Cô vợ đánh tráo

Chương 200 : Muốn che chở em một đời một kiếp

Qua hơn nửa đêm Thẩm Kiều cũng không ngủ, cô đang đợi. Đợi Dạ Mạc Thâm trở về. Nhưng sự thật chứng minh cô chờ đợi cũng uồng công, bởi vì đến năm sáu giờ Dạ Mạc Thâm vẫn không về, cô duy trì tư thế cũ nằm ở trên giường, không nhúc nhích. Lại qua một lát sau, Thầm Kiều giống như là chấp nhận số phận, lặng lẽ ngồi dậy khỏi giường, sau đó đi tới trước tủ quân áo, cầm một cái váy ngủ loạng choạng mặc vào, tiếp đó xoay người trở lại chăn đệm mình đã trải dưới đất nằm xuống ngủ. Cô giống như là đã quyết tâm, nằm xuống là nhắm hai mắt lại, sau đó rất nhanh tiến vào giấc ngủ. Cứ lo anh tìm phụ nữ khác làm gì, dù sao cũng không liên quan gì đến cô. Một giấc này ngủ thẳng tới ngày hôm sau, nhưng Thẩm Kiều chỉ ngủ hai ba tiếng nên đầu đau như muốn nứt ra, lúc rời giường cô ôm đầu vào phòng vệ sinh rửa mặt, rồi đi xuống lầu. Lúc ăn sáng Dạ Lẫm Hàn để ý thấy sắc mặt cô tái nhợt, mới quan tâm hỏi một câu: “Sao sắc mặt kém vậy? Tối hôm qua ngủ không ngon sao?. Dạ Lẫm Hàn hỏi thăm khiến cho Thẩm Kiều ngần người, sau đó lắc đầu: “Em không sao.. Hôm nay ông cụ không vào bàn ăn cơm, cho nên Dạ Lẫm Hàn không hề kiêng kị gì khi nói chuyện với cô. “Nghe nói tối hôm qua Mạc Thâm đi ra ngoài đến bây giờ vẫn chưa về.. Thẩm Kiều vốn tính uống sữa tươi, kết quả mới vừa bưng ly sữa lên đã nghe thấy một câu như vậy, tay cô hơi khựng lại, thiếu chút nữa sữa tươi vầy ra ngoài. Cô để ly sữa tươi xuống, cầm một miếng sushi lên. “Nghe nói Mạc Thâm đang tìm người?. Thẩm Kiều mới vừa mở miệng cắn sushi, nghe nói như thế trong lòng lại buồn bã, thức ăn vào miệng như nhai sáp, cô không đáp lại lời của Dạ Lẫm Hàn, nhưng Dạ Lẫm Hàn vẫn tiếp tục nói. “Em biết cậu ấy đang tìm ai không?. Thẩm Kiều uống một hớp sữa tươi, lắc đầu: “Em không biết, em ăn no rồi, em đi trước đây, chào anh cả.. Nói xong Thẩm Kiều đứng dậy di ra phía ngoài, cô bước đi nhanh giống như là đang chạy trốn. Đi trong chốc lát, Dạ Lẫm Hàn bước nhanh đuổi theo cô: “Cũng đúng lúc anh muốn đến công ty, anh đưa em đi một đoạn.. “Không cầ đâu.” Thẩm Kiều không quay đầu lại, đi thằng về phía trước. Đột nhiên tay bị người nắm lấy, Thầm Kiều ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Dạ Lẫm Hàn giữ cổ tay cô lại: “Kiều, anh đưa em đến công ty.. Thẩm Kiều vô thức nhíu đôi mày thanh tú, muốn tránh thoát khỏi tay anh ta nhưng Dạ Lẫm Hàn lại càng nắm chặt hơn: “Ở đây chờ anh, đừng chạy mất, biết không?. Thẩm Kiều: “Anh cả, em…. “Anh đi lấy xe.. Dạ Lẫm Hàn đi lấy xe, Thẩm Kiều vốn muốn rời đi, nhưng nghĩ đến câu nói âm trầm kia của Dạ Lẫm Hàn, cô chỉ đánh đứng nguyên tại chỗ chờ đợi. Một lát sau, Dạ Lẫm Hàn lái xe tới dừng lại trước mặt cô, để cho cô lên xe. Thẩm Kiều chỉ có thể lên xe, lúc Dạ Lẫm Hàn nghiêng người qua tính giúp cô cài dây an toàn, Thẩm Kiều vội vàng nói: “Tự em làm được.. “Để anh.” Dạ Lẫm Hàn đè tay cô lại, vẫn nghiêng người qua cài dây an toàn cho cô, hơi thở phái nam bao phủ lấy cô, việc cài dây an toàn rất đơn giản, nhưng dường như Dạ Lẫm Hàn cố ý làm chậm, hơi thở lành lạnh phả lên mặt cô. Thẩm Kiều cảm thấy có chút khó chịu, vô thức rụt người về sau, đầu cũng hơi ngưỡng về phía sau, hi vọng cách xa anh ta một chút. Giọng Dạ Lẫm Hàn lại nhàn nhạt vang lên. “Em lo lắng tránh anh như vậy sao?. Nghe vậy, hơi thở của Thẩm Kiều như ngưng lại, vô thức ngước mắt chạm vào đôi mắt lãnh đạm kia của Dạ Lẫm Hàn: “Anh…. “Chuyển chức vụ của em là vì không muốn sau này em bị ăn hiếp nữa, chứ cũng không có ý gì khác.. Thẩm Kiều không nói lời nào, chỉ có hơi thở của cô căng thằng hơn vài phần. Dạ Lẫm Hàn giúp cô cài dây an toàn xong cũng không vội đi, mà là chậm rãi nắm tay của cô: “Biết tối hôm qua Mạc Thâm di ra ngoài tìm ai không?. Không đợi Thẩm Kiều mở miệng, Dạ Lẫm Hàn lại nói: “Nói đến tình cảm giữa hai người, nếu như em thật sự hạnh phúc thì anh cũng sẽ không nói gì, nhưng anh không muốn phải nhìn em bị tổn thương nữa.. “Anh cả…” Thầm Kiều muốn đầy anh ta ra, đột nhiên Dạ Lẫm Hàn lại vươn tay vòng qua vai cô, ôm lấy cô. Trong giây phút đó, Thầm Kiều nghe thấy tiếng trái tim mình như ngừng đập. Dạ Lẫm Hàn… anh ta đang làm gì vậy? “Kiều, nếu như em đồng ý, anh có thể chăm sóc cho em cả đời.. Thẩm Kiều nghe vậy cong môi cười cười: “Trước khi anh làm chuyện này có từng nghĩ đến em trai mình sẽ cảm thấy thế nào không?. “Nếu Mạc Thâm không muốn quý trọng em thì anh sẽ không cho nó cơ hội nữa. Kiều, em ly hôn với nó đi.. “Sau khi ly hôn thì sao?” Thẩm Kiều hỏi. Dạ Lẫm Hàn dừng một chút, sau đó lui ra, đôi mắt ấm áp yên lặng nhìn cô. “Sau khi ly hôn, em sẽ trở thành mục tiêu mà mọi người chỉ trích, đến lúc đó lại gả cho anh cả? Anh cả nghĩ làm vậy là vì tốt cho em sao?. Dạ Lẫm Hàn nhấp nhẹ đôi môi mỏng, vẫn yên lặng không nhúc nhích. “Ha ha.” Thẩm Kiều cười lạnh giễu cợt: “Dạ Lẫm Hàn, anh thật sự thương em không muốn em bị ăn hiếp, hay là anh gấp gáp muốn trả thù Dạ Mạc Thâm, cho nên mới bảo em và anh ấy ly hôn? Bảo em đi theo anh là để có thể chứng minh sức hút của anh, đúng không?. Nghe vậy, đôi mắt vốn dịu dàng của Dạ Lẫm Hàn thoáng qua vẻ hốt hoảng, dường như anh ta không ngờ được Thẩm Kiều sẽ nghĩ như vậy, hơn nữa còn nói thẳng ra, anh ta nắm lấy vai Thầm Kiều: “Sao em lại nghĩ như vậy? Chẳng lẽ ở trong mắt của em anh chính là loại người đó sao?. “Vậy anh cả hãy nói cho em biết anh là loại người gì? Anh cảm thấy em thật sự sẽ tin anh sẽ thích một người đã có chồng sao? Anh đã sớm biết rõ thân phận của em, vậy thì anh cũng nên biết, trừ Dạ Mạc Thâm ra, trước kia em đã từng kết hôn, nếu như lại ly hôn, em chính là một người phụ nữ cưới ba lần. Ở trong mắt đàn ông các anh, người phụ nữ như em chỉ là giày rách mà thôi, anh thật sự cần sao? Đừng ngây thơ như vậy, cho dù anh có nói nhiều hơn nữa em cũng sẽ không tin!. Dạ Lẫm Hàn nhíu mày, tay vòng qua vai cô càng lúc càng chặt, đợi sau khi cô nói xong, anh ta mới thấp giọng trách: “Không cho phép em nói mình như vậy, cái gì mà giày rách cưới ba lần, anh hoàn toàn không quan tâm.. “Vậy anh quan tâm cái gì?. Thẩm Kiều cười lạnh: “Những chuyện này anh đều không quan tâm, anh cho rằng em sẽ tin sao?. “Điều anh quan tâm chính là trái tim em.. Thẩm Kiều sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Dạ Lẫm Hàn gần trong gang tấc. Dạ Lẫm Hàn nghiêm túc nhìn chằm chằm đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của cô: “Anh biết em đã trải qua hai cuộc hôn nhân thất bại khiến cho em rất khó tin tưởng vào đàn ông, cho nên anh tình nguyện chờ, chờ 0INHIIIITNIII đến ngày em chịu tin tưởng anh. Kiều, anh chỉ muốn nói cho em biết, Dạ Lẫm Hàn anh thật sự thích em, anh không nói đùa, anh có thể… lấy tình mạng của mình ra thề.. Anh ta giơ tay, giống như là đang tiến hành nghỉ thức nào đó. “Ông trời làm chứng, Dạ Lẫm Hàn tôi nguyện cược tất cả tài sản và tính mạng đổi lấy sự tin tưởng của Thẩm Kiều, tôi muốn chăm lo cho cô ấy một đời một kiếp, nếu như lời tôi nói có nửa điểm giả dối, tôi sẽ chết không tử tế được.. Thẩm Kiều bị câu nói sau của anh ta dọa đến mức sắc mặt trắng bệch: “Anh, anh đừng nói lung tung..