Cô vợ giả ngốc của tổng tài

Chương 324 : Đều là kẻ hết

Tiểu Thất đứng ở trong viện, nghe thấy tiếng ông lão nói trên tầng, cô ấy nhìn về phía mấy người Tiêu Nhi, thở dài nặng nề một tiếng. Trùng độc của ông nội đã không còn nữa, nhưng người đàn ông ka nhỏ máu ra như vậy, tính mạng có lẽ cũng sắp không còn nữa rồi... Bên cạnh vườn thuốc, mọi người nhìn trùng độc của ông lão đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, không hẹn mà cùng nhau tan thành mây khói. Lý Cương tán thưởng nói: “Anh Hoắc, thật sự không ngờ tới nha, mặc dù anh là người của nước Z nhưng những kiến thức về trùng độc anh cũng biết nữa." Trên gương mặt Triệu Thanh Xuân mang theo nụ cười sống sót sau tai nạn: đấy nha, tổng giám đốc Hoắc, dựa vào biểu hiện khá ok của anh ngày hôm nay, sao này tôi sẽ khách sáo với anh một chút rồi." Cô ấy giơ ngón tay cái lên, cố ý tỏ ra cường điều mấy chữ một chút kia. Khuôn mặt Ngô Đức Cường tỏ ra lo lắng, anh ta tức giận nói: "Hứ, cái gì mà thần diệt trùng chứ, chỉ là vô danh mà thôi, rõ ràng chỉ là cái bồn rửa tay mà cũng có nhiều trùng độc xông ra hại người như thế. Cũng may cậu ba nhà chúng tôi thông minh kiệt xuất, tỉnh táo trong hoàn cảnh khó khăn, nếu không thì tôi nghĩ mọi người đã bỏ mạng ở nơi này. Mọi người nghe xong một đoạn khen thưởng này, họ cũng nhìn Hoắc Kiến Phong với ánh mắt đầy sự cung kính. Hồng Liệt nhớ lại giây phút dầu sôi lửa bỏng vừa nãy, bản thân anh ta lại không thể là người đầu tiên đứng ra bảo vệ mọi người được, trong lòng vừa hổ thẹn lại vừa không can tâm, trầm mặc không nói gì. Hoắc Kiến Phong vô cảm, hoàn toàn không để ý đến lời mọi người nói. Anh nhìn những con trùng độc kia với ánh mắt cảnh giác, sau khi xác định con cuối cùng đã biến thành sương máu, hoàn toàn biến mất trong không khí, anh mới quay đầu lại kiểm tra xem Tiêu Nhi thể nào. "Em không sao chứ?” Anh đánh giá cô từ trên xuống dưới, đôi mắt đều là sự dịu dàng thân thiết, không chút để tâm để sắc mặt vì mất máu mà đã trở nên tím tái của bản thân. Tiêu Nhi vừa lo lắng vừa cảm động, cô nhẹ nhàng nói: “Em không sao, anh có sao không?". Hoắc Kiến Phong như trút được gánh nặng, khóe môi hơi cong lên: “Em không sao là tốt rồi.." Anh còn chưa nói xong, cả người đã giống như con diều đứt dây, ngã thắng về phía trước. "Kiến Phong!” Ánh mắt Tiêu Nhi lạnh lẽo, cô kêu lên thất thanh. Mặt anh trắng bệch như tờ giấy, hơi thở vô cùng yếu ớt, những mạch máu tím xanh kia càng ngày càng hiện rõ hơn. Mọi người rất kinh ngạc, vội vàng chạy lên đỡ lấy. "Sợ là do mất máu nhiều quá đấy, nhanh, mau đưa anh ấy quay về chỗ dựng lều đi." Lý Cương hoảng loạn nói. “Không được, anh ấy nhất định phải được cầm máu nhanh” Tiêu Nhi thấp giọng cắt ngang, ánh mắt rơi xuống cánh tay Hoắc Kiến Phong. Lý Cương hoài nghi, liếc nhìn theo tầm mắt của cô, anh ta mới phát hiện ra vết thương trên cánh tay Hoắc Kiến Phong vẫn còn đang chảy máu, hơn nữa càng chảy càng nhiều. Đó vốn dĩ là một vết thương rất nhỏ, nhưng lúc này nó đã bị rách ra to hơn, đang mưng mủ lên, làn da như sắp tan ra đó để lộ ra ít máu thịt. "Sao, sao lại như thế này?" Lý Cương kinh ngạc đến nỗi líu cả lưỡi lại. Hà Dương vội vàng quỳ xuống kiểm tra vết thương và tình trạng sức khỏe của Hoắc Kiến Phong, bình tĩnh nói: “Có lẽ là do mất máu dẫn tới suy nhược cơ thể, cộng thêm trùng độc đã phát tác nữa. Tình trạng hiện tại của anh ấy có thể nói là chết trong gang tấc đến nơi rồi." Lý Cương dịch lời của Hà Dương cho mọi người nghe. Ngô Đức Cương đột nhiên tím tái mặt mày. Anh ấy đỡ sau lưng Hoắc Kiến Phong, ôm chặt anh ấy vào trong lòng: “Không, sẽ không đâu, cậu ba của chúng tôi còn trẻ như vậy, anh ấy còn rất nhiều chuyện vẫn chưa làm, anh ấy không thể chết như vậy được." Anh ấy gần như van xin, nhìn về phía Tiêu Nhi, Lục Thiên Bảo: "Cậu ba, không... tổng giám đốc Tiêu, tổng giám đốc Lục, cầu xin các người, cầu xin các người cứu cậu ba nhà chúng tôi với!” Lục Thiên Bảo sờ đôi tay lạnh như băng của Hoắc Kiến Phong, anh ấy cắn răng, đứng dậy, mặc kệ tất cả, đi về phía khu nhà kia. “Cổ Thần, ông ra đây! Thấy chết không cứu thì xưng thần gì cơ chứ! Ông là thần rùa rụt cổ à?” Anh ấy gào lên, nắm tay lại, đẩm từng đấm vào cánh cửa gỗ cũ kỹ, khiến cánh cửa bằng tre đều run lên hết. Triệu Thanh Xuân nhìn vết thương trên tay Hoắc Kiến Phong, chỉ cảm thấy gáy đã ớn lạnh, cô ấy vô thức nắm lấy tay của người bên cạnh mình. Lê Việt Bách đang lo lắng cho Hoắc Kiến Phong, đột nhiên cảm thấy có một thứ gì đó vừa lạnh lại vừa mềm mại nắm chặt lấy. Anh nghiêng đầu nhìn thì thấy là Triệu Thanh Xuân, nhìn thấy vẻ mặt của cô, anh lập tức nắm chặt lấy tay cô ấy, thật chặt, thật chặt. Bọn họ không làm được gì cả, chỉ có thể nương tựa lẫn nhau, trong lòng thầm cổ vũ cho Hoắc Kiến Phong. Tiêu Nhi dần bật khóc, sau đó áp chặt môi vào miệng vết thương, cương quyết đẩy máu quay trở lại vào bên trong. “Đừng lo lắng, tôi cầm máu cho anh ấy trước đã. Cô cố tỏ ra bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn còn run rẩy, còn lộ ra cả sự hoảng sợ trong sâu thẳm trái tim cô nữa. Ngón tay nhỏ nhắn trắng bệch của cô sờ trên người, lấy túi kim châm ra, chầm chậm châm vào mấy huyệt đạo trên tay Hoắc Kiến Phong. Sau khi châm kim xong, cô lại nhìn xung quanh, tìm trong vườn mấy cây thuốc, rồi nghiên nát ra, đắp lên miệng vết thương của Hoắc Kiến Phong. Rất nhanh sau đó, máu ở vết thương Hoắc Kiến Phong không còn chảy nhanh như trước đó nữa, hơn nữa còn nhanh chóng kết vảy lại. Mọi người nhìn thấy cảnh này, họ vừa định thở phào nhẹ nhõm thì lại thấy sắc mặt Hoắc Kiến Phong chuyển từ trắng bệch sang đen lại. Đôi môi của anh ấy biến thành màu tím xanh, giống y như tình trạng bí ác quỷ ám trong phim truyền hình vậy. Lý Cương nhìn Hà Dương với ánh mắt van xin, anh ta nhẹ nhàng nói: "Cái này, trùng độc này lại nặng hơn rồi sao?". Hà Dương trầm mặc gật đầu. Nếu như vẫn còn không điều trị tiếp, người thanh niên cao quý này chỉ có thể kết liễu cuộc đời mình tại đây mà thôi. Sắc mặt mọi người đều trở nên u ám hơn. Mặc dù bọn họ đến từ những nơi khác nhau, hoàn cảnh gia đình khác nhau, thậm chí còn bởi vì những nguyên do khác nhau nên mới đứng ở đây, nhưng vừa nãy, vào chính giây phút đó, người đàn ông này đã dùng một nửa tính mạng của mình đổi lấy sự an toàn cho tất cả bọn họ. Bầu không khí như bị bao trùm bởi màn sương mù dày đặc, trong chớp mắt liền trở nên ngưng đọng. Bên ngoài viện Điền Phương. Lục Thiên Bảo chửi bằng ngôn ngữ của nước Z, ngôn ngữ của nước Mễ, lại chửi đến tiếng của nước Tả, tóm lại là anh ấy dùng hết tất cả ngôn ngữ mà anh ấy biết mang ra chửi hết, cuối cùng cũng chửi được đến lúc ông lão đi ra khỏi phòng. "Tên điên! Đúng là điên hết rồi!" Ông lão gào lên, vô cùng giận dữ: “Hôm nay tôi nhất định không biến các người thành trùng hết thì tôi không còn là Cổ Thần nữa!” "Ông nội, đừng mà! Cháu xin ông đấy, cho bọn họ một cơ hội đi!” Tiểu Thất ôm lấy cánh tay ông nội, khổ sở van xin. Không đợi ông lão trả lời, cô ấy đã hét với đám người Tiêu Nhi: Vừa nãy ông nội không phải muốn hại mọi người đâu, là ông ấy đang thăm dò trùng độc trong người người đàn ông kia thôi. Sự thật chứng minh, cho dù là ông nội tôi thì cũng không cứu nổi. Mọi người đừng tranh cãi vô ích gì nữa, tránh khiến ông nội giận dữ với mọi người. Tôi cầu xin mọi người, mau rời khỏi chỗ này đi!” “Cô gái, tiền bối Cổ Thần, không phải chúng tôi kiên quyết không đi, mà là tình trạng hiện giờ của anh ấy đã không còn đi nổi nữa rồi." Hà Dương tiến lên phía trước, gõ nhẹ vào cửa tre, cung kính nói: “Tôi vẫn xin ông dùng sự thương xót của người làm y, cứu anh ấy đi! Bất luận là sống hay chết, chúng tôi chỉ xin ông cố gắng thử một lần thôi." “Đúng vậy đấy, tiền bối Cổ Thần, xin ông đấy." Mọi người phụ họa theo, giọng nói lộ ra sự van xin chân thành, khẩn thiết. Tiểu Thất không nhịn nổi, mặt đỏ ửng lên. Cô ấy cũng cảm thấy, người đàn ông nước Z điển trai kia chắc là một người tốt. Nhưng ông lão lại không như vậy, ông ta lạnh lùng cười nhạo: “Ác gải ác báo, nhân quả không chừa một ai. Anh ta hại chết băng tâm trùng của tôi, chết là đáng đời!” Đáng đời?. Rõ ràng anh ấy vì để cứu sống mười mấy mạng người ở đây, không manh tới tính mạng của mình nên mới làm vậy. Chưa nói, mấy con trùng độc khủng khiếp kia thì có tư cách gì để nói anh ấy đáng đời!. Tiêu Nhi đau khổ đến tột cùng, cô đột nhiên cười to lên. Cô đặt Hoắc Kiến Phong xuống đất, đứng dậy, dõng dạc nói: "Được, hay cho câu đáng đời! Nói hay lắm!" Đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn xung quanh, khi nhìn đến ông lão, cô cong môi, cười lạnh một tiếng: “Bây giờ tôi cho ông biết cái gì mới thật sự là đáng đời!". Dứt lời, cô giơ con dao trong tay lên, phá sạch hết những cây thảo dược trong vườn thuốc.