phụ nữ, cô gái kia nhất định là người quan trọng nhất trong lòng cậu ta.
Hơn nữa quan hệ của Giản Nhụy Ái và Cụ Duệ Tường cũng không phải là bình thường. Khi đó anh có cảm giác Cụ Duệ Tường đã có tình cảm với Giản Nhụy Ái, nhưng Cụ Duệ Tường là bạn của anh cho nên anh không muốn trở mặt mà thôi.
Anh thu hồi tâm tình của mình, ngồi xuống ghế, đặt cốc cà phê sang bên cạnh, cầm lấy tấm hình trong tập tài liệu lên nhưng khi nhìn thấy tấm hình đó sắc mặt anh thiên biến vạn hóa, giống như tro tàn lại bùng cháy.
Từ khiếp sợ chuyển thành vui mừng, rồi lại chuyển thành đau lòng. . . . . .
Dung mạo như vậy, nụ cười như vậy, động tác như vậy, chính là người phụ nữ mà anh ngày nhớ đêm mong, cô thật sự không có chết, cô thật sự còn sống.
Trong lòng sôi trào, anh kích động muốn chạy đến bên cạnh Giản Nhụy Ái, đoạt cô trở về bên mình.
"Tổng giám đốc. . . . . ." Y Thiếu Thiên nhìn thấy Đơn Triết Hạo kích động, câu nói kế tiếp liền trở nên khó khăn, anh cũng không muốn làm tổn thương Đơn Triết Hạo "Thật ra thì người trong hình không phải là Giản tiểu thư."
"Có ý gì." Tròng mắt Đơn Triết Hạo lộ rõ vẻ không vui, người trong hình rõ ràng chính là người phụ nữ mà anh yêu thương, mặc dù đã qua năm năm rồi, nhưng cô chỉ thoáng cười một chút cũng vẫn in sâu vào trong lòng anh.
Y Thiếu Thiên nuốt một ngụm nước bọt "Thật ra thì cô ấy chỉ là người có dung mạo giống như Giản tiểu thư mà thôi. Nhưng là cô ấy tên là Giản Đơn, trước kia đều sống ở Mĩ, gần đây mới trở về nước."
"Giản Đơn, Giản Đơn. . . . . ." Đơn Triết Hạo yên lặng nhớ tới, không thể nào, người trong hình rõ ràng chính là Giản Nhụy Ái.
"Cụ Duệ Tường quen biết Giản Đơn ở nước Mỹ, khi đó Giản tiểu thư vẫn còn sống, cho nên người trong hình không phải Giản tiểu thư, hơn nữa. . . . . ."
"Cậu có thể nói xong trong một lần luôn không. Lề mề. . . . . ."Ánh mắt của Đơn Triết Hạo cũng có thể giết người, nhìn ra anh đang ẩn nhẫn.
"Hơn nữa bọn họ thực sự đã kết hôn, ở Mĩ đã làm giấy chứng nhân." Y Thiếu Thiên nói chuyện cũng không dám nhìn ánh mắt như muốn giết người của Đơn Triết Hạo.
"Cô ấy kết hôn." Ánh mắt Đơn Triết Hạo ảm đạm, anh biết Giản Nhụy Ái hận mình, nhưng nhất định sẽ không kết hôn cùng người khác. Ánh mắt nhìn lại tấm hình, có chút lừa mình dối người nói: "Thật ra cô ấy chỉ có mấy phần giống mà thôi, cô ấy không phải Tiểu Nhụy, có phải không?"
Y Thiếu Thiên nhìn biểu hiện đó của Đơn Triết Hạo, anh nhất thời muốn khóc. Trước kia Đơn Triết Hạo là người thủ đoạn nham hiểm, làm việc quyết đoán, hiện tại lâm vào trong vòng xoáy tình yêu biến thành một người hoàn toàn khác so với mình trước kia.
Y Thiếu Thiên cũng thật hi vọng người phụ nữ trong hình là Giản Nhụy Ái, như vậy ít nhất Đơn Triết Hạo cũng không phải sống cuộc sống không có mục đích như vậy, giống như qua một ngày lại tính một ngày.
"Nhà Cụ Duệ Tường ở đâu?" Đơn Triết Hạo tỉnh táo lại rất nhiều, mới mở miệng hỏi. Mặc kệ Giản Đơn có phải là Giản Nhụy Ái hay không anh đều muốn nhìn tận mắt một chút. Nếu không anh chết cũng sẽ không cam lòng. Còn nếu cô ấy là Giản Nhụy Ái, vậy người bị tai nạn chếT lúc trước là ai?.
"Cả nhà bọn họ đã đi làng Hồ Mật du lịch rồi."
"Hủy bỏ tất cả lịch trình, tôi muốn đi làng Hồ Mật một chuyến." Đơn Triết Hạo nói xong cầm áo khoác tây trang mặc vào, đi ra cửa.
Y Thiếu Thiên thở dài một cái, Đơn Triết Hạo gặp phải chuyện có liên quan đến Giản Nhụy Ái, liền không giống với Đơn Triết Hạo nữa.
Lúc trước cũng đã nhìn thấy thi thể của Giản Nhụy Ái, người trong hình còn có thể là Giản Nhụy Ái sao?. Làm sao có thể, có lẽ chỉ là giống nhau mà thôi, thế giới sẽ không có chuyện ly kì cải tử hoàn sinh như vậy. Mấu chốt chính mắt anh đã nhìn thấy Giản Nhụy Ái nhập quan.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
317 chương
55 chương
20 chương
3 chương