Cô vợ đánh tráo
Chương 97 : Có tôi ở đây, không ai dám động vào cô
“Trợ lý Thẩm, bộ lễ phục này là tự tay cậu Dạ của chúng ta chọn vậy đây.
Tiêu Túc không nhịn được lên tiếng nói một câu.
“Hả?“ Thẩm Kiểu rõ ràng vẫn chưa theo kịp, mờ mịt đưa mắt nhìn Dạ Mạc Thâm, lần đầu tiên Dạ Mạc Thâm tránh ánh mắt của cô, cười lạnh cãi: “Tôi chọn? Sao tôi không biết chuyện này?”
Tiêu Túc: “Đúng đúng đúng, là tôi chọn, tôi nói nhầm rồi trợ lý Thẩm.”
Thẩm Kiều: “…”
Trong lòng Tiêu Túc thầm oán thán: “Cậu chủ Dạ, anh có thể kỳ quặc hơn nữa không?”
Tiêu Túc không hiểu lắm về thái độ Dạ Mạc Thâm đối xử với Thẩm Kiều, nhưng phận là cấp dưới nên đành phải tỏ vẻ cái gì cũng không biết.
“Còn chưa đi?“ Dạ Mạc Thâm nhắc nhở Thầm Kiều, lúc này Thẩm Kiều mới tiến lên đẩy xe lăn cho anh.
Ba người cùng nhau vào thang máy, sau đó lên xe, không bao lâu nữa sẽ tới địa điểm tổ chức bữa tiệc.
Nhưng mà trên đường đi, Thẩm Kiều chú ý tới cảnh sắc ven đường, tuyệt nhiên vẫn không thấy cái hồ Dạ Mạc Thâm nói, cho đến khi xuống xe, Thẩm Kiều mới chợt hiểu ra. Cô bị Dạ Mạc Thâm đùa bỡn!
Làm gì có cái hồ nào, từ đầu đến cuối đều là lừa đảo.
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều tức giận đầy anh lên: “Anh lại lừa gạt tôi, từ lúc đến đây tôi có thấy cái hồ nào đâu!”
Nghe xong, Dạ Mạc Thâm không kìm được cong môi, “Ngốc.”
Bởi vì giọng nói của anh quá nhỏ nên Thẩm Kiều vốn không nghe rõ, cô nghiêng người về phía trước theo phản xạ: “Cái gì?”
Dạ Mạc Thâm quay đầu nhìn sang, đúng lúc bắt gặp cô đang nghiêng người, lộ ra cảnh xuân trước ngực, hô hấp của anh đình trệ, “Ngẩng đầu.”
Thẩm Kiều không hiều nên vẫn ngầng đầu lên theo lời anh nói.
“Không được cúi đầu.“ Ở đây nhiều người hỗn tạp, cô vừa cúi đầu đã đề lộ cảnh xuân.
Anh thấy thì không sao, nhưng nghĩ đến việc người khác cũng có thể nhìn thấy, Dạ Mạc Thâm thầm cảm thấy rất không vui.
Đáng chết, anh nên chọn cho cô một bộ váy kín đáo một chút.
Thẩm Kiều cảm thấy khó hiểu:
“Rốt cuộc là thế nào?”
“Cô có thể ra dáng phụ nữ đàng hoàng một chút không?”
Nghe xong, Thầm Kiều trợn tròn hai mắt: “Tôi có chỗ nào không giống phụ nữ đàng hoàng?”
Thẩm Kiều cúi đầu nhìn bộ váy trên người mình, phát bực mà cười:
“Cậu Dạ, váy là do anh chọn đấy chứ? Bây giờ nói tôi không giống phụ nữ đàng hoàng, không thấy tự vả sao?”
Dạ Mạc Thâm: “Chẳng phải Tiêu Túc nói, váy là do cậu ta chọn sao?”
Tiêu Túc đứng kế bên: “Thành thật xin lỗi, lần sau tôi nhất định sẽ chọn cái kín đáo hơn.”
Dạ Mạc Thâm tặng Tiêu Túc một ánh nhìn cảnh cáo, Tiêu Túc chỉ có thể kêu khổ trong lòng cả ngày.
Dạ Mạc Thâm bước vào hội trường, đám đông xôn xao, mặc dù 4o vợ dann traoz nương 3/:…ọng vao co anh đang ngồi trên xe lăn, nhưng nhà họ Dạ ở phía Bắc thành phố là dòng họ có địa vị đứng đầu, Dạ Mạc Thâm lại là tổng giám đốc tập đoần Dạ thị, sự xuất hiện của anh dĩ nhiên là thu hút ánh mắt của vô số người.
Khi ánh đèn và ánh mắt đều rơi trên người Dạ Mạc Thâm, Thẩm Kiều ở bên cạnh anh đương nhiên cũng không bị cho ra rìa, dù sao hôm nay Thẩm Kiều cũng mặc một chiếc váy dạ hội dài màu xanh xám nhạt, mái tóc dài quyến rũ buông trên vai một cách duyên dáng, xem chừng rất có phong thái dịu dàng yên tĩnh qua năm tháng. Tất nhiên cũng hấp dẫn ánh mắt của không ít các quý ông và quý bà đang có mặt tại đây.
Số lần Dạ Mạc Thâm tham dự tiệc tùng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng khoảng cách thời gian giữa các bữa tiệc lại rất lâu, tứ ngày đầu anh vào tập đoàn Dạ thị đến bây giờ đã được vài năm, số lần anh tham dự tiệc tùng ước chừng chỉ có 5-6 lần.
Nhưng anh toàn từ chối cơ hội mỗi khi được mời đến các buổi dạ tiệc thương mại, hoặc giả sử như có người cố ý muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho con gái, mời anh đến tham dự, cũng không mời được anh.
Lâu dần, hình tượng của Dạ Mạc Thâm ở trong giới thượng lưu trở nên rất thần thánh.
Người đàn ông này bí ẩn không lường được, làm việc lại mạnh mẽ như sấm rên gió cuốn, mặt mũi khôi ngô, còn có đầu óc kinh doanh.
Nhưng, trước đến giờ anh chưa từng dính vào phụ nữ, nên bên ngoài dần lan truyền tin đồn rằng anh bị bất lực, lâu ngày, mọi người đều coi tin đồn này là sự thật.
Vào lúc này, cho dù có bao nhiêu người muốn bắt quàng làm họ với nhà họ Dạ đi chăng nữa, thì sau khi nghe được tin đồn Dạ Mạc Thâm là người bất lực xong, cũng sẽ suy nghĩ cho con gái nhà mình.
Vì vậy lần này, Dạ Mạc Thâm đưa một người phụ nữ tới tham dự, hơn nữa còn cùng nhau bước vào dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, dĩ nhiên điều này cho thấy cô ấy rất được xem trọng.
“Người phụ nữ bên cạnh cậu Dạ là ai vậy? Vẻ ngoài rất xinh đẹp, con gái của nhà tập đoàn nào sao?”
“Không phải chứ? Nhìn trên người cô ta chỉ có bộ cánh là đáng giá, những thứ khác không có gì đặc sắc cả, kiểu phụ nữ này, có lẽ chẳng qua chỉ là trợ lý hay cái gì đó của cậu Dạ thôi.”
“Tôi nghe người trong công ty bọn họ nói, dạo gần đây cậu Dạ để mắt đến một cô trợ lý, lần trước cô trợ lý này cũng từng tham dự tiệc với anh ta. Chỉ có điều lần trước cô ta ăn mặc rất tầm thường, cho nên mọi người chẳng ai đặt người phụ nữ đó vào mắt, và người phụ nữ lần này chắc là cùng một người.”
“Thì ra là vậy, mất hứng ghê. Tôi còn tưởng rằng cô nàng này có thể phá vỡ tin đồn cậu Dạ không thể sinh con nữa đấy.”
Mấy người đàn ông cười phá lên, mọi người nhiệt tình tán gấu, mấy lời không nên nói cũng tuôn hết rồi.
“Chẳng qua chỉ là trợ lý, vậy chúng ta… Lát nữa có thể đến gạ gẫm một chút, dáng cũng ngon, có lẽ.. Kỹ thuật trên giường rất giỏi nhỉ?”
“Ý kiến này không tệ, nhưng tôi nhìn thấy cô ấy trước, các người đừng có tranh giành với tôi đấy.”
“Ai thèm giành với anh, không thể thay phiên xếp hàng, hay là làm cùng nhau luôn?”
“Ha ha ha ha.”
Thẩm Kiều phải đối mặt với vô số ánh mắt từ bốn phương tám hướng, cô hơi căng thằng nên rũ mi mắt xuống, bàn tay đẩy Dạ Mặc Thâm vô thức nắm chặt thêm mấy phần, mấy bóng đen cứ luân phiên xuất hiện trước mắt.
Dường như bệnh của Thẩm Kiều lại sắp tái phát.
Thẩm Kiều cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, bước chân lảo đảo.
Dạ Mạc Thâm phát hiện sự bất thường của cô, nheo mắt lại, “Sao thế?”
Thẩm Kiều vội lắc đầu: “Không, không sao.”
Chỉ có điều giọng nói của cô đang khẽ run lên.
Dạ Mạc Thâm nhíu mày, đột nhiên nhớ lại khoảng thời gian ở trong cửa hàng bách hóa lần trước, lúc ấy cô đứng trước ánh mắt chỉ trích của mọi người, toàn thân không còn sức để trả đũa, ánh mắt dần trở nên rời rạc và cô gục xuống ngay sau đó.
Nếu như không phải anh kịp thời đỡ được, có lẽ cô đã té xỉu.
Thẩm Kiều chỉ cảm thấy trước mắt càng ngày càng tối, nhưng cô chỉ cố cắn môi dưới chống đỡ.
Bỗng cảm thấy sự ấm áp trên tay, bàn tay của Dạ Mạc Thâm vòng ra phía sau phủ lên tay cô, anh nói bằng chất giọng trầm thấp: “Lo lắng cái gì?”
Giọng nói trầm khàn đầy uy lực, hơn nữa bàn tay nhỏ bé lạnh băng của cô như tương phản với bàn tay to lớn của anh, bàn tay anh như một quả cầu lửa, hơi nóng từ lòng bàn tay trực tiếp truyền vào máu cô, chạy thằng đến buồng tim.
Mới vừa rồi Thầm Kiều còn căng thẳng, giờ phút này khi nghe thấy lời anh nói, cô đột nhiên sửng sốt, chớp chớp mí mắt nhìn vào gáy Dạ Mạc Thâm.
Tựa như anh biết chuyện gì xảy ra với cô, lại nói thêm một câu: “Có tôi ở đây, không ai dám động tới cô đâu.”
“Keng!”
Những lời này giống như tiếng chuông ngân, âm thầm gõ vào lòng Thẩm Kiều.
Cô nghe thấy tiếng trái tim mình đập càng lúc càng nhanh, Dạ Mạc Thâm trước mặt bỗng dưng trở nên thật cao lớn, nhờ có sức mạnh của sự quan tâm, cô không còn có cảm giác sợ hãi nữa, cô ngước mắt lên, ánh sáng lại khôi phục trong đôi mắt.
Cho đến bây giờ Thẩm Kiều không biết căn bệnh của mình cũng có thể được chữa khỏi, từ lúc…
Chuyện đó xảy ra, cô rất sợ những nơi đông người, đặc biệt là khi ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía mình.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
107 chương
63 chương
29 chương
65 chương
243 chương
10 chương