Cô vợ đánh tráo

Chương 229 : Người phụ nữ này lòng dạ rắn rêt!

Anh hỏi. Thẩm Kiều không đáp, chẳng qua chỉ lắc đầu, vẫn rúc vào trong lòng anh. Thật ra trước khi anh đến, Thẩm Kiều tỉnh táo nghĩ, mọi chuyện không phải do cô làm, cũng không phải do Tịnh Nhan làm, nếu đến lúc đó thật sự phải ba mặt một lời, cô cũng không sợ, cùng lắm thì cuối cùng một mình cô ôm hết mọi chuyện là được rồi. Nhưng bây giờ Dạ Mạc Thâm vội vàng chạy đến trước mặt cô, đôi con ngươi đen sẫm kia phủ đầy cảm xúc lo lắng nhìn dáng vẻ của cô, khiến toàn bộ những ấm ức chất chứa trong lòng cô đều bộc phát ra ngoài. Cô nghĩ, nếu cô không đủ sức một mình ôm hết tất cả mọi chuyện, cô muốn giải thích rõ ràng chuyện này. Nhưng mà… Nếu Thi Bảo Cầm thật sự lành ít dữ nhiều, vậy… Các cô cũng không tránh khỏi liên quan với chuyện này. Có rất nhiều người có mặt ở đó đều thấy cô chướng mắt, có lẽ sẽ có rất nhiều người mượn cơ hội này cắn chết cô. “Thẩm Kiều!” Lâm Giang vội vàng chạy đến, sau khi anh ta nhận được tin nhắn của Thẩm Kiều nói Thi Bảo Cầm xảy ra chuyện không may, đã vội vang chạy đến đây, ai ngờ sau khi đến lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vợ cũ của mình lúc này lại rúc trong lòng một người đàn ông khác, điều này khiến anh ta thân là đàn ông nhìn mà giận đến tím mặt, tức giận nói: “Cô gửi tin nhắn cho tôi đến đây là để tôi nhìn thấy cảnh này đấy hả?” Nghe thấy giọng nói của Lâm Giang, Thẩm Kiều mới tỉnh táo lại, đứng trước hơi thở quen thuộc của Dạ Mạc Thâm, vừa nãy vì cô sợ nên đã hơi ảo tưởng rồi, bây giờ… Vẫn nên quay về hiện thực đi thôi. Cô chậm rãi đứng dậy, đang định trả lời, gáy đột nhiên bị người ta đè lại. Dạ Mạc Thâm ấn cô quay về lòng mình, giọng nói lạnh lùng nói: “Gn.” Khí thế mạnh mẽ trên người anh bộc phát ra, ép Lâm Giang đến mức gần như không đứng vững được nữa, anh ta e ngại liếc nhìn Dạ Mạc Thâm một cái, sau đó giọng nói run rầy nói: “Không phải tôi… Tự muốn đến đây, là người phụ nữ kia… Là cô ta gửi tin nhắn dẫn dụ tôi đến đây.”‘ Dạ Mạc Thâm nghe vậy, môi mỏng hơi nhếch lên thành một độ cong lạnh lùng: “Thật sao?” Thẩm Kiều ngồi trong lòng anh vặn người một cái, cuối cùng giọng nói buồn bực nói: “Là tôi gọi anh ta đến. Lâm Giang lập tức đắc ý: “Thấy chưa? Anh nhìn đi, chính cô ấy thừa nhận rồi đấy!” Ánh mắt Dạ Mạc Thâm lạnh đi mấy phần, cuối cùng Thẩm Kiều cũng giấy ra khỏi lòng anh, sau đó liếc nhìn Lâm Giang một cái: “Mục đích tôi gọi anh đến là để anh trông chừng phòng cấp cứu, tôi đã nhắn tin cho anh những gì, chắc anh không quên mất đấy chứ?” Lâm Giang nghe vậy, lúc này mới nhớ lại nội dung tin nhắn, nói là Thi Bảo Cầm đã xảy ra chuyện rồi. Thấy Thẩm Kiều nhìn về phía phòng cấp cứu bên kia, Lâm Giang mới nhận ra cái gì đó: “Cô muốn nói, Bảo Nhi ở trong phòng cấp cứu sao?” Thẩm Kiều không nói câu nào, xem như chấp nhận. Lúc này Lâm Giang giậm chân, sắc mặt thay đổi giận dữ chỉ vào Thẩm Kiều: “Tại sao cô lại làm như vậy? Bảo Nhi sắp sinh đến nơi rồi, tại sao cô lại độc ác như vậy, cô lại còn dám ra tay độc ác với cô ấy! Thẩm Kiều, nếu con tôi xảy ra chuyện gì không may, tôi nhất định sẽ không để yên cho cô đâu.” Thẩm Kiều cắn môi dưới, giọng nói lạnh lùng: “Anh vốn dĩ không biết đã xảy ra chuyện gì, dựa vào đâu mà nói tôi độc ác?” “Điều đó còn phải nghĩ nữa sao? Sau khi ly hôn với tôi xong, cô nhất định là oán hận trong lòng, cô đố ky Bảo Nhi mang thai, cho nên mới ra tay nhẫn tâm với cô ấy, vì trước đây chúng ta không hề có con, cho nên cô muốn hại chết đứa con duy nhất của tôi. Thẩm Kiều ơi Thẩm Kiều, không ngờ hóa ra cô lại là loại phụ nữ như thế này, cậu Dạ… Loại phụ nữ lòng dạ rắn rết như thế này, anh tuyệt đối đừng để bị cô ta lừa.” Lâm Giang nói đến đây, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: “Cậu Dạ, anh không thể giữ loại phụ nữ như thế này ở bên cạnh mình được, lại càng không thể tin đủ mọi lời giềm pha của cô ta, nếu không… Ngày nào đó sẽ bị cô ta hại chết đấy. Tôi chính là một ví dụ sống sờ sờ đây!” …” Thẩm Kiều nén giận cắn môi dưới, tên khốn kiếp này! Từ khi kết hôn cho đến bây giờ anh ta chưa từng trả giá vì cô một chút gì, chính bản thân anh ta mèo mả gà đồng, sau khi ly hôn xong còn quay lại bôi nhọ cô như vậy! Có điều bây giờ điều Thẩm Kiều để ý hơn chính là, anh ta nói những lời như vậy, Dạ Mạc Thâm có tin hay không? Suy nghĩ đến chuyện này, Thẩm Kiều nhìn Dạ Mạc Thâm, hơi căng thằng nhìn anh: “Anh đừng tỉn những gì anh ta nói, mọi chuyện… Vốn dĩ không phải như vậy đâu.” Dạ Mạc Thâm nhíu mày, môi mỏng chậm rãi nhếch lên, giêu cợt nói: “Người phụ nữ này. Trước đây làm sao cô lại nhìn trúng loại đàn ông như thế này mà gả cho anh ta suốt hai năm chứ? Trong hai năm mà vẫn không phát hiện ra cái gì sao? Cô ngu xuẩn đến chết hay là đần độn đến chết vậy?” Lời nói này khiến gương mặt Thẩm Kiều đỏ bừng, cô còn chưa kịp đáp lời đã nghe thấy Dạ Mạc Thâm châm chọc: “Hẳn là nên đánh trả thật tàn nhẫn mới phải.” Thẩm Kiều nghe vậy sững sờ, ngay cả Lâm Giang cũng kinh ngạc. Nói đến đây, Dạ Mạc Thâm ngước mắt nhìn về phía Lâm Giang, nở nụ cười lạnh lùng nói: “Anh chính là người chồng trước không có tài cán gì, chưa bao giờ phụ giúp chỉ phí trong gia đình, lại còn cặp bồ bên ngoài của Kiều Kiều đó hả?” Thẩm Kiều kinh ngạc nhìn Dạ Mạc Thâm. Không ngờ được anh lại nói lời bênh vực mình, hơn nữa… Anh lại có thể biết được nhiều chuyện như vậy. Anh đã tìm người… Điều tra anh ta rồi sao? “Anh, anh nói cái gì vậy? Nói hươu nói vượn, Bảo Cầm không phải là bồ nhí!” Có lẽ Lâm Giang không ngờ được Dạ Mạc Thâm lại đột nhiên chuyền hướng như vậy, một người đàn ông trưởng thành bị nói đến mức đỏ cả mặt: “Là người phụ nữ này chẳng có tác dụng gì, lại còn lòng dạ rắn rết, tôi mới bỏ cô ta đi cưới vợ khác.” “Hôm đó hai người ly hôn, bồ nhí đã mang thai được mấy tháng rồi, còn dám nói người khác không tốt sao?” Khi đó là do Tiêu Túc đi thăm dò tài liệu của Lâm Giang, cho nên Tiêu Túc biết rất rõ ràng, nghe thấy anh ta trách mắng Thẩm Kiểu, lúc này Tiêu Túc không đứng yên được nữa, đứng ra tức giận thay cho Thẩm Kiều: “Anh là người đàn ông cặn bã, kết hôn hai năm, tất cả số tiền anh kiếm được đều tiêu cho cô bồ nhí kia hết rồi đúng không? Sau khi trúng xổ số thì vội vàng ly hôn với vợ mình, bây giờ còn không biết xấu hồ lật lọng bôi nhọ người khác, mặt mũi của đàn ông cũng bị anh làm mất hết cả rồi, tuyệt đối đừng có nói mình là đàn ông đấy!” Lời nói của Tiêu Túc càng khó nghe hơn, Lâm Giang tức giận đến mức đỏ mắt: “Cậu!” “Ly hôn là tốt rồi, rời xa loại người cặn bã như anh, mợ hai của chúng tôi mới sống hạnh phúc hơn được.” “Hơn nữa.” Dạ Mạc Thâm cười khẽ, môi mỏng nhếch lên thành một độ cong đẹp mắt, ngón tay anh đặt trên cổ Thẩm Kiều, còn đang xoa bóp chỗ bị xanh tím cho cô, động tác dịu dàng nhẹ nhàng, từng chút từng chút một, Thẩm Kiều cũng cảm thấy vết thương dễ chịu hơn rất nhiều: “Tôi còn phải cảm ơn kẻ cặn bã như anh, nếu không phải vì anh, tôi cũng không cưới được người vợ tốt như vậy, không phải sao?” Anh nghiêng mắt nhìn về phía Thẩm Kiều, nghiêm túc dịu dàng nói. Giờ phút này, đôi mắt anh sáng bừng lên như biển sao, trong nháy mắt, Thầm Kiều gần như muốn tự nói với bản thân mình đây chính là sự thật, có điều… Thẩm Kiều vẫn nhanh chóng tỉnh táo lại, đây chẳng qua chỉ là đang diễn kịch mà thôi. Vợ của Dạ Mạc Thâm anh, không thể khiến anh mất mặt được. Anh muốn giữ gìn thể diện của chính mình mà thôi. Suy nghĩ đến điều này, Thẩm Kiều cũng nở nụ cười ngọt ngào theo anh: “Đúng vậy, tôi cũng phải cảm ơn anh đã lựa chọn ly hôn với tôi, nếu anh không ly hôn với tôi, có lẽ bây giờ tôi còn chưa thoát khỏi biển khổ, còn ngốc nghếch bị anh lừa gạt.” Nói đến đây, hai tay cô ôm chặt cổ Dạ Mạc Thâm, dựa vào người anh: “Bây giờ tôi có thể gặp được người chồng tốt như vậy, thật sự là phải cảm ơn anh.” “Các người…” Lâm Giang không ngờ được cặp vợ chồng này lại dám thể hiện tình cảm ngay trước mặt anh ta như vậy, tức giận đến mức nắm chặt nắm đấm, không nói nổi một câu.