Cô vợ giả ngốc của tổng tài

Chương 633 : Nhất định cháu sẽ phanh thấy tên đó ra làm trăm mảnh

Mặc dù trên mặt Hoắc Vân Hạo vẫn duy trì vẻ bình tĩnh như cũ, nhưng hai tay lại vô thức nằm thành quyền: "Vậy, vậy em ấy lấy tấm thẻ đánh dấu sách bị tấm độc kia từ đầu kia chứ?" Hoắc Tuần Nghĩa sững sờ một lúc mới nhận ra "em ấy" trong miệng anh ta là chỉ Vân Thiên. Hoặc Tuấn Nghĩa trợn mắt khinh thường lạnh lùng nói: "Đừng có xưng hô thân thiết như vậy, cậu không xứng đầu, Ngay cả thắng bé còn chưa gọi người bác hai như tôi một tiếng thì người như cậu có tư cách gì mà đến đây lôi kéo làm quen." Hoắc Vân Hạo nghe vậy thì lập tức sắc mặt cũng biến thành màu gan lợn: "Chú..." Anh ta tức muốn phát điên nhưng vẫn kiêng dè vì có mặt bà cụ Nguyệt Anh ở đây, cuối cùng đành nuốt lời định nói vào trong làm ra vẻ tội nghiệp nói: "Xin lỗi chú hai, cháu lỡ lời rồi." Bà cụ Nguyệt Anh nhíu mày sốt ruột nói: "Tuấn Nghĩa, mau nói tiếp đi, thẻ đánh dấu sách kia lấy từ đâu?" Hoắc Tuấn Nghĩa lắc đầu: "Bà nội, chuyện này cháu cũng không biết. Có thêm một vài manh mối nhưng cảnh sát lại không cho tiết lộ với người khác, ngay cả người nhà cũng không được. Dù sao bây giờ cũng đã có manh mối rồi, bọn họ nói chỉ cần tìm ra nguyên nhân thì sẽ nhanh chóng tìm được nghi phạm." Bà cụ Nguyệt Anh sáng tỏ: "Vậy là tốt rồi. Thời gian này cháu phải cố gắng một chút, nhất định phải dốc hết sức phối hợp với phía cảnh sát để tìm ra hung thủ đã hại Vân Thiên, hại nhà họ Hoắc chúng ta, sớm ngày bắt tên đó phải chịu trách nhiệm trước pháp luật." Hoắc Tuấn Nghĩa gật đầu lia lịa: "Bà nội, bà cứ yên tâm đi, cháu là trợ lý của bảo bối, do cháu không làm tròn bổn phận nên thắng bé mới bị thương. Nếu để cháu bắt được tên hung thủ kia thì nhất định cháu sẽ phanh thấy tên đó ra làm trăm mảnh." Anh ta nghiến răng nghien lợi làm một động tác vô cùng hung ton Hoắc Vân Hạo không biết tại sao lại rợn tóc gáy, theo bản năng rùng mình một cái. Khu nhà Hào Đình phòng 1208. Hoắc Vân Hạo vừa hỏi thăm được một vài tin tức ở bệnh viện đã hết sức lo lắng vội nói cho Tổng Phi Phi: "Phi Phi, bọn họ náo loạn ra động tĩnh lớn như vậy, hơn nữa còn sử dụng thủ đoạn dữ dội thể kia, cô nói xem bọn họ có nguy cơ bị lộ hay không?" Tổng Phi Phi dựa lưng vào ghế số pha uể oải ngáp dài một cải: "Cho dù bọn họ có bị lộ thì có liên quan gì tới chúng ta chứ? Không sao đâu, cậu đừng tự tạo ra bầu không khí căng thẳng để hù dọa bản thân nữa, cho dù mọi chuyện có đi xa tới đâu cũng không liên quan gì tới cậu hết. Sau này cậu chỉ cần cố gắng kiềm chế bản thân không đi hỏi thăm tin tức là được, càng hỏi thì sẽ càng dễ bị nghi ngờ đấy." "Không thể nào?" Hoắc Vân Hạo cũng ngồi xuống cạnh cô ta, sau đó không cam tâm nói: "Chú hai kia của tôi trước giờ chỉ biết ăn chơi đàn đúm, căn bản không có đầu óc." "Đó là trước kia thôi, không phải bây giờ Tổng Phi Phi liếc anh ta một cái: "Mặc dù lúc nào anh ta cũng ra vẻ cà lơ phất phơ, nhưng nếu Hoắc Kiến Phong đã giao cho anh ta chuyện quan trọng như vậy thì chứng tỏ anh ta cũng phải có bản lĩnh gì đó, bây giờ cậu mà bị anh ta ngăm trúng thì coi như xong đời đó." Hoắc Vân Hạo sợ run cả người: "Nghiêm trọng vậy sao?" Tổng Phi Phi đứng dậy, nghiêm túc nhấn mạnh thêm lần nữa: "Mục tiêu hiện tại của cậu là một lòng một dạ hiếu thuận với bà cụ Nguyệt Anh và chủ hai ma quý kia của cậu rồi nhanh chóng trở về nhà họ Hoac, còn những chuyện khác thì cậu không cần lo cũng đừng hỏi tới." Hoắc Vân Hạo chán nản lầm bẩm nói: "Bây giờ có củi đầu trở về cũng chưa chắc có thể lấy được thứ gì, cả nhà họ Hoắc đều bị bà nội với chủ ba dâng tận tay cho mẹ con Tiêu Nhi rồi, cho dù còn sót lại thứ gì cũng chỉ là đồ bỏ không hề có chút giá trị mà thôi." Tổng Phi Phi trợn mắt giơ tay tát vào gáy anh ta một cái: "Cậu lại lo lãng không đầu cái gì nữa vậy? Tôi nói thể nào thì cậu cứ làm theo thể ấy đi, đừng có nói nhảm. Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám làm càn thì đừng trách tôi không khách khí, đến lúc đó không những cậu bị đuối khỏi nhà họ Hoắc mà cả đời này cũng đừng mong ngóc đầu lên nổi. "Vâng vâng vâng, cô yên tâm đi, tôi chỉ thuận miệng nói bừa một chút chứ tuyệt đối không dám gây chuyện đầu." Hoắc Vân Hạo cười lấy lòng nói: "Hiện tại tôi rất khâm phục bản lĩnh của cô đến mức phục sát đất luôn ấy chứ." Tổng Phi Phi đắc ý nhếch môi, sau đó dịu giọng nói: "Coi như cậu biết thức thời." Hoắc Vân Hạo ngoan ngoãn dưới đáy mắt lại thoáng lóe lên một tia xảo quyệt khó phát hiện, tiếp đó anh ta thở dài một hơi rồi nói: "Ai, thật ra chủ cả vẫn là người tôi thích nhất trong nhà họ Hoắc, chỉ có người đàn ông như chú cả mới có khí chất của người thừa kế nhà họ Hoắc. Nhưng thật sự rất đáng tiếc, chỉ sơ ý một chút mà tài sản nhà họ Hoắc đã rơi vào tay của con đàn bà để tiện Tiêu Nhi kia rồi. Rốt cuộc con hồ ly tinh Tiêu Nhi kia đã hạ bùa mê thuốc lú gì cho chú ba mà lại có thể lừa chủ ba hành động không phân biệt phải trái như vậy, ngay cả anh cả ruột thịt của mình cũng dám đối phó cơ chứ? Chú ba tôi thông minh như vậy mà vẫn mù quáng đâm đầu vào chuyện yêu đương, thật sự quá ngu ngốc mà..." Anh ta vừa lải nhải cằn nhằn y như một người đàn bà chanh chua, vừa lén lút quan sát biểu cảm trên mặt của Tổng Phi Phi. Tổng Phi Phi cúi đầu suy nghĩ, vẻ mặt có hơi hoảng hốt giống như vừa suy nghĩ đến chuyện gì đó. Hoặc Vân Hạo nhìn thấy, khỏe miệng của anh ta từ từ nâng lên một độ cong đầy nham hiểm.