Lizzie nén lại một cái ngáp nhỏ đáng khiển trách, sợ rằng nàng thật sự có thể ngủ gật trong bữa ăn tối nếu nàng không cẩn thận. Nàng giờ đang hối hận vì đã đồng ý rằng đó là 1 ý kiến hay, tại buổi chiêu đãi trước đó một tuần, khi Ariadne Constantin đề nghị rằng 4 người họ nên đi ra ngoài ăn tối cùng nhau, tới một nhà hàng mới khai trương gần đây để viết bài bình phẩm đánh giá. Đặc biệt là trong cái nhìn có khoảng cách mà Ilios đã cố tình tạo ra giữa họ. Chàng không nhìn nàng nữa, không bận tâm đến việc nói chuyện với nàng hay chạm vào nàng. Không còn thêm bất kì một lời mời cùng tham gia với chàng đến thăm công trường trong một ngày, hay cũng không thảo luận bất kì một khía cạnh nào của cuộc sống hay kế hoạch của chàng với nàng thêm nữa. Đó là, Lizzie chán chường thừa nhận, như thể chàng ghét việc nàng ở đây và cay đắng phẫn nộ cái sự việc chàng đã kết hôn với nàng_thậm chí rằng đó là quyết định của chính chàng. Thức ăn, một phong cách nấu nướng Hy Lạp lai tạp với miền đông nước Úc, thật ngon, và nước sốt nhẹ đi cùng với món chính là cá và thịt đã hấp dẫn đến rõ dãi, nhưng Lizzie không thấy chúng ngon miệng. Nàng đã quá đau buồn. Có phải sự mệt mỏi thường xuyên của nàng là một triệu chứng của sự đau khổ mà nàng đang cảm thấy chăng? Có phải rằng đó là lí do nàng ước được nhắm mắt và xóa sạch đi hiện thực? Chỉ nhớ lại sự cộc lốc trong giọng nói của chàng và cách chàng tránh xa nàng lúc này cũng đã đủ làm nghẹn lại cổ họng và đâm kim vào mắt nàng với sự hoang mang bối rối của những giọt nước mắt không kiểm soát được. Phản ứng của nàng chắc chắn là giống một cô gái mới lớn dư hoóc-môn sinh dục hơn là một phụ nữ đã trưởng thành, và đương nhiên không phải là người nàng có thể nhớ là mình đã như thế trước đây. Nhưng vậy thì nàng lúc đó chưa hề yêu Ilios. Lizzie ngắm nhìn Ariadne và chồng cô ta một cách ghen tỵ khi họ đứng dậy khiêu vũ trên sàn khiêu vũ nhỏ của nhà hàng. Nó thật là thiên đường khi được ôm thật chặt trong vòng tay của người đàn ông mà mình yêu thương ở một nơi thanh lịch và nhỏ nhắn nơi công cộng để chứng minh cho tình yêu giữa hai người. Cơ thể nàng run rẩy đáp lại sự xúc động của những cảm giác của nàng. Gia đình Constantins đã quay lại bàn. Stavros Constantin đang gọi thêm rượu. Lizzie lắc đầu khi người phục vụ định rót vào ly của nàng. Nàng đã không đụng đến cồn từ cái đêm nàng bị say vì sâm banh và đã làm tình với Ilios_đã có quan hệ tình dục, nàng sửa lại một cách dữ dằn. Đó là tất cả những gì đã có_tình dục_cám dỗ_ đó là những gì nàng phải nhớ. Nàng đương nhiên không có ý mạo hiểm uống say vào lúc này. Trong tâm trí dễ bị tổn thương lúc này của nàng không hề muốn nói ra những gì nàng có thể muốn làm, hoặc nàng có thể cố gắng bao nhiêu để tự sỉ nhục mình khi họ ở riêng một mình với nhau. Những người khác đã uống xong ly thứ ba của họ, sau đó Ariadne đứng dậy, hỏi xem Lizzie có muốn vào nhà vệ sinh nữ với cô hay không. Gật đầu, Lizzie cũng đứng dậy. Không có bất kì thứ gì tốt hơn là ngồi cạnh Ilios, biết được chàng hăng hái muốn thóat khỏi nàng như thế nào. Ngay khi ở phòng vệ sinh, Lizzie cảm thấy sự mỏi mệt đã đe dọa chôn vùi nàng lúc sớm đã quay lại với nàng, gây ra cho nàng một cái ngáp khác. Nàng xin lỗi Ariadne khi làm thế, hy vọng rằng người phụ nữ kia sẽ không nghĩ rằng nàng thô lỗ. “Đừng lo” Ariadne đáp lời. “Chị hiểu mà. Chị cũng đã bị chính xác giống như em khi chị mang thai lần đầu đứa con trai của bọn chị. Chị còn mong những cơn ốm nghén vào buổi sáng, nhưng thay vì đó là ốm nghén trong giờ đi ngủ” Mang thai. Phòng vệ sinh quay tròn choáng váng quanh nàng và Lizzie phải bám vào bồn rửa. Ariadne, rõ ràng là có quan tâm, vươn tay ra đỡ nàng. “Em không sao,” Lizzie đảm bảo với cô. “Nó chỉ là em không nghĩ_” Nàng ngừng bặt, nhưng Ariadne lại đoán ra sự thật bởi vì cô đã đưa tay lên che miệng và kêu lên, “Ồ! Em không nhận ra rằng em có thể đã có thai_và giờ chị là người đầu tiên biết được và nó nên là Ilios mới được. Đừng lo_ chị sẽ không nói một lời nào_ thậm chí với Stavros.” Cô liếc nhìn cánh tay Lizzie đang ôm chặt trước bụng và đề nghị. “Nếu em muốn, chị sẽ cho em tên người bác sỹ sản khoa của chị. Ông ấy rất giỏi” “Chị thật tốt, nhưng… nhưng em thật sự không nghĩ rằng mình có thai,” Lizzie nói dối. Nàng vẫn còn bị sốc, đang chiến đấu để chấp nhận sự thật của tình huống này, đang bị giằng xé giữa thất vọng và vui mừng. Nàng khao khát với cả trái tim để tin rằng người đàn ông nàng yêu sẽ phản ứng với cái tin một đứa trẻ đã được họ tạo ra bằng tình yêu và sự tự hào. Nhưng làm sao chuyện đó có thể xảy ra khi Ilios không hề yêu nàng? Có thai. Nàng đã có thai. Nó dường như quá rõ ràng lúc này đến nỗi nàng không thể tin là nàng đã không tự mình nhận ra được. Nàng nên làm gì? Ilios đương nhiên có quyền được biết. Chàng sẽ nói gì? Chàng sẽ làm gì? Chàng muốn có những đứa con trai. Liệu việc biết được nàng đang mang đứa con của chàng có làm mềm lại trái tim chàng đối với nàng hay làm cho nó cứng hơn? Lizzie ước gì mình biết được. Nhưng nếu chàng từ chối nàng và đứa con của họ vậy thì ít nhất con trai hay con gái của chàng cũng sẽ có được một gia đình yêu thương nó ở nước Anh. Một nhu cầu làm mẹ thôi thúc mạnh mẽ nàng bảo vệ đứa con chưa được sinh ra của mình chạy mạnh qua người nàng. Ilios có thể không muốn đứa trẻ họ đã cùng tạo ra với nhau, nhưng nàng sẽ yêu thương nó_gấp đôi thế, bởi vì nàng sẽ yêu nó vì chính nó và vì nó là của Ilios. Quay trở lại bàn, nàng lại muốn ngáp. Phía bên kia bàn Ariadne mỉm cười nhìn nàng, nói với chồng. “Lizzie đã mệt. Cô ấy không quen với thói quen ăn uống trễ của chúng ta, em đoán thế. Ilios, anh phải đưa cô ấy về nhà và chăm sóc cô ấy” Lizzie cứng người, kinh hoảng rằng mặc dù cô đã hứa Ariadne vẫn có thể sẽ tuyên bố rằng cô nghĩ Lizzie đang mang thai. Nhưng với sự an tâm của nàng Ariadne nói rằng họ cũng không muốn một đêm về trễ vì mẹ cô đang trông trẻ. Họ rời khỏi nhà hàng cùng nhau và nói tạm biệt nhau bằng những cái ôm hôn nhiệt thành trên đường gần bãi đổ xe. Cái ôm ấm áp của Ariadne dành cho Lizzie thì có ý nghĩa rõ ràng. Dựa vào chỗ tựa thỏa mái của chổ ngồi hành khách trong xe Ilios, trong khi chàng đang đưa họ về căn hộ, Lizzie nhắm mắt lại, suy nghĩ của nàng đang bị điều khiển bởi sự kinh sợ và tuyệt vọng. Nàng đã có thai. Nàng đang mang con của Ilios. Mặc cho sự rối loạn trong những suy nghĩ của nàng, một nơi nào đó trong sâu thẳm của Lizzie có một hồ nước nhỏ ấm áp và vui vẻ khi biết rằng nàng đang mang một món quà đáng giá nhất mà cuộc sống ban tặng: một đứa con của người đàn ông mà nàng yêu thương.