Cô vợ đánh tráo
Chương 122 : Sự thật chân chính
Trải qua không được vui vẻ sao? Thẩm Kiều không biết phải diễn tả như thế nào.
Nói rằng cô có một cuộc sống ti tệ, có đôi khi Dạ Mạc Thâm đối với cô vô cùng tốt. Mặc dù nhìn bề ngoài anh ấy có vẻ xấu xa, nhưng anh ấy thực sự giúp đỡ cô.
Nói cô có một cuộc sống tốt, nhưng trên người cô không có một xu dính túi và không thể làm được thứ gì.
“Chị ơi?” Thẩm Kiều tỉnh táo lại, nở nụ cười: “Em đừng hỏi nhiều như vậy, không phải bạn của em còn đang chờ em sao? Em đi trước mau lên.” Lúc này Thẩm Nguyệt mới nháy mắt: “Dạ, vậy chị… Em đi trước tìm bạn của em đây.” Thẩm Nguyệt lấy ba triệu rưỡi đồng còn lại bỏ vào ví của mình, thận trọng nói.
“Đi thôi, chị cũng đi về đi.” Sau khi hai người tách ra, Thầm Nguyệt đợi cô đi rồi mới lấy trong ví ra một cái thẻ ngân hàng, nhìn bóng lưng của cô mà nở nụ cười chế giễu.
“Thật là ngu được không chịu được.” Cô đưa thẻ ngân hàng lên miệng hôn lên, sau đó mỉm cười.
“Chỉ có bảy triệu đồng đã khiến cho chị ta cảm động, quả nhiên là ngu xuần!” Sau đó, Thẩm Nguyệt cất thẻ ngân hàng, xoay người rời di.
Thẩm Kiểu cầm ba triệu rưỡi đồng trở về nhà, mặt ủ mày chau như trước. Đối phương là một Tổng giám đốc tập đoàn, cô đặt nhà hàng này mời Tổng giám đốc, giá đặt cọc ba triệu rưỡi đồng còn không đủ trả, làm sao có tiền mời người khác ăn cơm chứ? Nhưng Dạ Mạc Thâm giao nhiệm vụ cho cô…
Thẩm Kiều cởi giày ra nằm sấp trên chăn mền của mình, tâm tình rất chán nản.
Sau khi suy nghĩ, cuối cùng cô không thể không nhắn tin cho Hàn Tuyết U, nhưng sau khi chỉnh sửa tin nhắn, Thẩm Kiều rảnh tay khi động tác vừa ngừng.
Tuyết U vì giúp cô tìm người cũng đã đặc biệt bận rộn. Lúc này nếu như tìm cô ta mượn tiền… Đây không phải là làm phiền cô ấy nhiều hơn sao? Cho dù là bạn tốt, cô cũng không thể yêu cầu người khác giúp đỡ hết lần này đến lần khác như vậy.
Nghĩ tới đây, Thẩm Kiều khóa điện thoại trên màn hình và vùi mặt vào gối.
“Nhiệm vụ thất bại hả?” Giọng nam trầm lắng thình lình vang lên ở sau lưng cô, cơ thề Thầm Kiều cứng đờ, cô đột ngột quay đầu lại.
Dạ Mạc Thâm lại lặng lẽ xuất hiện ở sau lưng cô một lần nữa, sắc mặt Thẩm Kiều khẽ thay đổi: “Anh… tại sao anh luôn xuất hiện mà không phát ra tiếng động vậy?” Dạ Mạc Thâm gõ lên xe lăn của mình: “Không có âm thanh hả?” Thẩm Kiểu: “…” Quả thực, khi xe lăn của anh chuyển động thì có tiếng, bởi vì cô quá mải mê suy nghĩ nhiều chuyện đến mức nhập thần rồi: “Anh vừa hỏi tôi cái gì?” “Nhiệm vụ tôi giao cho cô đã tiến hành như thế nào rồi?” Thẩm Kiều dừng lại, anh ám chỉ chuyện hợp tác với tập đoàn họ Hàn sao? Thẩm Kiều liếc nhìn Dạ Mạc Thâm dò hỏi, nếu không… Nói cho anh ta biết chuyện chỉ trả lần này trước đi? Sau đó trừ nó vào lương của cô được không? “Cái đó… Tôi muốn mượn anh một ít tiền!” Thẩm Kiều đột nhiên nói.
Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại, nhíu mày: “Vay tiền hả?” Anh từ từ nhếch môi lên, và sự mỉa mai lóe lên trong mắt anh.
Sau khi ẩn nấp quá lâu, rốt cục đã lộ ra bộ mặt thật rồi sao? “Đúng vậy.” Thẩm Kiều nặng nề gật đầu. Đại khái là bởi vì xấu hổ, cho nên lúc nói chuyện cô có chút ngập ngừng: “Tôi có liên lạc với người bên tập đoàn họ Hàn, đối phương nói giữa trưa ngày mai sẽ đồng ý cho tôi thời gian nói chuyện, nhưng mà… Tôi phải mời bên kia đi ăn cơm, nhưng tôi không còn tiền nữa…” Nói đến đây, Thẩm Kiều nhút nhát ngước mắt nhìn vào trong đôi mắt sâu không thấy đáy của Dạ Mạc Thâm, thận trọng hỏi: “Tôi chỉ mượn mười bảy triệu rưỡi thôi, chờ khi nào tôi nhận được lương tôi sẽ trả lại cho anh, được không?” Dạ Mạc Thâm: “…” Người phụ nữ này… Luôn ở ngoài dự liệu của anh như vậy.
Luôn luôn không làm theo suy nghĩ của anh.
Anh cho rằng cô sẽ dùng công phu sư tử ngoạm, ai ngờ cô chỉ dè dặt mượn anh mười bảy triệu rưỡi, hơn nữa ánh mắt kia và vẻ mặt là có ý gì? Tựa hồ là sợ hãi anh sẽ không cho mượn.
Có lẽ sự im lặng kéo dài khiến cho Thẩm Kiều nghĩ rằng Dạ Mạc Thâm không muốn cho mượn, Thầm Kiều gấp gáp nói: “Thực xin lỗi, tôi biết rõ lần hợp tác này bị hư là lỗi của tôi. Tôi biết rõ tôi không nên tìm anh vay tiền, đối với anh thật không có biện pháp, tôi thật không có tiền…” Nói xong lời cuối cùng, Thẩm Kiều vô cùng xấu hổ cúi đầu xuống.
“Anh không muốn cho mượn… tôi sẽ tự mình nghĩ biện pháp.” Nói xong, Thẩm Kiều lại nằm xuống trên gối đầu của mình, cả khuôn mặt cô vùi vào gối đầu mềm mại, không có một tiếng động.
Không thể hiểu được, Dạ Mạc Thâm cảm thấy Thẩm Kiều như vậy làm cho người ta đau lòng.
Rõ ràng đã tuyệt vọng cùng cực, cô còn cần thận mở miệng nói với anh. Nhưng cô lại sợ anh tức giận không đồng ý, vì vậy cô đã tự mình cự tuyệt trước khi anh kịp nói.
Thật là một người phụ nữ ngu xuẩn đến vô vọng.
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm dần dần tối sầm lại, giọng anh trong trẻo nhưng lạnh lùng mở miệng: “Đây là khoản chi công khai, sao cô không tới phòng tài vụ khai báo chứ?” Nghe xong, Thẩm Kiều nhanh chóng ngồi dậy: “Anh, anh nói cái gì? Tôi có thể đi phòng tài vụ trình báo sao? Tôi đi trước được không?” Cô còn tưởng rằng khoản chỉ phí này sẽ được hoàn lại tiền sau khi cô nhận được hóa đơn, nhưng cô không nghỉ tới có thể xin ứng trước.
Dạ Mạc Thâm vốn muốn nói không có chuyện đó. Nhưng khi anh nhìn thấy ánh mắt và biểu cảm nhỏ bé đáng thương của cô, đột nhiên anh cảm thấy không phải không thể mở cho cô một trường hợp đặc biệt, nếu không… Cô thật sự cùng đường rồi.
“Đương nhiên có thể.” Tiếng anh trầm thấp mở miệng.
Một giây sau, Dạ Mạc Thâm nhìn thấy đôi mắt của Thẩm Kiều sáng lên, thật giống như bầu trời ban đầu tối đen không có trăng và sao, đột nhiên mây tan mở ra mặt trăng, và sau đó các ngôi sao bên cạnh cũng tỏa sáng lấp lánh.
Dạ Mạc Thâm cảm giác tim mình đập mạnh.
Thẩm Kiều đột nhiên đứng dậy nói: “Ngày mai tôi sẽ đi xin ứng trước. Dạ Mạc Thâm, công ty này của anh phúc lợi thật sự tốt quá.
Trước kia tôi quá ngốc tưởng chỉ có công ty nhỏ mới có thể chỉ trả.” Có lẽ vấn đề đã được giải quyết nên tâm trạng của Thầm Kiều cũng khá lên, cô đột nhiên đưa tay nắm lấy ống tay áo của Dạ Mạc Thâm: “Lần này tôi sẽ làm tốt, nhất định sẽ không gây phiền phức cho anh nữa.” Đôi tay nhỏ bé của cô mềm mại, Dạ Mạc Thâm cúi đầu nhìn thoáng qua. Rõ ràng chỉ cầm lấy ống tay áo của anh, nhưng Dạ Mạc Thâm lại có một loại cảm giác như bàn tay cô đang nắm lấy trái tìm anh, khiến cho hô hấp của anh có phần không tự chủ được.
Thật lâu sau, Dạ Mạc Thâm mở miệng một lần nữa, giọng của anh đã trở nên khàn khàn trầm thấp.
“Buông tay.” Nghe xong, Thẩm Kiều sửng sốt một chút. Cô ý thức được mình đang bắt lấy góc áo của anh, lúc này cô mới rụt tay trở về, môi lại hơi hơi cong lên.
Quỷ hẹp hòi, chỉ có hơi kéo cái góc áo mà thôi cũng không được.
“Ngày mai đi làm, nhớ rõ tự mình đi trình báo.” Dạ Mạc Thâm thô lỗ nói những lời này, tay chậm rãi chuyền động xe lăn.
“Được, biết rồi.” Thẩm Kiều vui vẻ, vấn đề đã được giải quyết. Cô không cần lo lắng chuyện này sẽ rối tung lên.
“Không nên đắc ý quá sớm, Hàn Thanh không dễ đối phó đâu.” Giọng của Dạ Mạc Thâm tuôn ra đập vào mặt của Thẩm Kiều, tránh cho cô đắc ý vênh váo.
Thẩm Kiều nghe xong, cảm thấy cũng có đạo lý.
Nhưng cô vẫn vui vẻ, ít nhất cô đã giải quyết được một chuyện khó.
Việc tiếp theo cô phải làm là thuyết phục Hàn Thanh hợp tác với tập đoàn nhà họ Dạ.
Cả người Hàn Thanh nguyên tắc, cứng ngắc. Lần này nói đến chuyện hợp tác, cũng có thề coi như là tập đoàn nhà họ Dạ chính là dự án đầu tiên của cô sao?
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
107 chương
63 chương
29 chương
65 chương
243 chương
10 chương