Tiếng vỗ tay vừa dừng thì bên tai cô nghe thấy cái tên rất quen thuộc - Trịnh Tuấn sao lại..._ Kai bất ngờ nói Cái tên đó làm cô sợ đến phát run. Anh sao lại ở đây vào lúc này, vào thời điểm này - Phải! Là tôi thì sao?_ giọng nói mang đầy uy quyền của anh phát lên Chân cô dường như phát run, tay cũng theo đó mà run rẩy. Một luồng gió thổi tới làm cô rùng mình một cái. Cô thật sự không biết phải làm gì lúc này. Lưng cô vẫn quay lại với anh, cô không biết nếu cô quay mặt lại sẽ nhìn thấy anh như thế nào. Nhưng chưa kịp làm gì thì anh đã nhanh chóng bước tới đẩy Kai qua một bên, đứng trước mặt cô, nhìn cô rất sâu. Đây là ánh mắt đầy thất vọng đầu tiên mà anh dành cho cô trong suốt thời gian cả hai biết nhau - Đây là lí do em nhất định phải sang Mỹ?_ anh hỏi cô Cô từ từ chậm rãi ngước mặt lên nhìn anh. Cô không biết phải nói sao cho đúng. Cô sang đây cũng có một chút hi vọng gặp được Kai và cũng mong sẽ hoàn thành nhiệm vụ cuối của khóa học. Cả hai lí do đó làm cô rối tung cả lên. Nếu cô nói ra cô có cả hai ý định đó thì sự việc sẽ như thế nào - Em...em....thật ra_ cô luống cuống nên ấp úng không thể nói nên lời - Chuyện không như cậu nghĩ_ Kai chậm rãi lên tiếng - Như thế nào mới như tôi nghĩ đây anh Lục. Chẳng lẽ tới lúc anh và vợ tôi thân mật với nhau một cách quá đáng tôi mới lên tiếng sao?_ anh khinh bỉ nhìn Kai rồi nói - Hai người dừng lại đi!!!_ cô la lên vì đầu sắp muốn nổ tung ra Cả hai người đàn ông đều im bặt không một tiếng nói. Ngay tức khắc Trịnh Tuấn lập tức bỏ đi. Anh nhanh như thoắt leo lên xe lái xe đi để lại cô và Kai đứng ở đó. - Anh xin lỗi_ Kai thở dài rồi nặng nề thốt ra ba từ Anh thật sự không nghĩ hoàn cảnh này sẽ xảy ra. Không ngờ anh lại hại cô nữa rồi. Vốn định bày tỏ lòng mình một lần rồi ra đi mãi mãi không bao giờ gặp lại cô nữa, nếu không từ bỏ được anh sẽ âm thầm phía sau quan tâm cô. Nhưng lại không ngờ chuyện lại xảy ra thế này. Nó giống như việc được sắp đặt sẵn đợi cả ba con người cùng nhau đón nhận cùng nhau đau khổ - Không phải lỗi của anh_ cô cụp mắt xuống hít sâu một hơi rồi nói. Thực ra bây giờ cô cũng đang rất rối, cô không biết phải làm như thế nào cho tốt, sẽ phải giải thích cho anh ra sao để anh tin cô và Kai không như anh nghĩ - Anh đưa em về_ Kai - Không cần đâu. Em tự về được_ cô nhanh chóng từ chối - Không được! Em không quen đường sá ở đây. Với lại đã khuya rồi anh không thể để em đi bộ về được. Chuyện gì xảy ra thì cũng xảy ra rồi em có đi bộ về cũng không xóa được gì cả. Tốt nhất em nghe theo anh có được không?. Nếu em còn xem anh là bạn thì em để anh đưa em về_ Kai nói - Anh nói đúng. Dù gì cũng chẳng thay đổi được gì_ cô cúi mặt xuống nói Hình ảnh này làm tim Kai đau đến nghẹt thở. Câu nói của cô tràn đầy ý bất lực. Anh cảm thấy mình có lỗi vô cùng. Người con gái anh thương sao lại phải mệt mỏi như thế này, hơn nữa lại vì anh mà mệt mỏi. Anh thật không xứng đáng là một người bạn tốt của cô, không xứng đáng để yêu cô và càng không xứng để cô đáp lại Anh mở cửa xe cho cô. Cô mệt mỏi thờ thẫn ngồi vào. Anh nhanh chóng cho xe chạy. Về đến khách sạn của cô, trước khi cô xuống xe anh không quên dặn dò vài câu - Có gì không ổn thì gọi cho anh. Nếu em không giải quyết được, anh sẽ tìm Trịnh Tuấn để nói chuyện rõ ràng. Lần trước anh đã gây ra hiểu lầm cho em và cậu ấy nhưng chỉ biết im lặng để em tự xử lý. Lần này anh lại ngu ngốc gây ra hiểu lầm cho em làm ảnh hưởng tới hạnh phúc của em nhưng lần này anh sẽ không im lặng nữa. Anh sẽ tìm đến cậu ta ngay tức khắc để giải quyết_ Kai - Không cần đâu. Em tự xử lí được mà. Anh đừng làm gì cả_ cô nói Bây giờ nếu để Kai tìm đến anh nhất định sẽ càng lớn chuyện. Vì tính anh rất nóng sẽ không nghe bất kỳ ai nhất là Kai vì trong mắt anh Kai là người không tốt. Cô nghĩ tốt nhất cô nên tự mình nói chuyện với anh. Như vậy sẽ dễ dàng hơn. Cô mong anh sẽ hiểu cho cô - Được rồi. Anh tôn trọng ý của em_ Kai nói rồi bước xuống xe mở cửa xe cho cô Cô nhẹ nhàng bước xuống. Tạm biệt Kai rồi đi thẳng vào khách sạn để lên phòng của mình