Cô vợ giả ngốc của tổng tài

Chương 228 : Theo đuổi cô

Hoắc Kiến Phong lên tiếng, giọng nói lạnh lùng: "Tôi xác định." Anh chỉ muộn một bước vào thang máy, đã để cô chạy mất. “Anh lập tức điều tra camera khách sạn, so sánh thông tin, tôi muốn biết cô ấy từ đầu đến, muốn đi đâu!" "Vâng." Ngô Đức Cường không dám chậm trễ, lập tức bắt tay xử lý. Rất nhanh, gửi thông tin đã được xác nhận trong máy tính vào tay Hoắc Kiến Phong: “Cậu ba, tên đăng ký của cô ấy quả thật là Tiêu Nhi, hoa kiều nước Thanh Bạch. Căn cứ tin tức nhập cảnh bên kia, hôm nay cô ấy vừa nhập cảnh. Cũng là lần đăng kí nhập cảnh duy nhất của thân phận này." Ánh mắt Hoắc Kiến Phong rơi lên mày mắt dịu dàng, ngũ quan tinh tế trong bức ảnh đăng ký, ánh mắt sâu thẳm hơi híp lại: “Vừa trở về? Rất tốt!” Anh vứt máy tính cho Ngô Đức Cường, xoay người nhanh chóng ra khỏi khách sạn. Ngô Đức Cường nhìn thấy anh trực tiếp lái xe rơi đi, kinh ngạc đứng trước cửa khách sạn hứng gió lạnh. Còn tưởng mợ ba trở về có thể chữa bệnh cho cậu ba, nhưng sao bệnh của cậu ba lại nghiêm trọng hơn rồi? Ngay cả danh tiếng và lợi ích của công ty cũng không đề ý nữa. Nhưng, lần này mợ ba trở về, thật sự rất xinh đẹp!. Nếu cậu ba có thể theo đuổi lại mợ ba, vậy thì quá tốt! Tiêu Nhi cách cửa xe thủy tinh nhìn những biển hiệu gỗ quen. Những con đường cũ, những ngôi nhà cũ phai màu. thuộc, trong mắt lập tức xẹt qua vẻ vui mừng. “A Liệt, dừng xe." Cô cố gắng hết sức để kìm lại, nhưng khi mở cửa, ngón tay vẫn không nhịn được run ray. Trước cửa phòng khám trung y Kiến Quốc, Lê Việt Bách đã đợi rất lâu. Nhìn thấy chiếc siêu xe màu bạc dừng lại, anh ấy lập tức nghẽn cổ nhìn qua. Cửa sau xe mở ra, một người phụ nữ cao gầy bước xuống đầu tiên. Tiêu Nhi nhìn anh ấy, nụ cười rực rỡ, ánh mắt long lanh: “Thạch Vành mắt anh ấy bỗng nhiên đỏ lên, nhanh chóng bước qua: đầu!” "Thục Nhi?" Giọng điệu nhanh nhẹn!. Xưng hô quen thuộc. Lê Việt Bách xòe hai tay ra, ôm Tiêu Nhi vào lòng, nghẹn ngào nói: “Em về rồi, cuối cùng em đã trở về rồi!". Khóe môi Tiêu Nhi hàm chứa ý cười, mắt ngập nước, khẽ vuốt Bốn chữ đơn giản, cách năm năm thời gian và sông núi. lưng an ủi, nói: “Em trở về rồi." Lê Việt Bách chớp mắt bật khóc. Năm đó, anh ấy hối hận tự trách, chỉ hận không thể chết thay cô. Sau này cuối cùng có một ngày, anh ấy đã thu được một mã nguồn thuộc về họ. Anh ấy biết, cô vẫn còn sống. Người có thể sống sót trong hoàn cảnh đó, nhất định đã chịu nỗi khổ người bình thường không thể chịu nổi. Tuy lần nào cô cũng nói, cô rất tốt, cô không sao... Lê Việt Bách lau nước mắt, kéo Tiêu Nhi kiểm tra trên dưới trái phải một lượt, xác nhận cô thật sự hoàn hảo không chút tổn hại, trong lòng mới thở phào: "Xin lỗi, lúc đầu là anh sơ suất, anh thật sự hận không thể chết thay em.." “Được rồi. Đã qua hết rồi." Tiêu Nhi cau mày ngắt lời anh ấy: "Khóc lóc như vậy, như mấy cô gái ấy” "Cút, ông đây không phải." Lê Việt Bách vội vàng hít mũi, lau sạch nước mắt: “Đi thôi, mau vào đi! Ông bà ngoại đợi em lâu rồi. Hôm nay họ cố ý đóng cửa sớm, để chờ em về đấy!" "Đợi đã." Tiêu Nhi kéo anh ấy, vẫy tay vào trong xe: "A Liệt, Vân Thiên, hai người xuống xe đi." Hồng Liệt đã sớm muốn xuống xe. Nhưng anh ta tôn trọng sự riêng tư của Tiêu Nhi, mới luôn nhẫn nại ở cùng Vân Thiên. Nghe thấy vậy, anh ta lập tức xuống xe đứng bên cạnh Tiêu Nhi. Mày rậm mắt to, màu da lúa mạch, cơ thể cứng cáp, giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ quý phái trời sinh. Tài xế? Vệ sĩ? Hay là... Lê Việt Bách còn chưa nghĩ xong, đã nghe thấy Tiêu Nhi dịu dàng giới thiệu: "Thạch đầu, đây là Hồng Liệt, lúc trước em từng nói với anh, ân nhân cứu mạng của em. A Liệt, đây là Lê Việt Bách, là tri kỷ thân thiết của em” Lê Việt Bách trừng to mắt, lập tức bắt tay Hồng Liệt, kích động nói: “Anh Hồng, cám ơn anh! Cám ơn anh đã cứu Tiểu Nhi." Hồng Liệt cứng ngắc một lúc, dùng sức bắt tay lại Lê Việt Bách: “Anh Lê không cần khách sáo, có thể cứu Nhi Nhi là vinh hạnh của tôi, là chuyện may mắn nhất đời này của tôi." Vân Thiên từ ghế sau trượt xuống, không chờ Tiêu Nhi giới thiệu, đã níu lấy ống quần của Lê Việt Bách nói: “Cậu ơi, xin chào, con là Vân Thiên." "Bé con Vân Thiên ngoan quá! Đúng là cậu bé lễ phép!" Lê Việt Bách thông qua giao lưu mã nguồn, biết Tiêu Nhi có đứa con trai, nhưng khoảnh khắc cúi đầu nhìn rõ cậu bé này, anh ấy vẫn sửng sốt. Mắt đen sâu hút, cánh mũi cao thắng, môi mỏng, trừ vẻ mũm mĩm bên má ra, rõ ràng là phiên bản thu nhỏ của người kia. "Cậu nhóc, cậu nhóc sao lại, sao lại” Anh ấy nhìn Tiêu Nhi như để kiểm chứng. Tiêu Nhi yên lặng chớp mắt. Lúc này Lê Việt Bách mới phản ứng lại, vội vàng sửa lời: “Cậu nhóc sao lại đẹp trai như vậy, lớn lên nhất định như anh Hồng đây, đều là soái ca siêu cấp!". Nghe thấy lời khen, Hồng Liệt miễn cưỡng tha thứ cho Lê Việt Bách vì sự mạo phạm ban nãy khi ôm Tiêu Nhi, lịch thiệp nói: "Đương nhiên, cám ơn!". Độ dày da mặt của người này, nếu không biết rõ sự tình, vậy thì thật sự rất yêu Tiểu Nhi. Lê Việt Bách nhìn thấu nhưng không nói, làm tư thế mời với ba người: “Đi thôi! Ông bà ngoại đang đợi đấy!". Trong phòng khám. Ông cụ Tiêu và bà cụ đều thay đổi quần áo nhà Đường kiểu mới. Bà cụ vén mái tóc hoa râm ra sau tai, hỏi ông cụ: “Ông xem tôi có ổn không? Không già quá chứ? Nên sớm nhuộm tóc mới phải, đừng để Nhi Nhi lo lắng” “Không già không già, chẳng già chút nào." Ông cụ Tiêu an ủi nói: “Nếu bà nhuộm tóc, mới khiến Nhi Nhi lo đấy? Tính tình của con bé bà đâu phải không biết, người một nhà, quan trọng nhất là thành thật” Miệng ông nói như vậy, tay lại không nhịn được vuốt phẳng góc áo. Tiêu Nhi đứng trước cửa, nhìn thấy cảnh này, vành mắt lập tức ửng đỏ. “Ông ngoại, bà ngoại, Nhi Nhi về rồi!” Khóe môi cô cong lên nụ cười nhạt, giọng nói không nhịn được khẽ run, chạy về phía họ. Ông cụ Tiêu và bà cụ đột nhiên quay đầu, nhìn thấy cô gái đang từng bước đi về phía mình. Cho dù năm năm không gặp, nhưng họ vừa nhìn đã nhận ra ngay. Nhi Nhi của bây giờ, hệt như dáng vẻ mẹ mình năm đó, trẻ trung xinh đẹp như hoa. Tâm mắt của bà cụ lập tức mơ hồ. Bà xòe tay ra, ôm chặt Tiêu Nhi, nước mắt chảy dài khỏi khóe mắt nhắn nheo: "Nhi Nhi, Nhi Nhi của bà!". Hoc måt ông cụ Tiêu ngập nước, vuốt lưng an ủi hai bà cháu: "Đứa nhỏ ngoan, đứa nhỏ ngoan, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!” "Đúng rồi, trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi!” Bà cụ vui mừng lặp lại, kéo Tiêu Nhi nhìn trái ngó phải, xác định cô hoàn hảo không tổn hại gì, mới nặng nề thở phào: “Đúng là ông trời phù hộ!” Bà cụ không tự giác nhìn về phía ông cụ, ông cụ cũng dịu dàng nhìn bà. Đọng lại trong mắt hai người, chính là niềm vui sống sót sau kiếp nạn, khổ tận cam lai. Bà cụ nắm chặt tay Tiêu Nhi, giả vờ dùng sức đánh cô: "Con đứa nhỏ này, nhiều năm như vậy, không cho chúng ta biết tin tức gì, cũng không cho chúng ta gặp mặt, đúng là đứa nhỏ nghịch ngợm!” Giọng điệu trách móc, nhưng lại đây vẻ yêu chiều.