Cô vợ giả ngốc của tổng tài
Chương 397 : Đầu óc cô ấy hình như bị hỏng, mất trí nhớ
Lúc này cô ấy có thể nghe hiểu.
Nhưng Tiêu Nhi không trả lời ngay, cô ấy suy nghĩ một lúc, giả vờ đau đớn đặt bạt xuống, xoa xoa huyệt Thái Dương nói: "Xin lỗi, hình như tôi không nhớ nổi gì cả! Tôi chỉ nhớ máy bay nổ tung, rất nhiều lửa, rất nhiều lửa..."
Trên mắt cô ấy lộ vẻ hoảng sợ, thanh niên kia lập tức trấn an cô ấy: "Đừng sợ, đừng sợ, bây giờ cô rất an toàn, bây giờ cô cảm giác sao? Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?"
Cả người Tiêu Nhi đều đau, nhưng thân là bác sĩ, cô ấy có thể đánh giá được trên người mình không có vết thương nặng, chẳng qua là do gió giật, ngâm nước biển và vết thương ngoài da do mảnh vỡ máy bay vô tình làm trầy xước.
Cô ấy lắc đầu, dùng tiếng Thanh Bạch nói: “Tôi không sao, chỉ là rất yếu."
Cô ấy vừa nói xong thì nghĩ tới cái gì đó, vội vàng đổi thành tiếng nước Z, nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy không đúng, lại đổi lại thành tiếng Anh.
Thanh niên kia nhìn cô ấy, ánh mắt đồng tình, giải thích với cô gái kia: “Hình như đầu óc cô ấy bị đụng hỏng, mất trí nhớ, nói mấy thứ tiếng, không nhớ nhà mình ở đâu."
Trên mắt cô gái lập tức hiện lên vẻ tiếc nuổi, lại nói bô bô với thanh niên kia một trận.
Người thanh niên gật đầu, quay đầu nói với Tiêu Nhi: “Chỗ này của chúng tôi là một làng chài ở biên giới nước Ý. Cô đừng thấy nơi này của chúng tôi nhỏ bé, nhưng chúng lại có được đội tìm kiếm cứu nạn tốt nhất, chính là bọn họ đã cứu được cô, bọn họ phát hiện ở nơi cứu cô những mảnh vỡ máy bay mang dấu hiệu của quốc gia Thanh Bạch có thể là cô tới từ chỗ đó, Nhưng mà nước Thanh Bạch lại cách chỗ chúng tôi hơn năm nghìn cây số, cho nên bọn họ không dám xác định. Nhưng mà cô đừng lo lắng, trước tiên cô cứ nghỉ ngơi cho tốt, từ từ rồi sẽ nhớ lại.
Bọn họ vô cùng tốt bụng không có hỏi tới, Tiêu Nhi thở phào một cái: “Cảm ơn! Xin hỏi ngoại trừ tôi ra, các người có tìm thấy những người khác không?"
Người thanh niên lắc đầu: “Tạm thời không có, Nhưng mà cô cứ yên tâm, chúng tôi vẫn đang tìm kiếm, nếu như vẫn còn người khác sống sót, chúng tôi nhất định sẽ cứu bọn họ trở về”
Tiêu Nhi cảm kích gật đầu: “Cảm ơn, cảm ơn hai người rất nhiều!"
Người thanh niên phiên dịch cho cô gái, cả hai người đều ngượng ngùng cười.
Sau khi xác định cô ấy không có vấn đề gì, cả người thanh niên và cô gái đều rời khỏi phòng. “Cô cứ nghỉ ngơi cho tốt, mốt lát nữa chúng tôi sẽ tới thăm cô."
Tiêu Nhi mỉm cười gật đầu, nhìn bóng lưng của bọn họ biến mất, thần kinh vẫn luôn căng cứng của cô ấy mới được thả lỏng.
Cô ấy chống đỡ cơ thể đau nhức nằm xuống giường, bộ quần áo vải gai màu xám đung đưa trên cơ thể gầy gò.
Quần áo của cô ấy đều bị ướt, chắc là cô gái kia thay cho cô ấy.
Tiêu Nhi vặn eo duỗi chân, sau khi xác định thân thể không có vấn đề gì nghiêm trọng, mới bắt đầu quan sát xung quanh một cách cẩn thận.
Bên trong căn phòng được trang trí gọn gàng sạch sẽ, dù là ở bờ biển nhưng cũng không có mùi tanh đặc biệt, bởi vì ở đâu trong phòng cũng có hoa tươi.
Ngoài những bông hoa, thứ nhiều nhất chính là ảnh chụp. Trên tường, trong hộc tủ, khắp nơi đều thấy được những tấm ảnh, mà nhân vật chính trong tấm ảnh chính là cặp nam nữ vừa rồi.
Dựa vào nhau, làm mặt quỷ, ảnh từ bé đến lớn đều có, nhìn qua chính là một đôi anh em, mà quan hệ lại vô cùng tốt.
Khóe môi Tiêu Nhi không tự giác cong lên, khi ánh mắt cô ấy rơi vào chiếc bàn trà bằng mây ở bên cạnh, cô ấy đột nhiên sững sờ
Vậy mà ở đó có một chiếc điện thoại, trong hơi lỗi thời nhưng hệ thống dây hoàn chỉnh, hẳn là có thể gọi điện được.
Trong mắt Tiêu Nhi hiện lên niềm vui, cô nhanh chóng đi qua, cầm điện thoại lên, bên trong nghe giọng nói không chút ngăn cản, nhưng cô ấy lại nhanh chóng cúp điện thoại xuống.
Không, cô không thể gọi điện thoại được!
Máy bay xảy ra chuyện, rõ ràng là có người đứng sau giở trò. Mà người đó, rất có khả năng chính là Hồng Mẫn, người đã đẩy cô vào thế thụ động.
Cho dù không phải là anh ta, cũng tuyệt đối liên quan đến hoàng thất nước Thanh Bạch.
Những năm gần đây, chính mắt cô nhìn thấy Hồng Mẫn yêu thương em trai, em gái nhiều như thế này, bây giờ xem ra, toàn bộ đều là kế hoạch đã được dày công xây dựng mà thôi.
Nhưng Hồng Liệt hoàn toàn không phát hiện ra, rất nhiều chuyện đều không biết kiêng dè, che giấu.
Không, có thể Hồng Liệt không phải là không biết, chỉ bày ra dáng vẻ ham chơi, làm cho người anh cả không để ý tới anh ta?
Nhưng Hồng Mẫn không để ý tới anh ta mà chuyển sự chú ý sang trên người Vân Thiên.
Vân Thiên ngày càng trưởng thành, tình cảm và kỳ vọng của quốc vương và vương hậu đối với cậu bé ngày càng sâu nặng, Hồng Mẫn mới không thể chịu được nữa.
Nghĩ đến Vân Thiên, trong lòng Tiêu Nhi vô cùng đau đớn.
Việc tranh đoạt ngôi vương, là số mệnh mà không bất cứ quốc gia quân chủ chuyên chế nào có thể thoát khỏi.
Sự thay đổi của từng triều đại vua, đều có vô số vật hi sinh.
Nhưng cô sẽ không để cho bản thân, cho Vân Thiên trở thành vật hi sinh trong cuộc tranh chấp vì lợi ích giữa mấy người anh em bọn họ.
Nếu như chuyện này là do Hồng Mẫn sai người đi động tay động chân, vậy anh ta chắc chắn sẽ phái người đến để xác định xem có phải toàn bộ người trên máy bay đều đã chết sạch rồi không.
Một khi gọi điện thoại, nói không chừng sẽ bị người của Hồng Mẫn chặn đường vạch trần.
Tay Tiêu Nhi nắm chặt điện thoại, nhanh chóng quay trở lại.
Cô vừa mới hồi phục lại tâm trạng, thở phào ra một hơi, liền nghe thấy ở bên ngoài có mấy âm thanh ồn ào vang lên cùng lúc, giọng nói lanh lảnh rất kích động của một cô gái đang tán gẫu với người khác cái gì đó, còn những âm thanh của khác là giọng nói của một người đàn ông xa lại, mang theo chút khẩu âm quen thuộc của nước Thanh Bạch.
Chẳng lẽ là có người tìm đến rồi?
Sắc mặt Tiêu Nhi cứng đờ, lập tức bước ra cửa kiểm tra.
Nhưng cô vừa kéo cửa phòng, liền đạp vào một khuôn mặt rám nắng tươi cười.
Cậu con trai lộ ra hàm răng trắng đều đặn, nhìn thấy Tiêu Nhi liền lập tức phấn khởi dùng tiếng anh mà nói: “Tôi vừa mới đi kiểm tra một lượt, chiếc máy bay này thực sự là máy bay từ nước Thanh Bạch tới. Bây giờ bên ngoài có rất nhiều người nước Thanh Bạch đang đi đến, bọn họ đang lục tung lên để tìm chị, nói không chừng là đến đón chị đấy."
Làm sao lại đến nhanh như vậy được?
Tim Tiêu Nhi đập nhanh hơn hai nhịp, cô vịn lên cánh cửa, cười lãnh đạm, nói cảm ơn: “Thật tốt quá, cảm ơn cậu! Nhưng mà cậu biết bây giờ trí nhớ của tôi có chút không nhớ, có thể sẽ không hiểu được ngôn ngữ, có thể phiền cậu đi cùng tôi, giúp tôi xác định một chút được không?" “Được thôi, không thành vấn đề!” Cậu con trai sảng khoái nói.
Cậu ấy quay người đi trước, đi ra phía sân bên ngoài cho cơ thể của Tiêu Nhi, cậu ấy lại quan tâm mà quay đầu lại nói: "Tôi đi trước nhìn giúp chị, chị cứ từ từ đi theo cũng được. "
Thực sự rất hợp ý!
Tiêu Nhi cười yếu ớt gật đầu: "Được, cảm ơn! "
Cậu con trai bước vài bước đi ra ngoài sân, Tiêu Nhi xốc lại tinh thần, đảo mắt xung quanh.
Làng chài này dựa núi, kề biển, phía trước sân chính là biển lớn, mà đi từ phía sau thì là một mảng rừng cây rậm rạp.
Cô gái đứng bên cửa hông của chiếc sân, nói chuyện với người khác.
Cách hàng rào, Tiêu Nhi chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy những người này được trang bị đầy đủ, dáng người cường tráng, rõ ràng là có chuẩn bị mới đến.
Trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.
Tiêu Nhi nghiến răng, xoay người vượt qua căn phòng, đi ra ngoài bằng cổng sau, nhanh chóng đi vào trong rừng cây.
Bên cạnh chiếc sân, cô gái cầm lấy mấy tấm ảnh từ trong tay người phiên dịch, cuối cùng lấy ra một tấm mà nói: "Là chị ấy, chính là chị ấy. Cái chị gái xinh đẹp đang trong nhà chúng tôi chính là chị ấy.
Nhìn thấy anh trai mình đi đến, cô lại đưa tấm ảnh cho anh trai xác nhận: "Anh à, anh xem đây có phải là chị gái xinh đẹp ở trong nhà chúng ta không? "
Cậu con trai gật gật đầu, khuôn mặt rám nắng mang theo nụ cười: "Là chị ấy, là chị ấy. "
Người phiên dịch lập tức đem chuyện hai người nói cho bọn người Lâm Viên. Người phụ nữ này, thực sự là mạng lớn!
Trong lòng Lâm Viên rất tức giận, nhưng nụ cười trên mặt lại vô cùng ôn hòa, vui vẻ: "Thật tốt quá! Ông trời phù hộ mà, phiền mọi người nhanh đưa chúng tôi đi gặp cô ấy đi! Cảm ơn mọi người, thực sự vô cùng cảm ơn!"
Anh ta vừa sốt ruột, vừa lo lắng: "Sức khỏe của cô ấy không sao chứ? Đều tốt..."
Lâm Viên liên mồm hỏi liền mấy câu. Dựa vào sự hỗ trợ của phiên dịch, hai anh em trả lời anh ta từng cái một.
Lâm Viên hoàn toàn không nghe lot, cho dù tốt hay không, chỉ cần tìm được người phụ nữ đó, anh ta nhất định sẽ không để cô ta sống sót mà rời khỏi đây.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
66 chương
65 chương
1 chương
39 chương