Cô vợ đánh tráo

Chương 1533 : Mẹ Con Gặp Nhau

Nghe thấy cô ấy nói là trở về để thăm con, trong nháy mắt bác gái kia liền không biết nói gì. Dù sao vừa nãy bà còn định giới thiệu con mình cho người ta, kết quả người ta còn có đứa nhỏ luôn rồi, chuyện này cũng lúng túng quá đi. “Vậy cháu nhìn trẻ thật đấy, không thể nhìn ra là cháu đã từng sanh đứa bé chút nào.” Cuối cùng bà chỉ có thể dùng những lời khác lấp, cười ha ha với cô ấy rồi bỏ qua đề tài này, Giang Tiểu Bạch mỉm cười lễ phép gật đầu. Sau khi xuống xe, Giang Tiểu Bạch ngồi tàu điện ngầm về nhà. Tiếp đó cô ấy đặt phòng khách sạn ở gần đấy, sắp đặt hành lý xong mới bắt đầu suy nghĩ, phải làm thế nào để gặp đứa nhỏ. Dù sao bây giờ con trai cô ấy vẫn còn rất nhỏ, đến nhà gặp nó là chuyện bất khả thi, nhưng phải làm sao để nó đi ra chứ? Lúc trước Giang Tiểu Bạch chưa ngẫm kỹ chuyện này thì đã liều lĩnh chạy về nước. Nếu đến nhà gặp đứa bé, vậy có khi nào Tiêu Túc sẽ cho rằng cô ấy trở về gặp cậu ta hay không? Đến bây giờ cô ấy vẫn chưa rõ kết quả lòng mình nghĩ thế nào, dẫu cho từng giây từng phút cô ấy đều thấy nhớ cậu ta, nhưng nhiều hơn cả là những lúc nhớ đến hình ảnh cậu ta vứt bỏ cô ấy. Nỗi đau của những vết thương kia còn chưa qua, vậy nên căn bản cô ấy không cách nào quên đi được. Lần này trở về là định len lén ngắm nhìn rồi lại lập tức rời đi. Phải nghĩ biện pháp. Trực tiếp gọi điện thoại cho mẹ cô ấy? Dù sao cái này cũng nghe như cách xử lý thẳng thắn nhất. Nhưng để mẹ biết rồi, bà sẽ không nói cho Tiêu Túc chứ? Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, Giang Tiểu Bạch vẫn không nghĩ ra cách gì tốt, một mình ngồi trong khách sạn ngây người hai ngày, đói thì chọn món, tiếp đó vẫn không đi đâu, cuộc sống cứ quanh quẩn cứ trôi qua như thế. Cuối cùng cô ấy uống một chút rượu, sau đó mới gọi điện cho Đỗ Tiêu Vũ. Khi điện thoại thông, Giang Tiểu Bạch không nhịn được thầm cười nhạo mình một chút. Không ngờ bây giờ cô ấy chỉ muốn gọi điện thoại cho mẹ mình mà lại còn cần phải uống rượu mượn lá gan, bằng không thì thật gọi không được. Ngẫm lại một chút liền thấy thật đáng buồn. Rõ ràng trước kia cuộc đời cô ấy rất tùy ý tiêu sái, nhưng thế nào mà trong khoảng thời gian này lại biến mình ra bộ dạng như vậy. “A lô? Đỗ Tiêu Vũ hơi rung động, âm thanh run rẩy kéo tâm trí cô ấy về lại hiện thực. Giang Tiểu Bạch phục hồi tỉnh thần, kéo khóe môi, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng mình. “Mẹ… Nghe được một tiếng mẹ này, ở đầu dây bên kia, Đỗ Tiêu Vũ đã thiếu chút sụp đổ khóc ra thành tiếng, bởi vì kể từ lúc Tiểu Bạch quyết định phải rời đi, cô ấy cũng chưa từng liên lạc lại với bà. . Truyện Lịch Sử Trái lại, Đỗ Tiêu Vũ rất muốn liên lạc với cô ấy, thế nhưng mỗi lần gọi đi, điện thoại cô ấy đều báo không thông. Không ngờ thế mà hôm nay Tiểu Bạch lại chủ động gọi điện cho bà, vậy nên Đỗ Tiêu Vũ đặc biệt kích động. “Tiểu, Tiểu Bạch” Hai người cùng nghe tiếng hít thở của nhau, nói xong cả hai lại cùng đỏ cả mắt, giọng đều có chút nghẹn ngào. “Chịu gọi điện thoại cho mẹ rồi? Mẹ còn tưởng rằng, cả đời này con cũng sẽ không quan tâm đến mẹ nữa” Hốc mắt Giang Tiểu Bạch đã đỏ hết cả lên, nhưng cô ấy vẫn cố nén không để nước mắt rơi xuống, vậy nên chỉ có thể mở mắt thật to, nhẹ mím môi một cái rồi mới chậm rãi nói: ‘Không mà, sao con có thể cả đời không quan tâm được, chẳng qua là đoạn thời gian trước con không dám liên lạc với mẹ mà thôi, chỉ sợ lúc đó mẹ sẽ khuyên ngăn con” “Đứa nhỏ ngốc.” Đỗ Tiêu Vũ nhỏ giọng trách cứ cô ấy: “Lựa chọn do con tự quyết lấy, sao mà mẹ có thể trách con được? Mẹ chỉ sợ con không vui mà thôi, cũng đã nửa năm rồi, con có suy nghĩ rõ ràng hết chưa?” Nhắc đến vấn đề này, Giang Tiểu Bạch liền trầm mặc. Nghe hồi lâu Giang Tiểu Bạch ở đầu dây bên kia vẫn không hề đáp lại, Đỗ Tiêu Vũ liền biết bà hỏi bậy rồi, bà xấu hổ cười cười, nói lảng sang chuyện khác: “Nhìn mẹ hỏi bậy gì này, Tiểu Bạch nhà chúng ta muốn thế nào cũng được, bây giờ con đang ở đâu thế? Ở nước ngoài sao?” Giang Tiểu Bạch dừng lại hồi lâu, ánh mắt nâng lên rồi hạ xuống bệ cửa sổ, nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài tấm kính kia, nhắm mắt lại cẩn thận cảm thụ một chút, mở mắt ra rồi mới chậm rãi nói. “Con đang ở trong nước” Nghe vậy, đúng là Đỗ Tiêu Vũ đã kinh ngạc một chốc, có thể nhận được cuộc gọi do con gái chủ động gọi đến cũng đã đủ để bà vô cùng vui mừng, không ngờ cô lại còn ở trong nước. Nhất thời, bà kích động đến không biết nói gì nữa, lời ra khỏi miệng ngắc ngứ một lúc lâu, lại sợ mình nói con gái không thích nghe, con gái giận cúp điện thoại, hoặc là lại lần nữa rời đi. Lần này đi đã đi nửa năm, nửa năm nhớ nhung thật khó mà chịu đựng. Không chỉ là nhớ nhung, còn có đủ loại tâm tình trong lòng bà, lo có phải cô ấy ở bên ngoài ngủ không ngon hay không, có phải chịu khổ sở gì hay không, có đụng phải người xấu hay không, rồi bị bệnh thì làm thế nào? Vậy nên bà nói chuyện cực kỳ dè dặt. Nửa năm trước cách mẹ đối diện với cô ấy không phải dạng này, từ sau một lần cô ấy bắt đầu kháng cự mẹ, Đỗ Tiêu Vũ lập tức trở nên cẩn thận dè dặt trong lời nói và việc làm khi đối diện với cô ấy. Từ khi nào mà hai mẹ con họ lại thay đổi, trở thành thế này? Ngẫm kỹ lại lòng cũng hết sức chua sót, Giang Tiểu Bạch hít sâu mọt hơi, nhẹ giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng gấp, muốn nói cái gì thì cứ từ từ nói, con sẽ không cúp điện thoại, mẹ đừng lo lắng” Đỗ Tiêu Vũ không ngờ rằng lòng mình lại bị con gái nhìn thấu, trên sự lúng túng còn có cảm động, bà hít mũi một cái: “Thật ra mẹ muốn hỏi, chúng ta có thể gặp nhau không?” Sau khi cúp điện thoại, Đỗ Tiêu Vũ ôm điện thoại một mình ở nơi đó khóc thành một người nước mắt. Đúng lúc chồng bà Giang Ngạn Kha tiến vào liên bắt gặp bộ dáng kia của vợ, còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra, nhanh chóng chạy tới. “Sao lại vậy?” Đỗ Tiêu Vũ ngẩng đầu lên, hai mắt ngấn lệ mông lung nói: “Vừa rồi con gái mới gọi điện cho em.” Nghe vậy, Giang Ngạn Kha khựng lại một chốc sau mới kịp phản ứng. “Cuối cùng nó cũng chịu liên lạc với em?” “Ừm” “Ai da, bây giờ con bé này trưởng thành rồi, cũng có suy nghĩ của riêng mình rồi, càng ngày càng thoát xa khỏi sự quản lý của chúng ta. Em nên nghĩ thoáng một chút, dẫu sao nó cũng là một cá thể độc lập. “Em không phải nghĩ không thông, chỉ là em lo lắng một mình nó ở ngoài gặp chuyện thì phải làm thế nào, lại thường thường không liên lạc: Nói khó nghe một chút, là bà thật sự lo Giang Tiểu Bạch xảy ra chuyện gì, thế nhưng kết quả ba mẹ cái gì cũng không biết, đó mới là chuyện khổ sở nhất. Giang Ngạn Kha hiểu rõ suy nghĩ trong lòng bà, bước tới ngồi xuống cạnh bà, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay bà. “Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, không phải con bé đã liên lạc với em rồi sao? Chuyện này, em có nói cho bên sui gia không?” “Vấn chưa nói” Đỗ Tiêu Vũ lắc đầu: “Lúc Tiểu Bạch gọi điện thoại cho em, dù không nói có thể kể lại cho bên sui gia hay không, nhưng em thử dò xét một chút, hẳn là nó vẫn chưa muốn liên lạc với Tiêu Túc. “Đứa nhỏ này thật sự là… “Không cho anh nói nó, Tiểu Bạch nguyện ý trở lại đã là tốt rồi, tụi em hẹn buổi chiều gặp mặt ăn cơm, cấm anh nói ra ngoài!” Giang Ngạn Kha bất đắc dĩ cười: “Biết, anh còn là ba Tiểu Bạch đấy, nhất định sẽ đứng bên Tiểu Bạch và em, hơn nữa anh cũng đâu có nhiều chuyện như vậy?” “Ừm” Xế chiều, Giang Tiểu Bạch đúng hẹn đến nơi, hai mẹ con hẹn nhau ở một tiệm cơm nhỏ, đặt một phòng riêng nhỏ, để tiện trò chuyện. Hơn nữa phòng nhỏ cũng an tĩnh, lát nữa hai người không kiềm được nỗi lòng còn không để người ngoài cười nhạo..