Sáng hôm sau đúng 7h dì Hà vào lại bệnh viện. Cô tranh thủ bắt taxi đến công ty của anh. Taxi chạy 20 phút thì tới nơi. Cô bước xuống nhìn lên bảng hiệu to lớn Trịnh Thị của công ty anh hít thật sâu và bước vào trong. Cô đi vào trong các nhân viên nhìn cô chằm chằm. Cô rất nghiêm túc trong công việc tại sao hôm nay lại không mặc đồng phục của công ty chẳng lẽ cô muốn bị giám đốc mắng sao. Cô thì không để ý đến xung quanh bước lại quầy tiếp tân nói: -Cô giúp tôi gọi lên phòng giám đốc nói tôi Lương Thuần Mỹ muốn gặp giám đốc 1 chút _ cô nói bằng giọng rất nhẹ nhàng -Vâng thưa thư ký Lương _ nữ tiếp tân liền đáp Nhân viên tiếp tân liền gọi cho văn phòng giám đốc. Anh sau khi nghe cô ta trình bày liền đồng ý gặp. Kết thúc cuộc gọi cô tiếp tân nở nụ cười và nói: -Thư kí Lương mời cô lên _ nữ tiếp tân nói -Được! Cảm ơn cô _ nói xong thì Lương Thuần Mỹ cũng bắt đầu đi lên phòng làm việc của anh. Cô nhẹ nhàng gõ cửa: Cốc...Cốc...Cốc. Bên trong vẫn là giọng lạnh quen thuộc " Vào đi" Cánh cửa gỗ cách âm cao cấp được đẩy ra. Thân hình bé nhỏ của cô bước vào khẽ cuối đầu chào anh " Chào Trịnh tổng" Anh dừng động tác gõ bàn phím và ngước mặt nhìn cô. -Ngồi ghế sofa _ anh nói Cô nghe vậy liền bước tới ghế sofa ngồi xuống. Anh cũng nhanh chóng sải bước tới ghế sofa ngồi đối diện với cô. Trong lòng anh cứ nghĩ cô sẽ từ chối điều kiện này nên mới tới sớm như vậy Còn cô tuy làm việc với anh chỉ 2 tháng nhưng cô biết anh không thích vòng vo liền vào thẳng vấn đề -Trịnh tổng! Điều kiện của anh...Tôi...!Tôi chấp nhận _ cô vừa nói vừa hít thở thật sâu vì không hiểu sao cô có cảm giác nghẹt thở và nghẹn ngào đến như vậy. Chưa bao giờ cô có cảm giác như thế này. Nó như muốn bóp nát trái tim cô. Mặt anh có chút cứng đờ. Thoáng và giây anh liền nhanh chóng phục hồi lại tâm trạng +Vậy thì tốt! 1 tháng nữa tôi và cô sẽ đính hôn. Sau khi đính hôn 1 tuần sau sẽ chính thức cử hành hôn lễ. Chiều nay tôi và cô sẽ đến bệnh viện để chào hỏi mẹ cô 1 tiếng. Cho dù đóng kịch thì cũng phải đóng cho đạt. Đúng 18h tối tôi sẽ đến đón cô _ anh nói 1 mạch nhưng không dư thừa 1 ý nào -Nhanh...nhanh vậy sao. Được rồi thưa Trịnh tổng _ cô ngỡ ngàng đáp lại anh -Bây giờ tập xưng hô cho đúng. Tôi không muốn người ngoài nghe vào sẽ nghĩ tôi thích làm ông chủ ức hiếp cô. Xưng hô như tuổi tác của cả 2. Tôi 26 tuổi cô đã hiểu phải xưng hô thế nào rồi chứ?. Tối nay tôi muốn thấy sự thay đổi đó ngay lập tức _ anh bá đạo ra lệnh -Được. Tôi sẽ không làm anh thất vọng _ Lương Thuần Mỹ -Cô có thắc mắc gì hay muốn chỉnh sửa gì hợp đồng không ? _ anh hỏi -Không cần! Như thế này là tốt lắm rồi _ Lương Thuần Mỹ -Tốt. Vậy chúng ta sẽ ký hợp đồng_ anh vừa nói xong thì lại bàn làm việc lấy 1 cây bút. Anh và cô cùng ký vào hợp đồng. sau khi ký xong thì mỗi người 1 bảng giữ lấy -Nếu không còn việc gì nữa cô có thể về_ Trịnh Tuấn -Vậy tôi về trước_ nói xong cô cũng đứng dậy bước ra khỏi phòng làm việc của anh. Trong phòng làm việc bây giờ thật im lặng. Cô đi rồi anh chỉ biết ngồi suy nghĩ. Anh biết bản thân đang làm gì và đang rất chuẩn bị tinh thần cho khoảng thời gian sắp tới. Suy nghĩ xong anh liền lấy điện thoại gọi cho Thomas. Đầu dây bên kia nhanh chóng nhấc máy: -Trịnh tổng tôi Thomas đây_ Thomas đang hứng thú không biết liệu anh có chuyện gì cần anh giúp đây Anh thì không chần chừ liền vào thẳng vấn đề: -May cho tôi 1 chiếc váy để đính hôn và 1 chiếc váy để kết hôn và tất nhiên kèm theo 2 bộ vest kết hợp sao cho thật sang trọng và phù hợp với váy cưới cô dâu là được. Cỡ 1 tháng nữa tôi sẽ lấy _ anh nói yêu cầu của mình 1 cách nhanh gọn lẹ Thomas có chút đơ người. Cái gì mà toàn đồ cho cô dâu chú rể vậy chứ -Được thưa Trịnh Tổng nhưng khi nào anh sẽ đưa cô dâu đến cho tôi lấy số đo 3 vòng thật chính xác đây? _ Thomas hỏi đầy hứng thú. Nhưng sâu trong lý trí anh ta nghĩ anh có lẽ chỉ giúp 1 đôi bàn thân nào đó chứ không hề ngờ anh lại là người kết hôn. Bản thân dù biết anh không có bạn bè thân thiết nhưng vẫn nghĩ như vậy -Ngày mai! _ giọng nói của anh cắt đứt suy nghĩ của Thomas -Vậy ngày mai gặp_ Thomas vừa nói xong thì anh cũng tắt điện thoại. Thomas đang mong đợi xem chú rể và cô dâu là ai mà khiến Trịnh Tổng khó tính của anh giúp đỡ đây ___________dãy phân cách_________ Lương Thuần Mỹ vừa ra khỏi công ty anh thì liền quay lại bệnh viện. Cô từ từ chậm rãi đi vào phòng bệnh của mẹ cô. Bước vào trong cô thấy mẹ cô và dì Hà đang nói chuyện rất vui vẻ. Thấy cô vào cả 2 cùng quay sang nhìn cô. Cô nở nụ cười khổ để thay lời chào vì cô có cố gắng cũng không tươi được Dì Hà chủ động lên tiếng : -Thuần Mỹ con thật may mắn khi gặp được giám đốc như vậy _ Dì Hà -Dạ_ cô đáp -Mẹ đã kể hết mọi việc cho dì Hà nghe rồi _ mẹ cô vui vẻ lên tiếng -Dạ!. Con có chuyện muốn nói với 2 người _ cô dè dặt nói -Chuyện gì con cứ nói_ Dì Hà -Phải đó nói đi con gái_ mẹ cô nhẹ nhàng nói -Chiều nay con sẽ dẫn bạn trai đến chào hỏi 2 người 1 tiếng _ cô nói xong thì tim bắt đầu đập loạn xạ Mặt của mẹ cô và dì Hà hiện lên vẻ ngạc nhiên, bất ngờ -Con có bạn trai rồi sao? _ mẹ cô hỏi -Mỹ Mỹ con nói thật chứ? _ Dì Hà cũng ngỡ ngàng hỏi -Dạ! Con quyết định sẽ cho 2 người biết mặt anh ấy vào chiều nay_ cô nói -Con gái tôi lớn thật rồi_ mẹ cô vừa nói vừa cười tươi -Bấy lâu nay dì cứ tưởng con chưa có bạn trai. Con giấu kỹ quá đó_ dì Hà nói -Con muốn chắc chắn mới nói. Vì anh ấy đã cầu hôn con. Chúng con có ý định tháng sau sẽ đính hôn nên con mới quyết định nói cho mẹ và dì biết_ Lương Thuần Mỹ -Cái gì? Sao gấp vậy con?. Con có chắc chắn muốn kết hôn ở độ tuổi đôi mươi không?_ mẹ cô thật sự rất bất ngờ. Sao mà nhanh quá. Đùng 1 cái con gái bà sẽ có chồng và bà sẽ có con rể nên có phần khó thích nghi là phải -Tụi con chắc chắn mà mẹ!_ cô nói -2 đứa quen nhau bao lâu rồi_ dì Hà ân cần hỏi Cô khá bất ngờ về câu hỏi này nên lắp bắp trả lời -Dạ...3...!Tụi con quen 3 năm_ cô chỉ biết bịa ra 1 mốc thời gian để trả lời -À! Có phải người con trai hôm trước cùng con đến bệnh viện không. Con nói sẽ giải thích với dì mà vẫn chưa nói? _ Dì Hà tiếp tục nói -Vâng! chính là anh ấy_ cô nhắm mắt trả lời -Vậy là tốt rồi. Chị Lương à chị yên tâm được rồi. Cậu ấy rất tuấn tú nhìn rất lịch sự và tri thức. Nói chung rất hoàn hảo vẻ bề ngoài. Còn bên trong thì em không biết rõ. Nhưng nếu Mỹ Mỹ nhà chúng ta chọn chắc chắn là người tốt_ dì Hà liền quay sang nói với mẹ cô -Thật sao?_ mẹ cô ngạc nhiên hỏi -Dạ chị tin em đi. Tối nay chị sẽ thấy. Tính ra Mỹ Mỹ nhà chúng ta rất biết lựa người_ dì Hà vừa nói vừa cười -Thôi con về đi để dì Hà ở lại với mẹ được rồi. Về mà chuẩn bị cho tốt_ bà Lương cười và nói -Cô nghe vậy chủ biết "Dạ" rồi đi ra. Cô biết bà đuổi cô về chỉ để bà và dì Hà tiếp tục bàn luận về anh. Trời ơi chắc cô điên mất huhu