Ánh nắng tươi sáng bên ngoài cửa sổ, chiếu sáng vào cả căn phòng, Tần Ngu đang trong thời kỳ nở hoa ấm áp, trên cổ buộc chiếc khăn lụa, ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, bên cạnh cô, là một người đàn ông với nét mặt không đổi, ngồi đối diện với bọn họ, là bộ dạng điềm đạm đáng yêu giống như con thỏ nhỏ lã chã chực khóc của Mộ Song. Diễng đáng ele quiý don. Đến cùng thì Tống Dương cũng chỉ là một đứa nhỏ, bị Tống Mạc đưa lên lầu chơi trò chơi cùng với Tống Lãng, hoàn toàn ngăn cách ra. Sau một thời gian trầm mặc ngắn ngủi, đôi mắt của Mộ Song nhìn qua giống như cái đèn lồng, cuối cùng Tống Mạc sẽ quyết định thật nhanh, ồ, hay là không đành lòng mở miệng, căn cứ vào vẻ mặt của anh bây giờ, Tần Ngu cảm thấy có vẻ anh không đành lòng nhiều hơn là sẽ đưa ra quyết định nhanh. "Mộ Song, rời khỏi nhà họ Tống đi." Nước mắt của người phụ nữ lởn vởn trong đôi mắt cuối cùng cũng  “tạch” một cái rơi xuống, nhìn chằm chằm vào chiếc khăn lụa buộc trên cổ của Tần Ngu, giọng nói của cô ta nghẹn ngào như tiếng vải xé rách: “Em rời khỏi nhà họ Tống thì Dương Dương làm sao bây giờ?” Tần Ngu nháy mắt mấy cái, vô cùng khéo hiểu lòng người nói: “Vậy cô hãy mang theo Dương Dương đi cùng?” Vai mẹ kế này ai thích làm đâu, mà cô cũng chẳng ham. Rõ ràng là Mộ Song ngơ ngẩn người một chút, ngay cả nước mắt cũng quên cả rơi xuống, “Nhưng mà, người đàn ông kia cũng sẽ không bỏ qua cho em và Dương Dương.” Lại là chiêu này? Tần Ngu không nhịn được ngáp một cái, cô cũng hoài nghi cái nhân vật đàn ông đáng thương kia căn bản không tồn tại. Nhưng mà cô không thương hương tiếc ngọc thì cũng có rất nhiều người thương hương tiếc ngọc. Giọng nói của Tống Mạc ấm áp so với nắng ấm ngoài của sổ còn muốn ấp áp hơn: “Mộ Song, em yên tâm, anh sẽ cho người nằm vùng bên cạnh em để bảo vệ, sau này sẽ không có ai khiến em bị thương cả.” Diễng đáng ele quiý don. Thái độ này, lời hứa hẹn này, quả nhiên là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Mộ Song há to miệng, một chữ cũng không nói ra, ánh mắt lơ đãng lướt qua mặt của Tần Ngu, hiện lên vẻ mặt phức tạp khó phân biệt được, giống như là oán hận, giống như là giận dữ, lại giống như không cam lòng, lại giống như bất đắc dĩ, giống như đau lòng, đủ loại cảm xúc, thay đổi một cách phong phú, dường như muốn khiến cho Tần Ngu phải cảm thấy thẹn. Cuối cùng không biết là đã hạ quyết tâm gì, cắn cắn môi dưới, uất ức gật gật đầu: “Được, em đi.” Tần Ngu hài lòng gật đầu, chỉ ngắn ngủi nửa tiếng đồng hồ, nhưng giống như cô được xem một bộ phim thần tượng đặc sắc, kết cục của bộ phim thần tượng này, cũng không khỏi khiến cho người ta vỗ tay tán thưởng. ――――― Chuyện đến đây Tần Ngu cho rằng đã kết thúc rồi, nhưng mà lúc chạng vạng cô lại chứng kiến Mộ Song mặc bộ quần áo màu trắng tinh khiết ngồi trên cửa sổ gió thổi lồng lộng, lúc này mới hiểu được, khả năng của người phụ nữ này tuyệt đối không chỉ có như vậy, cô đã xem thường cô ta. Cửa sổ trên ban công rộng mở, từng cơn gió lớn từ bên ngoài thổi vào, khiến cho rèm cửa bay phấp phới, Mộ Song ngồi trên cửa sổ bất động giống như núi, cũng giống như hòn đá vọng phu, váy dài màu trắng tung bay trong gió, ánh mặt trời hoàng hôn bao phủ trên người, gó má của cô ta nhìn bi thương thảm thiết, nhìn lên trời góc bốn mươi lăm độ, một cảm giác đau đớn chạm vào hơi thở. Tần Ngu đỡ eo đi hai ba bước lên sân thượng, gió thổi vù vù khiến cho bàn chân của cô lạnh buốt, quả nhiên là gió ở trên cao rất lạnh, may mà thân thể của Mộ Song tốt, cũng không biết ngồi ở trên đó bao lâu, nhưng mà mặt vẫn không đổi sắc, vẫn duy trì một tư thế ngồi đẹp mắt và một vẻ mặt thê thảm của một thiếu nữ. “Cô ngồi ở trên này làm gì à? Muốn nhảy lầu sao?” Tần Ngu vô cùng bất mãn đối với cô ta, khi đó nói được lập tức sẽ đi, buổi sáng đã thu xếp đồ đạc xong xuôi, thế nào mà chạng vạng vẫn còn chưa đi. Vẻ mặt Mộ Song không chút thay đổi quay đầu lại, khóe môi chậm rãi thoáng lộ ra nụ cười mỉa mai: “Muốn nhảy lầu, thì tôi cũng phải kéo cô theo cùng.” “Không nhảy thì đi xuống, trên này gió lớn, khiến cho rèm cửa sổ nhà tôi cũng sắp bị thổi rơi xuống rồi.” Tần Ngu lấy tay che trán lùi về phía sau một bước, cảm thấy cả người đều lạnh giá. Mộ Song không nói, trong mắt lộ ra chút vui vẻ với hàm ý không rõ, quay đầu lại tiếp tục làm tròn chức trách của hòn vọng phu. điễnn dàn nên quýndon. Không giải thích được... Tần Ngu không chịu được gió thổi, cũng không khuyên được người phụ nữ quái dị đầy tâm cơ này, nhíu mày lại rời đi. Lúc Tống Mạc biến sắc, vẻ mặt lạnh lẽo từ công ty chạy về nhà rồi chạy thẳng lên sân thượng, lúc này Tần Ngu mới biết được, người phụ nữ này lại bắt đầu tác chiến kế hoạch mới, nhưng mà lần này không phải là ngấm ngầm “bỉ ổi” nữa, mà là trắng trợn cướp chồng của cô. Tần Ngu chưa bao giờ gặp người phụ nữ có lòng dạ độc ác và vô liêm sỉ như vậy, trên bệ cửa sổ truyền tới giọng nói khuyên can của Tống Mạc: “Mộ Song, trước tiên em hãy bước xuống đi đã, chúng ta sẽ nói chuyện thật tốt.” Cuối cùng cô bị làm ầm ĩ tới mức không ngủ được nữa, lại nâng bụng thong thả đi tới, nội dung vở kịch vừa lúc đến chỗ đặc sắc nhất, Mộ Song rơi nước mắt, bi thương cười một tiếng: “Mộ Song, A Mạc, từ khi nào thì anh lại đối xử với em xa lạ như vậy, còn nhớ trước đây đã gọi em như thế nào không?” Cánh môi của cô ta khi đóng khi mở, trong lòng Tần Ngu run sợ, trong bụng không biết đã gió lạnh lùa vào biết bao nhiêu, đêm nay có phải sẽ đi vào toilet đến mệt lả người. Đóa sen trắng quả nhiên là một loại tồn tại rất mạnh mẽ. Cô mang thai không dám để bị gió lạnh, tìm một góc khuất gió, ôm một đống đồ ăn vặt, xem náo nhiệt. Xa xa, cô nghe thấy giọng nói của Tống Mạc bị gió thổi đi có chút không rõ ràng, không biết là chột dạ hay sao đó, anh bắt đầu lắp bắp: “Tiểu, Tiểu Song Nhi.” Cô cắn một miếng ô mai, những lời này đúng lúc lọt vào tai của cô, cảm thấy thật buồn nôn, khiến cho cô chán ghét tới mức nhả miếng ô mai ở trong miệng ra. “Anh vẫn còn nhớ sao? Em cho rằng anh đã sớm quên tình cảm lúc trước của chính ta.” Giọng nói thê lương của người phụ nữ truyền tới, hư vô và mờ ảo. Lời kịch này, thật sự là cảm động lòng người, cô lại lột một quả quýt bỏ vào miệng. Tống Mạc: "Mộ Song, những chuyện đó đều đã qua rồi, bây giờ anh đã có Tần Ngu.” điễnn dàn nên quýndon. Đột nhiên bị nhắc tên Tần Ngu ngẩng đầu lên, nhìn hai người run rẩy mấy giây, sau đó ợ một cái thật lớn. Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí bi thương thảm thiết kia có chút lúng túng và tế nhị, mộ bộ phim thần tượng rõ hay lại bị cô biến thành một vở hài kịch, Tần Ngu âm thầm cắn đầu lưỡi, tội lỗi, thật là tội lỗi. Cũng may, Mộ Song hết sức nhập vai, chỉ run rẩy một lúc lâu, rồi lại cầm lấy con dao kè vào cổ tay: “Anh cảm thấy đã qua rồi, nhưng mà trong lòng em, những chuyện đó cho tới bây giờ đều chưa từng qua đi, em không rời bỏ anh được, một phút đều không thể rời bỏ, nếu như anh muốn em đi, hôm nay em sẽ chết ở trước mặt anh.” Không rời bỏ, một phút cũng không rời được? Vậy năm năm kia đến tột cùng thì là cái gì rời đi? Tần Ngu dường như bị cô ta làm cho không nhịn được mà cảm thấy buồn cười. Nhưng mà Tống Mạc không được thoái mái nhàn hạ như cô, anh tỏ ra hết sức khó xử, khó xử không biết khiến cho cô ta chết đi hay là cho cô ta rời đi. Nhưng mà không đợi cho anh cảm thấy hết khó xử, Mộ Song liền nhảy từ trên cửa sổ xuống, bàn tay rất nhanh nhẹn, không hề lộ ra vẻ nhu nhược chút nào, cô ta dùng lưỡi dao tì vào cổ tay của mình, từng bước từng bước tiến lại gần Tống Mạc: “A Mạc lựa chọn đi, không phải là cô ta đi, thì là em chết.” Tống Mạc quay đầu lại nhìn Tần Ngu một chút, Tần Ngu chỉ chăm chú nhìn đồ ăn vặt, không nể mặt anh một chút nào. Trong nháy mắt này, chỉ nghe thấy tiếng hét lên của người phụ nữ, lưỡi dao lướt qua cổ tay, vết máu văng khắp nơi. Di ienn#dang# lle e#q quiq on. Đồ ăn trong miệng của Tần Ngu còn chưa nuốt xuống, thì đã nhìn thấy bóng dáng của Mộ Song siêu vẹo như con bươm bướm, ngã sấp xuống. Miệng của cô há hốc ra, nghe thấy tiếng hét lên của Tống Mạc: “Mộ Song, Mộ Song!” Ngay sau đó, liền nhìn thấy bộ quần áo màu đen cùng với bộ quần áo màu trắng lóe qua trước mắt, chớp mắt, gian phòng rộng lớn như vậy trở nên trống rỗng, trong tầm mắt, chỉ còn lại chiếc rèm cửa sổ bay phấp phới, tạo nên những đường cong tuyệt đẹp trong gió, tiếng gió thổi vù vù, trong ánh chiều ta, giống như một bào phúng điếu bi thương, tung bay trong không khí. Lạnh rất lâu, Tần Ngu im lặng, nuốt thức ăn xuống, trong lòng lộp bộp một tiếng, xong rồi, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi… "Vú Trương, Vú Trương, đưa tôi đi bệnh viện!” ――――― Qua một thời gian cấp cứu ngắn ngủi, bác sĩ gọi Tống Mạc và Tần Ngu vào phòng bệnh, trên mặt anh ta hiện lên một loại tự hào cứu thế: “Hai vị yên tâm, bệnh nhân tạm thời đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tới tính mạng, cô ấy vô cùng may mắn, lưỡi dao chỉ cắt tới tĩnh mạch, không phải là động mạch.” Tống Mạc thở phào một cái: "Cám ơn bác sĩ." Tần Ngu trợn to hai mắt, chỉ cắt vào tĩnh mạch sao, đúng là tay nghề rất tốt, cắt cũng rất hay… “Hai người ai là người nhà của bệnh nhân?” Bác sĩ rất vui vẻ, trên mặt cũng lộ ra chút tế nhị. Tống Mạc và Tần Ngu nhìn nhau một cái, Tần Ngu vỗ vỗ cánh tay của Tống Mạc, hất cằm lên với anh. Di ien n#d ang# lle e#q quiq on. Được sự cho phép của Tần Ngu, Tống Mạc bước lên một bước: “Tôi là anh trai của cô ấy.” “Vậy anh hãy đi theo tôi một lát.” ――――― Hai giờ sau, Mộ Song từ từ tỉnh lại. Cô ta bị đánh thức, bị một tiếng ngáy ngủ rất lớn và có tiết tấu đều đặn đánh thức dậy. Dienx. dandf Kê quyu.dong. Mở mắt ra, trước giường không hề có người đàn ông mà mình vừa mở mắt ra đã muốn nhìn thấy, chỉ có một người phụ nữ ngủ say như chết. Người phụ nữ này, vào những lúc như thế này mà cô ta còn ngủ được? So với việc cô khàn giọng lấy cái chết để uy hiếp, biểu hiện của người phụ nữ này vẫn có chút nhẹ như gió thổi mây trôi, không thèm ngó ngàng tới? Mộ Song cảm thấy mình bị nhục nhã rất nặng nề, một giây cô ta cũng không muốn nhìn thấy người phụ nữ này. “Bác sĩ!”  Bác sĩ không gọi tới được, mà thấy Tống Mạc cầm thức ăn đi vào phòng bệnh. "A Mạc!" Ánh mắt Mộ Song trở nên sáng ngời, lập tức khôi phục bộ dạng dịu dàng như nước. Dienx  dandf Kê quyu dong. “Ôi thơm quá…” Một cảnh tượng sinh ly tử biệt tình nồng ý mật còn chưa trình diễn, đã bị một giọng nói nhẹ nhàng tràn ra khỏi cánh môi của Tần Ngu một giây trước vẫn còn khò khè ngáy ngủ, miễn cưỡng phá hư bầu không khí không còn chút gì. "A Mạc, em không muốn nhìn thấy người phụ nữ này!" Tần Ngu còn chưa ý thức được đã xảy ra chuyện gì, một giọng nói tức giận cùng với một ngón tay đã chỉ chỉ vào đỉnh đầu của cô. Đây là chuyện quái gì vậy, còn không muốn nhìn thấy cô, cho rằng cô thích để cho cô ta nhìn như vậy sao, một đôi mắt độc ác như vậy, nhìn nhiều khiến cho mắt của cô như dính một lớp bùn vậy. Nhưng mà niệm tình cô ta vừa mới bị cắt cổ tay đã bị hao phí một phần thể lực, cô không thèm so đo với cô ta. Ngẩng đầu lên vô vị nhìn thoáng qua Mộ Song, xoay người chuẩn bị ăn cơm. “Bảo cô ta đi đi, ngay bây giờ!” Ai ngờ người phụ nữu này không biết phân biệt, nắm lấy kim tiêm nhổ ra, sự dũng cảm không sợ chết kia đúng là khiến cho người ta phải vỗ tay khen ngợi. “Tần Ngu, bác sĩ nói bệnh trầm cảm của Mộ Song hết sức nghiêm trọng, không thể chịu được bất kỳ sự kích thích nào, em đi ra ngoài trước đi.” Tần Ngu còn chưa kịp phản bác, đã bị Tống Mạc ôm đưa ra ngoài. "Tống Mạc, anh..." Tần Ngu hất tay của người đàn ông ra, đang muốn nói chuyện, lại vô tình bị cắt ngang: “Em về trước đi, có lời gì thì chờ anh về nói sau, bây giờ anh phải quay lại chăm sóc cho Mộ Song.” Vừa dứt lời, người đàn ông xuay người đi vào trong phòng bệnh. Tần Ngu đứng tại chỗ trợn mắt há mồm ra hai giây, nổi giận đùng đùng nâng  bụng chạy về phía trước, vừa đi vừa không nhịn được quay đầu lại nhìn. Một giây, Tống Mạc không đuổi theo. Hai giây, cửa cũng không hề mở ra lấy một cái. Ba giây, ngay cả sơi tóc của Tống Mạc cô cũng không thấy. Mặt lạnh đi lại thang máy, hung dữ nhấn đi xuống dưới lầu, Tống Mạc, anh rất giỏi, thực sự dám trêu chọc em!