Cô vợ không ngờ của chủ tịch !vợ ơi quay lại được không
Chương 20 : tôi ngốc !
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânAnh nhìn quản gia.
- Chuyện gì ? Tôi vừa nhờ ông đưa cô ấy lên lầu... Đi lên xem mau.
- Phu nhân.... đau bụng ra máu.
Anh mở to mắt.
- Có thai sao ? Không thể ! Hay là hai người họ....
- Thiếu gia không đâu ! Phu nhân chắc là sẽ không như vậy !
Quản gia nói với giọng trấn an anh.
- Chúc Nhi !
Phòng không một bóng người. Anh và quản gia đi tìm ở các nơi khác. Người giúp việc chia nhau tìm các nơi trong phòng nhu kẹt giường.....
Cuối cùng lại tìm thấy cô ở toilet.
- Gì gì vậy ? Mấy người vào đây làm gì ?
Cô hốt hoảng nhìn.
- Thì ra là người ở đây !
- Mấy người tìm tôi thì ra ngoài đợi xíu. Tôi còn phải làm một-
- Thiếu gia tìm thấy phu nhân rồi !
Ủa rồi ngộ hen. Hạng Vũ là người không thích dài dòng, ngươi giúp việc cũng y chang.
Cộp cộp cộp
- Ở đâu ?
- Toilet ạ !
Anh cào toilet các người còn lại đều an phận ra ngoài đóng cửa lại.
- A anh vào....vào đây làm gì ?
- Em có thai sao ?
..........
- Hả ?
Chúc Nhi vẫn chưa hiểu được câu chuyện. Tự nhiên xông vào phòng rồi hỏi cô có thai ?
- Mau theo tôi tới bệnh viện. Dù là con ai miễn là mang dòng máu của em tôi đều nuôi. Phạt tôi sẽ tính sau.
- Anh bị cái gì vậy ?
- Hả ? Em đang nói cái gì vậy ?
.......
Rốt cuộc trả ai hiểu ai cả. Hai người nhìn nhau đơ vài giây .
- Anh ....anh.... mau đi ra ngoài đi tí rồi tôi sẽ giải thích.
Chúc Nhi vừa nói vừa lấy hai tay đẩy anh ra ngoài. Máu trên chân cô chảy xuống.
Anh hoảng thật hưng cô nói vậy nên anh ra ngoài.
Một lúc sau Chúc Nhi đi xuống. Bầu hí căng thẳng lo lắng xen xen vào là chút sợ hãi.
Vừa thấy cô đi xuống anh liền nhìn chằm chằm vào cô.
Chúc Nhi ngồi xuống chiếc ghế sofa.
- Chuyện là sao ? Anh kể lại xem đâu ra mà ....... mà tôi có em bé ?
- Quản gia nói em đau bụng ra máu.
- Anh trời thật không tin được. Bộ cứ đau bụng ra máu là có thai sao ?
...........
Anh nhìn cô với trong lòng chợt có vài tia hi vọng lóe lên.
- Vậy em bị gì ?
Cô ngượng nhìn anh hay tay tấy máy. Má ửng hồng quay mặt chỗ khác nói nhỏ.
- Mồ ~ tôi là tới kỳ chứ bộ !
Cả phòng im vài giây.
- Em nói gì thì nói to lên tôi không nghe gì hết!
Chúc Nhi nhìn người giúp việc với vẻ cầu cứu. Rồi vẽ vẽ. Người giúp việc hiểu được, đi lại chỗ anh ý muốn nói nhỏ.
- Nói đi !
-/// Phu nhân tới kỳ ạ !\\\
Anh nhìn cô gái nhỏ đang ngại ngùng trước mặt mình. Nhanh chân bước tới. Đứng trước mặt cô.
Chúc Nhi vô thức ngẩn mặt lên nhìn người đàn ông đang đứng ngay đây.
Anh bế cô lên ôm cô xoay vòng. Hai khóe môi của anh khẽ cong lên. Hai mắt híp lại.
- Tôi cứ tưởng em sẽ bỏ tôi. Thật muốn mở tiệc ăn mừng!
- Hả ? Sở Hạng Vũ ! Anh bị ngốc à ?
Đám người hàu và quản gia hết cú sóc này đến cú sốc nọ. Hạng Vũ vị chủ tịch cao cao tại thượng vốn một cái liếc mắt đã làm ai nấy đều ngư muốn chết. Giờ nụ cười này lại nở rạng rỡ trên khuôn mặt hoàn mỹ của anh.
Còn Chúc Nhi lại dám gọi cả họ lẫn tên Hạng Vũ. Trong khi đó mẹ ruột của anh ta còn không dám.
Vậy mà nụ cười ấy lại không dập tắt.
- Ừm ! Là tôi ngốc ! Sau này sẽ không như vậy !
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
3 chương
45 chương
225 chương
60 chương
106 chương
43 chương