Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânMặt cô đỏ bừng lên không lẽ nó nghe lén sao ! - Em nói gì vậy chứ ? - Nó nói đúng chứ có sai đâu ! Anh thờ ơ đáp. Mặt cô vừa đỏ vừa bực mình , cái tên này không biết hắn có bị mất não không nữa. - Tôi về lấy đồ ! Cô hậm hực nói . Anh ta lại khẽ cười ! Người của Hạng Vũ đưa cô về nhà lấy đồ cần thiết , rồi lại chở cô về nhà của anh để sắp xếp phòng. - Này ! Phòng tôi đâu ? Anh ngạc nhiên hỏi : - Phòng tôi ấy ! - Nà ní ? Ngủ chung sao ? - Không phải vợ chồng thường làm vậy à ? Ôi trời ..... tên này không biết gì cả ! Vừa quen hôm qua hôm nay lại là vợ chồng thì thôi còn ngủ chung.... - Anh.... anh..... được rồi tôi ngủ giường anh ngủ ở ghế được không ? Anh nhìn cô bằng đôi mắt phượng , đáng sợ thật ! - Lần đầu có người vào phòng tôi mà bảo tôi ngủ ở ghế đó ! Mắc bẫy ! Cô cười gian . - Anh vừa bảo bợ chồng ngủ chung ! Vậy phòng anh cũng là phòng của tôi ! Cô đắt ý nói. Anh nhìn cô như một con mèo đang vui sướng khi bắt được một con cá to . Anh không nỡ dập tắt niềm vui đó nên thôi cứ im lặng, chứ thật ra còn nhiều cách cãi lại mà đúng không ? - Được ! Đúng 3h chiều hai người cùng nhau ra cục dân chính đăng ký kết hôn. - Bây giờ ta là vợ chồng ! Anh nói với cô , với vẻ mong chờ điều gì đó . - Ừm , tôi biết! Mặt anh tối sầm xuống có vẻ thất vọng. Anh hít một hơi thật sâu sau đó thở ra nói: - Vợ ơi ! Anh đói rồi !