Nói xong cô gái nhỏ quay người muốn chạy trốn, lại bị Uất Trì Diệc Thù giữ tay lại. “Làm sao lại không còn ý nghĩa hả? Hơn nữa anh đã quên chuyện gì? Điều anh hứa hẹn với em, không phải anh đã thực hiện rồi sao?” Nói đến đây, Uất Trì Diệc Thù hơi dừng lại một chút, sau đó giọng nói nhỏ hơn vài phần. “Đến tận bây giờ anh vẫn còn độc thân, nếu như anh nhớ không lầm, em từng yêu cầu anh, trước khi em chưa trưởng thành, anh không thể tìm bạn gái, có đúng không?” Nghe thấy thế, Đường Viên Viên ngây người ra. Hình như lúc trước, đoạn đối thoại của hai người chính xác là như vậy, cô cho rằng chị gái xinh đẹp kia là bạn gái của anh mình, cho nên khi đó cô không muốn anh mình có bạn gái, ít nhất khi cô chưa trưởng thành thì anh không được có bạn gái, như vậy mới công bảng với cô. Hình như đúng là không quên gì cả. “Có phải hay không?” Thấy một lúc lâu cô vẫn chưa trả lời, Uất Trì Diệc Thù lại hỏi thêm lần nữa. Lúc này Đường Viên Viên mới gật đầu không được tự nhiên lắm. “Cho nên em bảo anh đã quên mất, là có ý gì? Có thể giải thích một chút không? Hả?” ‘Yên lặng một lúc lâu, Đường Viên Viên mới ngẩng đầu nói: “Vừa rồi anh nói, trong mắt anh, Viên Viên vĩnh viễn là cô bé, có phải có nghĩa là Viên Viên không có cơ hội không?” Thử hỏi ai sẽ thích một cô bé chứ? Có thể là sẽ thích, nhưng mà chắc chắn không phải kiểu thích kia, cho nên Đường Viên Viên mới cảm thấy buồn bực. “Bởi vì những lời này?” “Vì những lời này, anh cảm thấy những lời này vẫn còn chưa đủ sao?” “Sao thế? Anh coi em là cô bé để chiều chuộng không được à?” Uất Trì Diệc Thù bất đắc dĩ giơ tay ra muốn xoa đầu cô, nhưng tay vừa đặt lên trên đầu cô, anh lại trông thấy kiểu tóc hôm nay cô làm, nếu như anh xoa rất có thể sẽ làm tóc rối tung lên, nên đành phải đặt tay xuống, nhẹ nhàng vuốt ve vợi tóc dài đang rủ xuống của cô. “Hơn nữa ai nói là em không có cơ hội hả?” Nghe thấy câu này, ánh mắt Đường Viên Viên sáng hơn không ít, cô đang định nói tiếp điều gì đó, lại bị Uất Trì Diệc Thù kéo tay dắt đi: “Đi nào, đi chơi trò tiếp theo” Đường Viên Viên nhăn mũi, không nhịn được khế cắn môi dưới của mình. Anh trai cô nói vậy là có ý gì? Rõ ràng đã nói ra rồi, lại không cho cô có cơ hội nói tiếp. “Lần này muốn chơi trò gì?” Đường Viên Viên nhìn tới nhìn lui, thật sự không muốn chơi trò gì cả, nhưng mà anh nói hôm nay muốn dẫn cô đi chơi cả ngày đó, nghĩ một lúc lâu, cô đang định nói chuyện thì đã nghe thấy Uất Trì Diệc Thù nói trước. “Nếu không thì chơi trò vòng quay chọc trời đi?” Nghe thấy thế, sắc mặt Đường Viên Viên trắng bệch ra, cô vô thức lắc đầu. “Đi thôi, anh đi mua vé” Chưa được cô đồng ý anh đã chạy đi mua vé, Đường Viên Viên đứng yên tại chỗ có chút mất phương hướng, bởi vì lần trước một mình cô ngồi trên vòng quay chọc trời, một mình cô ở trên đó đau lòng khổ Sở. Nhìn thấy trò chơi vòng quay chọc trời thôi cô đã cảm thấy không thoải mái rồi, chứ chưa nói đến chuyện ngồi lên trên đó chơi một lần nữa. Với cả chắc chắn anh trai sẽ không ngồi cùng với cô, cô chỉ có thể một mình… Lúc cô đang suy nghĩ miên man, Uất Trì Diệc Thù đã quay trở lại, trong tay anh cầm hai tấm vé. “Đi thôi” Trông thấy hai tấm vé trong tay anh, Đường Viên Viên có chút bất ngờ. “Anh, anh muốn chơi với em sao?” “Không được à?” Đường Viên Viên lắc đầu: “Được, chỉ là em không ngờ anh sẽ chơi cùng với em thôi.” “Trò vòng quay ngựa gỗ đều là trẻ con chơi, anh chơi không tiện, trò vòng quay chọc trời lại khác, chúng ta có thể cùng nhau lên đó, chỗ soát vé kia rồi, đi thôi” Sau khi có Uất Trì Diệc Thù làm bạn, Đường Viên Viên cảm thấy bóng ma trong lòng cô biến mất hoàn toàn rồi ít nhất lần này, cô không phải ngồi một mình nhìn các cặp đôi khác bên nhau nữa. Sau khi đưa vé xong, hai người cùng nhau bước lên vòng quay chọc trời. Khu trò chơi vòng quay chọc trời cũng có rất nhiều người lớn mang theo trẻ con, cũng có rất nhiều các cặp đôi, trong đó các cặp đôi chiếm đa số, xếp hàng phía trước và phía sau Uất Trì Diệc Thù và Đường Viên Viên là hai cặp đôi còn rất trẻ..