Cô bé hồn nhiên nở nụ cười, đôi mắt trong veo không hề chứa chút tạp chất nào. Bỗng nhiên tâm trạng của An Thiến trở nên rất phức tạp, ở trong nhóm chat cô ta đã nói cô bé là đồ nhà quê, mắng cô bé là đồ béo chết tiệt, thậm chí cô ta còn cho rằng ăn loại đồ ăn này sẽ tự hạ thấp bản thân nữa. Nhưng cô bé lại vô cùng khờ khạo mà hỏi ngược lại mình ăn có ngon không, dáng vẻ không biết gì của cô bé khiến cho An Thiến có chút khó chịu, Đường Viên Viên như vậy khiến cô †a cảm thấy mình giống như rất độc ác vậy. Con người chính là như vậy, lúc bạn đã muốn so bì với người ta thì sẽ rất để ý đến mọi việc dù là nhỏ nhất, hai bên so bì với nhau đến cuối cùng chẳng còn phân biệt được trắng đen phải trái, thậm chí ngay cả hình tượng cũng không còn. Nhưng nếu một bên quyết định chọn cách khoan dung cho người còn lại thì phía bên kia sẽ không thể nào tiếp tục hơn thua nữa. Khóe miệng An Thiến có hơi giật giật, sau đó khẽ gật đầu. “Cũng… cũng khá ngon.” Lập tức Đường Viên Viên liền vui vẻ nở nụ cười hệt như một đứa trẻ: “Anh Sở Phong nói cậu không thích ăn mấy thứ thế này nhưng tớ không tin, tớ nói với anh Sở Phong là nhất định cậu sẽ rất thích cho xem”” An Thiến nghe vậy thì liếc mắt nhìn người anh họ cặn bã Chung Sở Phong mộ không biết bình thường đã nói xấu mình không biết bao nhiêu lần rồi nữa, vì thế cô ta liền thuận miệng nói: “Người anh họ này của tớ không nói được một lời thật lòng nào đâu, từ nhỏ. anh ấy đã luôn miệng nói yêu tớ rồi, nên giờ anh ấy có nói gì thì cậu cũng đừng có tin” “Từ nhỏ đã luôn miệng nói yêu cậu rồi hả? Vì sao thế?” Đường Viên Viên hơi mơ hồ hỏi lại: “Không phải anh trai thì nên đối xử tốt với em gái hay sao?” Giống như anh trai của cô bé vậy, vẫn luôn cưng chiều cô bé. “Đúng vậy, tớ cũng cho rằng anh trai nên đối xử tốt với em gái một chút, dù gì cũng là anh trai người ta mà đúng không?” An Thiến nhìn về phía Chung Sở Phong cố ý nói cho cậu nghe, Chung Sở Phong khịt mũi hừ lạnh một tiếng: “Mắc gì anh phải đối xử tốt với em? À, muốn anh đối xử tốt với em cũng không phải không được, mỗi lần thấy anh thì em hãy tự giác gọi anh một tiếng anh chứ đừng gọi thẳng cả họ lẫn tên của anh nữa, em không coi anh là anh mà lại muốn anh coi em là em gái sao?” Vẻ mặt của Chung Sở Phong lúc nói chuyện với An Thiến cũng không vui vẻ gì cho lắm, nếu không phải vì những lời mà mẹ cô ta đã nói cộng thêm cô ta lại là con gái nhỏ của cậu mình, hơn nữa bây giờ còn đang ăn tết nên không tiện từ chối nếu không chẳng phải sẽ ảnh hưởng hòa khí giữa hai nhà sao? Chung Sở Phong nghĩ đến mối quan hệ khá tốt giữa mình và người cậu kia cho nên mới đồng ý, nhưng cậu cũng không biết tại sao cậu của cậu tốt như vậy mà lại dạy dỗ ra một cô con gái không biết lễ phép thế này chứ, tính cách thô lỗ đó của cô ta đúng là không thể ưa nổi mà. Không hề giống với Đường Viên Viên, Chung Sở Phong nhớ tới lần đầu tiên mình gặp Đường Viên Viên, lúc đó sau khi cậu kết thân với Uất Trì Diệc Thù đã đến nhà Diệc thù làm khách lần đầu tiên, nhìn thấy một cô bé đang ngồi ở trên sô pha trước mặt bày một đống đồ ăn vặt, trong tay cầm một cây kẹo dẻo nghiêm túc ngồi ăn ở đó. Đó là lần đầu tiên Chung Sở Phong nhìn thấy một người ăn kẹo một cách nghiêm túc như vậy, cứ như đang ăn một thứ gì đó rất quý giá vậy. Dường như cây kẹo trong tay cô bé không còn là một cây kẹo bình thường nữa mà là một thứ cô bé cực kỳ yêu thích, mỗi khi ăn một miếng thì ánh mắt giống như phát ra ánh sáng vậy. Chỉ nhìn qua một lần mà cậu đã khắc sâu hình ảnh đó vào trong lòng rồi, đến khi cô bé đó gọi cậu một tiếng anh Sở Phong thì trái tim của Chung Sở Phong gần như muốn tan chảy ra, hai tai cũng đỏ bừng lên, khoảnh khắc đó đã trôi qua rất nhiều năm nhưng vẫn cứ như mới vừa xảy ra ngày hôm qua. Đường Viên Viên vẫn là Đường Viên Viên, vẫn là cô bé lần đầu cậu gặp, vẫn giữ được tâm hồn hồn nhiên ngây thơ như cũ. Nhưng dù sao Đường Viên Viên cũng đang từ từ trưởng thành, tuy không biết dáng vẻ đó có thể duy trì thêm bao lâu nữa, nhưng Chung Sở Phong vẫn cảm thấy mình có thể chấp. nhận mọi dáng vẻ của cô bé cho dù cô bé có trở thành người như thế nào đi chăng nữa. Chẳng qua cậu cũng hy vọng mình có thể bảo vệ được sự hồn nhiên và yếu đuối thuộc về cô bé. “Muốn em gọi anh họ thì cũng được, anh đối xử tốt với em trước đi rồi em gọi. Nếu anh không tốt với em thì dựa vào đâu bắt em coi anh là anh của em chứ?” Đường Viên Viên cảm thấy hơi buồn cười trước màn đấu võ mồm của hai người này, cô bé nhịn không được nhìn về phía Uất Trì Diệc Thù. Cô bé và anh trai chưa từng cãi nhau bao giờ, trước giờ anh trai của cô bé vẫn luôn yêu thương cưng chiều cô bé, hơn nữa lại rất kiệm lời lúc bình thường chỉ nói chuyện chính mà thôi. Cho nên lần đầu nhìn thấy loại đấu khẩu như thế này khiến Đường Viên Viên cảm thấy rất thú vị. Giữa trưa cùng ngày, nhóm bọn họ đi tìm một quán để ăn cơm, sau khi nghỉ ngơi gần hai giờ mới tiếp tục thoảng vẫn dừng lại nghỉ chân ở dọc đường, cuối cùng thì ba ngày sau bọn họ cũng đã đến Tuyết Hương. Năm nay tuyết rơi rất dày khiến khắp nơi đều phủ đây tuyết, vốn dĩ kế hoạch của bọn họ là lái xe thẳng chạy vào trong nhưng vì sự cố này mà phải hủy bỏ, sau khi tìm một nơi để đậu xe thì mọi người chỉ đành xách hành lý đi bộ vào trong. Tuy nói tour du lịch nhưng lại không có hướng dẫn viên du lịch, việc gì cũng phải tự mình mò mẫm tìm kiếm, Uất Trì Diệc Thù dứt khoát tìm một người dân bản địa ở trên mạng để dẫn đường cho bọn họ, nhưng người này không đi cùng mà chỉ hướng dẫn bọn họ một chút mà thôi. “Năm rồi vẫn có thể lái xe vào nhưng năm nay thì không được rồi, trận tuyết năm nay có hơi lớn mà giày của các cậu cũng không phải loại chuyên dụng nên trước tiên đi mua một đôi ủng đi tuyết ở cửa hàng gần đây đi, sau đó tôi sẽ dân mọi người vào.” Vấn đề ủng đi tuyết đã được giải quyết nhưng vali hành lý của bọn họ thì vẫn còn là một vấn đề, mặc dù trên vali có bánh xe để tiện di chuyển nhưng hiện giờ tuyết rơi quá dày, căn bản hai cô gái không thể nào nhấc lên nổi. Nếu chỉ có bốn cái vali thì cũng không có vấn đề gì, hai chàng trai ở đây đều bước vào độ tuổi trẻ trung cường tráng nhấc một hai cái vali cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng chuyến đi này bọn họ. lại mang theo rất nhiều đồ, lập tức người dân địa phương kia lên tiếng nói: “Chuyện hành lý thì các cậu không cần lo đâu, các cậu chỉ cần mang theo những đồ dùng có giá trị theo thôi, còn những thứ còn lại như quần áo, thực phẩm,… thì tôi sẽ cho người tìm một cái xe kéo vào bên trong giúp mọi người.” “Được” Vì thế nhóm người quay lại thu dọn lại đồ đạc chỉ đem theo nhưng vật dùng cần thiết hoặc có giá trị theo, nhưng phía bên An Thiến lại phát sinh vấn đề, cô ta vẫn luôn không vừa lòng nói: “Chung Sở Phong, anh có thể xách cả vali của em vào luôn được không? Em không muốn để mấy người đó chuyển giúp em đâu, ai mà biết trong quá trình vận chuyển bọn họ có làm gì đó hay không chứ?” Chung Sở Phong nghe cô ta nói vậy thì nhìn cô đầy khó hiểu: “Trong vali của em có núi vàng núi bạc sao? Nếu chỉ là một vài bộ quần áo, đồ dùng hàng ngày thì bọn họ có thể làm gì với hành lý của em chứ?” “Sao em biết được, ai biết bọn họ có từng làm chuyện không đứng đắn gì đó trước đây không?” Chung Sở Phong không muốn nói chuyện với cô ta nữa, dù sao thì bọn họ đã bàn bạc xong rồi cứ để bọn họ kéo vào giúp, huống chi mấy thứ này cũng không phải đồ quý giá gì, cần gì phải tự làm khổ bản thân tự mình xách chứ? “Chung Sở Phong, nếu anh không giúp em thì em sẽ nói lại với cô là anh ức hiếp em đó.”.