Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânMặt cô như quả ớt chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống. Cô bình tỉnh lại nói: - Chúng ta chỉ là hợp đồng thật sự không được. Với lại tôi chả có cảm tình với anh! Mặt anh trầm xuống . - Vậy cũng trong 1 năm nay , cô yêu tôi thì sẽ kết hôn thật chứ ? - Tới đó rồi tính! Anh đi ra phòng khác chờ cô làm đồ ăn, trang bàn ăn hai người không nói 1 câu. Quản gia và các người khác liếc qua cửa sổ thấy họ ăn, ông liền đi vào. Cứ tưởng sẽ vui vẻ lắm nào ngờ chỉ là 1 bầu không khí yên lặng đến đáng sợ. Sở Hạng Vũ thi thoảng lại nhìn cô, Chúc Nhi lại chỉ tập trung ăn. Ăn xong cô thu dọn chén bát của mình vội đi lên lầu, để Hạng Vũ 1 mình ăn. Sau khi cô đi anh cũng liền không ăn nữa mà trở thành tên cuồng công việc. Chúc Nhi lên phòng đóng cửa lại, cô nhảy lên chiếc giường thở phào vì đã thoát khỏi bầu không khí lúc nãy. “ Ting..” điện thoại cô sáng lên, hiện một dòng thông báo. “ Chúc Nhi! Thiên Lam Thiên lam về rồi!” Vừa thấy tin nhắn thì Kỳ Kỳ bạn thân nhất của cô , Hạ Chúc Nhi liền bật dậy với cảm giác vui vẻ vô cùng. Cô gọi cho bạn mình. - Alo? Kỳ Kỳ? - Đây đây là tớ! Có phải cậu rất vui không? - Phải rất vui! Nhưng mà tại sao Thiên Lam lại không nói tớ, mà nói cậu ? Nghe xong câu này đột nhiên Kỳ Kỳ lại im lặng một lúc mới trả lời. - Vì cậu ấy không có số của cậu! - Vậy… vậy sao? - Ừm! Mai cậu ấy định qua nhà cậu mà không có điện thoại với địa chỉ nên kêu tớ xin cậu! Hiện tại đang ở thành phố C. Chúc Nhi tá hỏa làm sao có thể nói với Thiên Lam? - Nói cậu ấy tới quán café gần trung tâm mua sắm của thành phố A nhé! Nhưng như vậy có bất tiện không ? Từ thành phố C qua thành phố A. - Không đâu đi xe qua cũng cỡ 1 tiếng thôi! Vậy thôi nhé tớ còn có việc! - Ừm! ‘ Tút….Tút’ Nhắc tới Thiên Lam là cả 1 thanh xuân thời cấp 3 của cô.Lúc đó là đầu năm học lớp 9 cô mới vào trường. Do đi muộn học nên Chúc Nhi chạy rất nhanh “ Bịch”. - Bạn gì ơi? Không sao chứ? Giọng nói ôn nhu ấm áp, cô ngẩn mặt là một nam sinh có gương mặt điển trai. Nở nụ cười đưa bàn tay ra đỡ cô dậy. Rất cuống hút, nhưng lại nhớ tới mình muộn học nên Chúc Nhi chạy đi luôn mà quên lời cảm ơn. Vừa lên lớp cô lại bị đứng phạt ngoài lang. Buổi sáng hôm đó đúng là xui xẻo. ‘ Reng….reng reng….’ Sau hai tiết Văn cuối cùng cô cũng được nghỉ ngơi. Xuống căn tin nghe nói hôm nay có món mới. Vừa tới cô đã thấy bạn nam sinh lúc sáng, Chúc Nhi vội chạy lại cuối đầu cảm ơn. Nam sinh này cũng nhận ra. - Không sao đâu! Bạn Nam này nói vậy nên cô đứng thẳng lên, cười hỏi: - Bạn tên gì ? Bao nhiêu tuổi ? Lớp mấy? - Mình tên Triệu Thiên Lam. Năm nay vừa lên lớp 9, ở lớp 9/2, còn bạn? - Mình tên Hạ Chúc nhi, cũng vừa lên lớp 9, lớp 9/5. Thiên Lam ấp úng nói: - Hay là tụi mình ăn cơm cùng nhau nhé? - Được! Nói xong hai người đi mua cơm chọn chỗ ngồi trò chuyện cùng nhau. Giờ ra chơi của các ngày khác hai người cũng hẹn nhau đi ăn, hay còn dư giờ thì ra ghế đá ôn bài. Chúc Nhi giới thiệu cho Thiên Lam bạn của mình, rồi sau còn có cả Kỳ Kỳ 3 đứa vui đua cùng nhau, ôn bài, đi chơi. Năm tháng cứ kéo dài cho tới khi lên tốt nghiệp, Thiên Lam nghe theo mẹ đi du học Pháp. Lúc đưa ra sân bay nước mắt của cô tuôn rơi. - Chúc Nhi tớ không biết là có còn kịp hay không nhưng mà…… tớ thích cậu Đây là câu cuối mà Thiên Lam nói với cô . Lúc đầu Chúc Nhi có buồn mất mát, dần cũng quen được cảm giác mất mát này.