Cô vợ giả ngốc của tổng tài

Chương 233 : Tôi cho anh ba phút

Ôn Thục Nhi sững sờ, hai mắt tối sầm lại. Nhưng trong giây lát, cô ấy đã bình tĩnh lại và bắt đầu bước ra ngoài. Nhưng đúng lúc này cửa thang máy lại bất ngờ đóng lại rồi chậm rãi đi lên. Ön Thục Nhi giữ vẻ mặt lạnh lùng, lùi về phía sau nửa bước, châm biếm nói: "Thật là không may. Trước khi đi ngủ lại gặp phải người mình không muốn gặp nhất, tối nay nhất định sẽ gặp phải ác mộng rồi." Gì mà trùng hợp chứ, cô mới không tin! Anh rõ ràng là đã chặn cô ở đây. Vẻ mặt của Hoắc Kiến Phong tối sầm lại, bàn tay đút trong túi quần đột nhiên nắm chặt lại. Anh không nói gì, Bước sang bên cạnh một bước, ung dung sánh vai cùng cô. Dù rất muốn lại gần nhưng anh vẫn cố gắng hết sức để giữ khoảng cách với cô. Chỉ là thân hình anh vừa nhích, Ôn Thục Nhi rõ ràng đã nghiêng người sang một bên. Nhìn thấy động tác nhỏ nhặt ấy của cô, đồng tử của Hoắc Kiến Phong liền co rút lại. Cô thực sự đã cự tuyệt bản thân anh đến mức này?. Tầng 10... Tâng 15... Tầng 20... Khi thang máy đi hết điểm cuối cùng, người đàn ông đó vẫn không hề nói gì. Ön Thục Nhi không khỏi tự hỏi, thật sự chỉ là ngẫu nhiên mà anh xuất hiện ở đây sao?. Cô thở phào nhẹ nhõm nhắc nhở: "Hoắc tổng, anh còn chưa bấm thang máy. Âm thanh trong trẻo vẫn hệt như trước. Chỉ là bây giờ đã không còn ấm áp như xưa, chỉ có khách khí và xa lánh. Hoắc Kiến Phong nén đau khổ xuống, khóe miệng cười nhạt: "Cám ơn." Vị trí mà Ôn Thục Nhi đứng gần chỗ bấm nút thang máy hơn. Hoắc Kiến Phong nghiêng người hướng về phía gần người cô, ánh mắt lướt qua chỗ ô tầng 66 đang sáng, dứt khoát ấn lên tầng cao nhất. Trong không gian chật hẹp khi người đàn ông kia di chuyển, Ôn Thục Nhi ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của thảo dược, cô vô thức tránh đi. Hoắc Kiến Phong nhìn thoáng qua, dưới mắt anh hiện lên một màu âm u lạnh lẽo. Tầng 35... Tầng 40... Trong thang máy im ắng lạ thường. Chữ số hiện trên thang máy ngày càng tăng nhanh, người đàn ông đó cuối cùng cũng chậm rãi nói: "Thục Nhi, đã nhiều năm trôi qua, cô vẫn chưa chết, tại sao lại không liên lạc với tôi? Sao bây giờ mới quay trở lại?". Giọng nói trầm thấp khàn khàn không có ý nghĩa dò hỏi, chỉ có một loại ức chế tuyệt vọng vẫn lan tràn trong không gian hiu quạnh. Ôn Thục Nhi không khống chế được đầu mũi cay cay, gần như nghẹn lời. Nhưng ngay lập tức cô lại khôi phục lại như thường lệ mà mỉm cười điểm tĩnh: "Quay lại? Quay lại làm gì chứ? Hầu hết mọi người đây đều mong chờ tôi chết đi. Tôi quay lại để khiến cho thành phố đông đúc này càng thêm chật chội sao?". Giọng điệu tự ti ấy giống như một con dao mang lạnh buốt, từng nhát từng nhát sắc bén cứa vào tim của Hoắc Kiến Phong. Là anh đã đưa ra phán đoán sai lầm rồi chọn cách bỏ rơi cô, cho nên cô mới cảm thấy bị thành phố này bỏ rơi! Anh rất muốn giải thích điều gì đó, nhưng kết quả đã được đưa ra rồi, nếu bây giờ nói ra thực sự còn có ý nghĩa gì không?. Bàn tay Hoắc Kiến Phong đang đút trong túi quần tự nhiên siết chặt rồi lại thả lỏng, thả lỏng rồi lại siết chặt. Từ trước đến nay anh làm gì cũng quyết đoán, đây là lần đầu tiên anh không biết phải nên mở lời thế nào. Yên tĩnh, bầu không khí yên tĩnh đến nghẹt thở. Ôn Thục Nhi đột nhiên cong môi cười nhạt, ánh mắt vô định: "Nhưng mà nói thật, lần này quay lại nhìn thấy anh vực dậy tinh thần như thế tôi cũng rất vui. Lý trí của Hoắc Kiến Phong khẽ lay động, lông mày nhướng lên, vừa định lên tiếng đã nghe thấy cô giải thích: "Này, anh đừng hiểu lầm, tôi không phải là vì anh mà vui đầu, tôi vui là vì phương án điều trị ban đầu của tôi là đúng mà thôi." Giọng điệu của cô nhẹ nhàng thoải mái, nhưng niềm hạnh phúc đó chỉ là niềm hạnh phúc thuần túy của bác sĩ trị bệnh cứu người và khắc phục sự cố, dù bệnh nhân là ai đều không chút liên quan. Cô xóa anh ra khỏi quá khứ của mình một cách sạch sẽ, không lưu lại chút gì. Tựa như từ trước đến nay giữa hai người bọn họ chưa từng có sợi dây tình cảm ràng buộc nào cả, chỉ đơn giản là bác sĩ và bệnh nhân. Tay của Hoắc Kiến Phong lại nắm chặt, móng tay bằng phẳng cắm vào lòng bàn tay, nhưng anh lại không hề cảm thấy chút đau đớn nào. Đột nhiên, thang máy dừng lại. Trên màn hình, đèn báo đến tầng 66 sáng lên. Ôn Thục Nhi cũng không nghĩ ngợi gì mà tiến lên một bước. Kết thúc rồi. Mọi chuyện giữa hai người bọn họ có lẽ sớm đã kết thúc từ 5 năm trước rồi. Hoặc ngay từ đầu, đã không cần thiết phải bắt đầu. Hoắc Kiến Phong nhìn gương mặt bình tĩnh rời đi của cô đột nhiên tim đau như cắt, vô số ký ức ào ạt ùa về. Anh đột nhiên đưa tay ra kéo cô lại, đè lên thang máy, cúi người hôn. Đôi môi anh đào mềm mại cùng hương thơm thảo mộc thoang thoảng hệt như gió thổi đêm xuân làm lòng người ta say đắm. Ôn Thục Nhi không chút phòng bị, lúc cô kịp phản ứng ra thì đã bị đè vào tường. Hơi thở nóng bỏng quen thuộc ùn ùn kéo đến, cướp đi tất cả hô hấp của cô, trong đầu cô có cái gì đó như muốn vỡ tung ra. Cửa thang máy mở ra, có hai cô gái đang cười nói trò chuyện chuẩn bị bước vào thang máy, nhìn thấy một màn này, vội vàng lui ra ngoài, khinh thường nói: "Tuy rằng đây là khách sạn, nhưng các người cũng không cần gấp gáp đến vậy chứ!". Đầu óc Ôn Thục Nhi lập tức tỉnh táo lại, cô vặn vẹo cả người, khó khăn giãy dụa. "Ưm.." Cô giơ tay định tát vào mặt người đàn ông này một phát, nhưng đã bị anh nắm chắc chuẩn xác mà trói chặt chắc chắn. Anh áp hai tay cô vào thành thang máy lạnh lẽo, hai chân cô bị đôi chân dài của anh giữ chặt, cô không thể động đậy. Đôi môi mỏng cùng chiếc lưỡi linh hoạt của anh thoang thoảng mùi rượu quanh quẩn trong khuôn miệng cô cô tàn sát bừa bãi. Ôn Thục Nhi vừa giật mình tỉnh lại, cắn xuống một ngụm... Hoắc Kiến Phong nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng của mình. Hơn năm năm trôi qua, anh cứ tưởng rằng trái tim của mình sẽ không còn loạn nhịp nữa. Nhưng bây giờ, nó vì cô ấy mà sống lại rồi. Nụ hôn thoáng qua giữa chừng, một khi đã chạm vào rồi mới nhận ra rằng không thể nào dừng lại. Anh muốn tiến sâu hơn và chiếm hữu cô nhiều hơn nữa. Một cơn đau nhói từ đầu môi truyền đến cùng mùi máu tràn ra trong khoang miệng. "Aa!" Hoắc Kiến Phong thở hổn hển, theo bản năng mà lùi lại Anh cau mày nhìn chằm chằm cô gái đang thở gấp trước mặt phía sau. anh. Không khí tươi mát tràn vào trong phổi, Ôn Thục Nhi thở hổn hển, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoắc Kiến Phong: "Buông tôi ra, đồ biến thái!". Cô nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ như bị bóp ra khỏi kẽ răng, vẻ chán ghét trong mắt không chút che giấu. Đồng tử của Hoắc Kiến Phong đột nhiên co rút lại, giống như bị người ta dùng kim thép chọc vào, hai mắt đỏ như máu. Sức lực trong tay càng nặng hơn, anh gắn từng chữ: "Cô hận tôi đến vậy sao?" "Hận?" Ôn Thục Nhi cười nhẹ, khóe môi gợi lên vài tia giễu cợt: “Anh có phần nghĩ nhiều quá rồi." Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, từng chữ từng chữ nói ra rõ ràng: "Tôi không thèm hận anh đâu. Hận anh thì còn phải đặt anh trong tâm trí, còn tôi sớm đã quên đi cuộc hôn nhân ngắn ngủi và hoang đường cùng anh đó rồi, nên tự nhiên cũng đã quên anh luôn rồi. ". Giọng điệu bình tĩnh, ánh mắt không chút sợ hãi nhìn anh, ngay cả mỗi lời mà cô thốt ra cũng đều mang vẻ khinh thường. Như thể trong mắt cô, anh chỉ là một người qua đường sớm đã không còn lưu lại chút dấu vết gì. Hoắc Kiến Phong hít một hơi thật sâu, đột nhiên bật cười: "Được rồi, may quá! Tôi còn tưởng cô vẫn luôn hận tôi, không hận là tốt quá rồi. Nếu đã không hận, vậy chúng ta phải tính toán rõ ràng một chút." Yết hầu anh chuyển động nuốt xuống toàn là đắng cay. Ôn Thục Nhi lạnh lùng nhìn anh: "Tôi và anh còn có gì đáng để tính toán chứ?". Lớp phòng bị cuối cùng đã rơi xuống trần trụi, vừa lạnh vừa cứng như một con dao bằng giá đâm vào tim làm người ta rỉ máu. Hoắc Kiến Phong không nói gì, nhìn thang máy di chuyển lên đến tầng cao nhất. Cửa vừa mở ra, anh liền nằm lấy cổ tay cô và kéo cô ra ngoài. Hành lang trên tầng cao nhất trống rỗng, tĩnh lặng không chút tạp âm. "Anh thả tôi ra, anh muốn đưa tôi đi đâu?". Ön Thục Nhi dùng sức giật tay mình ra, nhưng bàn tay của người đàn ông kia giống như kẹp sắt, khiến cô không thể nào thoát ra được. Hoắc Kiến Phong không nói tiếng nào, suốt đường kéo cô lên sân thượng. Bầu trời đen kịt, như một tấm lưới vô tận, bao trùm toàn bộ thành phố. Cơn gió đêm thổi qua mang theo từng đợt lạnh buốt. Hoắc Kiến Phong liên tục kéo cô đi đến bãi đất trống rồi mới buông tay. Anh cởi chiếc áo vét tông màu xám khói đưa cho cô: "Mặc vào." Ôn Thục Nhi trợn mắt khinh thường, quay đầu ném ra sau đầu. Hoắc Kiến Phong hít sâu một hơi, rồi khoác áo lên bờ vai gầy của cô. Hơi thở quen thuộc phả vào mũi theo làn gió. Nhiệt độ cơ thể của anh vẫn còn vương trên lớp vải áo rộng lớn. Ôn Thục Nhi vặn vẹo hai vai, hất tay anh ra, trách mắng: "Tránh ra." Tay Hoắc Kiến Phong bỗng cứng đờ, anh lại tiếp tục khoác lên vai cô, lạnh giọng nói: "Đây không phải là quan tâm cô, chỉ là đơn thuần quan tâm đến một vị đối tác mà thôi." Anh muốn nói về chuyện của tập đoàn TN?. Ôn Thục Nhị Hắn sắc bén đảo mắt một lượt, nhưng vẫn là ngoan cố ném áo khoác lại cho anh: "Tôi còn có việc, anh có chuyện gì thì nói nhanh đi." Cô nhìn thử thời gian trên đồng hồ: "Tôi cho anh thời gian ba phút." Giọng điệu trong chuyện kinh doanh, quả thực là một nữ chủ tịch bá đạo. Một cảm giác tán thưởng xet qua trong mắt Hoắc Kiến Phong. Cô gái nhỏ luôn đuổi theo phía sau anh đã trưởng thành rồi. Anh cầm áo khoác trong tay, trải ra rồi lại khoác lên vai cô. Họ đứng đối diện nhau, để ngăn cô từ chối lần nữa, anh đặt tay lên vai cô: "Thục Nhi, cảm ơn cô! Cảm ơn những tư liệu đó của cô, tôi mới biết được người luôn hại tôi và người trong gia đình tôi là anh cả. Dựa vào những chứng cứ cô đã giữ lại mà tôi đã hạ gục được anh cả. Vốn dĩ anh ta sẽ phải ngồi tù suốt cả phần đời còn lại, nhưng tiếc rằng anh ta đã chạy trốn mất rồi. Anh ta đang lẩn trốn ở nước ngoài đến nay vẫn không ai tìm ra tung tích của anh ấy." Giọng điệu của anh rất nhẹ, nhẹ đến mức từng chữ như sắp bị thổi bay, nhưng từng chữ đều lọt vào tai cô rất rõ ràng. Lòng bàn tay anh vẫn ấm áp và to lớn như vậy, một luồng nhiệt ổn định xuyên qua lớp áo cô rồi truyền đến cơ thể. Ôn Thục Nhi khó chịu nghiêng vai, lạnh lùng nói: "Những chuyện này sớm đã không liên quan đến tôi rồi." Tay của Hoắc Kiến Phong siết chặt, nhưng vẫn duy trì sức mạnh sẽ không làm cô bị thương, giọng ấm áp nói: "Tôi biết, nhưng tôi vẫn phải cảm ơn cô." Trái tim cô thắt lại không thể giải thích được. Ôn Thục Nhi nhắm mắt lại, trấn định tinh thần: "Nói xong rồi? Nói xong rồi thì tôi đi đây." Cô dửng dưng gạt tay anh ra rồi quay người bỏ đi. Hoắc Kiến Phong vội vàng đưa tay ra nắm chặt cổ tay cô, kéo mạnh cả người cô vào lòng, anh ôm chặt lấy cô. Không chút phòng bị cô đã rơi vào vòng tay ấm áp.