Editor: Táo đỏ phố núi Tần Ngu tắm rửa xong liền chui vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt đen láy, mặt đỏ tới mang tai nhìn người đàn ông chỉ mặc mỗi đồ lót màu đen lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt cô, “Đi nhanh về nhanh, em chờ anh.” Người đàn ông nhìn về phía người phụ nữ có khuôn mặt non mềm phấn nộn kia, ánh mắt chợt loé lên sự vui vẻ. Di ien n#d ang# lle e#q quiq on Nhìn bóng dáng cao lớn khoẻ mạnh của người đàn ông đi vào trong phòng tắm, Tần Ngu kéo chăn lên che kín đầu của mình, cuộn tròn vào trong chăn mượn chút ánh sáng qua khe hở cẩn thận nhìn chiếc bao cao su đủ có màu rực rõ giống như bảy sắc cầu vồng kia. Xoắn ốc giác quan thứ sáu băng hoả, dòng chữ trên vỏ bên ngoài sáng lấp lánh, tim của Tần Ngu đập thình thịch, thực sự có cảm giác giống như hai tầng lửa và băng? Di ien n#d ang# lle e#q quiq on Nằm ở trên giường vừa căng thẳng vừa không ngừng tưởng tượng một lát, rồi chui ra khỏi chăn, đem giác quan thứ sáu bỏ vào trong túi áo ngủ, khẽ vỗ vỗ một cái, rồi nằm lỳ trên giường nhìn về phía phòng tắm. Bởi vì kế hoạch từ từ rồi tính của cô, cho nên cô cũng không thay bộ nội y tình thú, mà vẫn mặc bộ đồ ngủ hoạt hình như trước, loại mà bên hông có chiếc túi, thoạt nhìn có chút trẻ con. Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy rào rào, mông lung và mơ hồ, nhưng lại khiến cho người ta suy nghĩ miên man. Trong đầu của Tần Ngu phác hoạ vóc người của người đàn ông giống như người mẫu trong tạp chí thời trang, chiếc chân trắng nõn cũng lắc lư theo nhịp đập trái tim của cô. Nhưng mà, hình như thời gian tắm rửa của người đàn ông này hơi dài thì phải? Sau một lúc dao động, cuối cùng mí mắt trên và mí mắt dưới của Tần Ngu bắt đầu dính chặt lấy nhau tương thân tương ái, sức mạnh của tình yêu quả nhiên là rất vĩ đại, cuối cùng Tần Ngu cũng bị chúng nó liên hợp lại đánh bại, nằm yên ở trên giường, cứ như vậy ngủ thiếp đi. ――― Trong phòng tắm, người đàn ông để trần nửa người trên đang đánh răng, khoé môi vẫn còn dính một chút bọt, dưới ánh đèn hiện ra một khuôn mặt trắng trẻo điển trai. Lần này anh tắm rửa cực kỳ sạch sẽ, dù sao cũng là xa cách lâu ngày, tại sao không xuất hiện với trạng thái tốt nhất? Nhưng mà, khi anh lấy trạng thái tốt nhất, sạch sẽ pha chút lạnh lùng và kiêu căng đi ra khỏi phòng tắm, thì người phụ nữ nhỏ bé của anh đã cuộn người nằm ngủ ở trên giường giống như một con mèo nhỏ. Anh hoảng hốt chớp mắt một cái, đi thẳng lại, ngồi xuống giường. Ánh sáng dịu nhẹ, sợi tóc mềm mại đen nhánh như ẩn như hiện che mất nửa khuôn mặt của cô, chỉ lộ ra chiếc cằm hơi nhọn. Ồ, thực sự rất đáng yêu. Anh cúi đầu nhìn một lúc lâu, vươn tay ra nhẹ nhàng gạt ra, rồi lại lấy khăn tắm ra, vén chăn lên nằm xuống, ôm cơ thể nho nhỏ của cô vào trong lòng. Ngay lập tức Tần Ngu giống như cây tầm gửi vậy, một tay ôm lấy cổ của anh, môt chân thì gác lên ngang hông của anh. Ôm nhau ngủ. ――― Sáng sớm chủ nhật, ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, Tần Ngu hỗn loạn tỉnh lại, theo bản năng đưa tay hướng bên người vừa sờ, trống rỗng, không có gì cả, một mảnh lạnh buốt. Trong lòng hoảng hốt, chợt tỉnh táo lại, mở choàng mắt ra. Đồ ngủ vẫn mặc đầy đủ ở trên ngươi, không đau lưng giống như tưởng tượng, cũng không có cảm giác đau nhức không chịu nổi giống như tưởng tượng, chẳng lẽ, tối hôm qua… Cô đã mộng xuân? Cơ bản là Tống Mạc không hề trở về. Đưa tay gãi gãi đầu, trong nháy mắt mất hết tinh thần, lúc đang muốn lặng lẽ nhắm mắt lại một lần nữa, xem có thể mơ hết giấc mơ tối qua không, cánh cửa, có người khẽ đẩy ra. Tống Lãng cầm một ly sữa, trên khoé miệng nhỏ nhắn vẫn còn dính một ít bọt, một bộ dạng nghiêm trang, nhìn rất mắc cười nhìn cô, “Nên dậy rồi, mẹ mà không dậy nữa thì ba sẽ phải đi hâm nóng đồ lại lần thứ ba đó.” Ba... Tống Mạc? Diienn#d ang# lle e#q quiq on Tần Ngu giật mình, "Ba con đã trở về rồi sao?" Tống Lãng liếm mép một cái, nhìn Tần Ngu với vẻ mặt ghét bỏ, “Mẹ, có phải mẹ bị mất trí nhớ rồi không? Tối ngày hôm qua ba đã trở về rồi mà?” Tối ngày hôm qua đã trở về rồi? Trong lòng Tần Ngu mừng rỡ, "Vèo" một tiếng, lập tức vén chăn lên đi dép lê vào đi xuống lầu. Trong phòng bếp, quả nhiên thoáng nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đang mặc tạp dề không biết đang bận làm cái gì, chiếc tạp dề màu hồng phấn trên đó in hình hellokity, thắt ở trên eo của người đàn ông, khóe môi của Tần Ngu cong cong lên, quả nhiên đẹp trai thì mặc cái gì cũng dễ nhìn, hơn nữa lại còn rất đẹp nữa chứ, đúng là khoác bao bố lên người cũng phát ra ánh hào quang. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n Người đàn ông nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại, thấy người phụ nữ thì khẽ cười, “Tỉnh rồi à? Đi rửa mặt đi.” Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Tần Ngu đảo đảo, đi lại chỗ người đàn ông ôm ở sau lưng anh, mái tóc mềm mại như tơ được ánh mặt trời chiếu vào sáng lấp lánh. Khuôn mặt cọ cọ vào sau lưng của người đàn ông, bám chặt lấy, “Tại sao lại dậy sớm như vậy? Sáng sớm tỉnh dậy không nhìn thấy anh đâu, làm em sợ muốn chết.” "À, dậy đi tắm nước lạnh.” "Tắm nước lạnh, bây giờ không phải là mùa hè, anh có bị điên không hả?” "Nếu như sáng sớm hôm nay em không cọ tới cọ lui ở trên người của anh, thì nó sẽ không cứng rắn.” Động tác trên tay của người đàn ông dừng lại, cúi đầu nói ra một cậu, bộ dạng vô cùng thản nhiên. Tần Ngu hơi giật mình run run một cái, nhất thời khuôn mặt trở nên đỏ bừng, lập tức buông người đàn ông ra, “Cái đó, em cảm thấy em nên đi rửa mặt đã.” Die6n da29n le6 quy1 d9o^n――― Ánh sáng như nước, bóng đêm như mộng. Đối với Hứa Giang Nam mà nói, không có Tần Ngu, phong cảnh ngoài cửa sổ có đẹp hơn cũng chỉ cảm thấy buồn thê lương, trong thành phố phồn hoa này, cô đã đi rồi, thì không còn chỗ nào ấm áp nữa. Anh không có gì lưu luyến, ở thành phố này, duy nhất có cô là anh không bỏ được, cô giống như là một giấc mơ đẹp đẽ thời niên thiếu của anh vậy, cầm không được, sờ không thấy, vĩnh viễn lơ lửng ở trong giấc mơ của anh, vĩnh viễn không thể chạm vào được. Vô số ngày đêm anh lăn qua lộn lại nhớ nhung, anh đã sớm quen rồi, nhưng mà chỉ trong chớp mắt, lúc nửa đêm tỉnh mộng, đột nhiên tỉnh giấc, nước mắt rơi đầy mặt. Đèn neon sáng nhấp nháy ngoài cửa sổ, đèn điện nhà nhà chiếu sáng, nhưng lại không có chiếc nào thắp sáng vì anh. Người đàn ông vân vê điếu thuốc trong tay, hốc mắt ướt át, dần chìm vào làn sương mù màu trắng, khuôn mặt suy sụp tinh thần. Chưa bao giờ anh cảm thấy mệt mỏi như lúc này. Đã từng có một cô gái thích ỷ lại vào anh, đã từng có một cô gái tám tuổi khoác áo gối nói muốn gả cho anh, cô gái kia rất thích ở bên tai anh gọi anh là anh Giang Nam, cuối cùng lại không cần anh nữa. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n. Sau lưng có người đẩy cửa đi vào, Hứa Giang Nam cũng không quay đầu lại, cánh tay rũ xuống bên người, sương mù lượn lờ ở đầu ngón tay. Trợ lý đứng ở sau lưng của anh, "Hứa tổng, Tần tiểu thư, gần đây cô ấy sống rất tốt, không xảy ra chuyện gì hết.” Hứa Giang Nam trầm mặc rất lâu, cúi đầu xuống, từ lỗ mũi hừ ra một tiếng, “Ừ.” Ánh mắt không biết đang nhìn nơi nào, không có tiêu cự, chỉ có quang cảnh lạnh lẽo rơi vào trong mắt của anh. Trợ lý thấy bộ dạng này của anh, thở dài mấy cái không dễ nhận ra, "Hứa tổng, đã rất trễ rồi, nên tan làm thôi ạ.” "Cậu về trước đi." Tan làm, trở về đâu? Căn phòng lạnh lẽo không có Tần Ngu kia sao? Trợ lý lặng im mấy giây, lắc đầu rời khỏi. Cả toà nhà rộng lớn, cuối cùng chỉ còn lại mỗi một mình Hứa Giang Nam, một mảng đen tối, chỉ có trong phòng của anh, ngọn đèn chập chờn, mà anh đang đứng ở bên trong chỗ có ánh sáng mờ ảo, nhỏ bé giống như một ngôi sao giữa bầu trời tối đen. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n ――― Tất cả mọi chuyện đều chuyển động theo một quỹ đạo riêng, hoặc là buồn bã hoặc là vui vẻ, hoặc là hạnh phúc hoặc là cô đơn, mỗi người đều có một số mệnh. Phía sau mỗi một chuyện tình cảm, luôn luôn sẽ có một người tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Hứa Giang Nam buông tay, đổi lấy hạnh phúc cho Tần Ngu. Biệt thự đường Vân Sơn. Phòng ngủ, ánh sáng mờ nhạt bao phủ trên đỉnh đầu của hai người, bầu không khí có chút kỳ dị. Tống Mạc ngồi ở bên giường, nhìn người phụ nữ có đôi mắt đen trắng rõ ràng đang tỏ ra rất vô tội, bình tĩnh mở miệng, nghe không biết đang buồn hay vui, “Lại đây.” Die6nda29n le6 quy1 d9o^n Trong lòng của Tần Ngu khẽ run lên, nội tâm dâng lên cảm giác ân hận. Tối hôm qua, tại sao cô lại lăn qua lăn lại trên giường của người đàn ông này? Bây giờ thì tốt rồi, làm xoắn ốc giác quan thứ sáu băng hoả rơi ở trên giường của anh, nhất định anh sẽ cho cô là một người phụ nữ lỗ mãng. Chần chừ ở cửa một lúc lâu, mới từ từ đi qua. Đôi mắt đen láy của người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô, đưa tay gõ gõ vào chỗ ở bên cạnh mình, mở miệng nói bằng giọng trầm trầm, ngắn gọn và dứt khoát, “Ngồi xuống đây.” Tần Ngu ngước mắt nhìn vào hai mắt của anh, khó khăn ngồi xuống. Người đàn ông chớp chớp mắt, nghiêng người cầm một chiếc hộp nhỏ tinh xảo ở trên tủ đầu giường, ngón tay thon dài gõ gõ lên phía trên, phát ra tiếng “cạch cạch”, thờ ơ nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt yên lặng như nước, khí thế mạnh mẽ. Tần Ngu không dám nhìn thẳng vào anh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm. "Giải thích một chút, đây là cái gì?" Giọng nói của người đàn ông gọn gàng và dứt khoát. Tần Ngu khẽ liếc một cái, cắn cắn môi dưới, chột dạ nói, "Em cũng không biết rõ." Ngón tay của người đàn ông dừng lại, mở chiếc hộp ra ở trước mặt của Tần Ngu, “Xoắn ốc giác quan thứ sáu băng hoả.aq” "Vâng, vâng." Tần Ngu giống như một học sinh tiểu học phạm lỗi, cúi đầu yên lặng tiếp nhận sự dạy dỗ của giáo viên. "Muốn dùng cái này để làm gì?" "Dụng cụ tránh thai thì có thể làm gì, đương nhiên là muốn tránh thai rồi.” Tần Ngu lẩm bẩm nói. Die~nn ddan leê Quy ido nn. Tống Mạc im lặng không lên tiếng, nhìn chằm chằm Tần Ngu mấy giây, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt, "Cái này là dụng cụ dùng để tránh thai của em tối hôm qua, anh tìm thấy ở trên giường.” Tần Ngu hít mũi một cái, "Tối hôm qua Tống Lãng cũng đi qua phòng của anh mà." "Tống Lãng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, sẽ không dùng tới cái này, cho nên, vấn đề anh muốn hỏi em là tại sao em lại mang theo dụng cụ tránh thai này ở trên người? Anh nhớ không nhầm thì mấy ngày vừa rồi anh đi công tác, trên người em mang theo dụng cụ tránh thai để làm gì?” Tần Ngu gãi gãi chân mày, gò má khẽ nóng lên, ồ, vấn đề này rất khó giải quyết, bảo cô phải giải thích như thế nào đây, chẳng lẽ lại giải thích là cái này là chuẩn bị để hạ gục anh vào tối hôm qua? Mà sự trầm mặc của cô lọt vào mắt của Tống Mạc không phải là sự ngượng ngùng của một người vợ mà là cô vợ nhỏ của anh trong khoảng thời gian này đã hồng hạnh xuất tường. Die~nn ddan leê Quy ido nn. Lẳng lặng nhìn Tần Ngu mấy giây, sắc mặt của anh càng lạnh nhạt hơn, “Có phải là, trong khoảng thời gian anh không có ở đây, em và tên đàn ông ngu xuẩn kia đã phát triển tới mức trần truồng.” Vậy mà anh lại có thể nghi ngờ cô? ! Tần Ngu chuẩn bị thẳng thắn thừa nhận, trong nháy mắt đã nổi giận, nhìn thẳng vào ánh mắt của người đàn ông, khuôn mặt tròn trịa, giống như cái bánh bao, “Có liên quan gì tới anh!” Đôi mắt đen láy của người đàn ông trong nháy mắt như kết tụ thành băng, một giây sau, liền áp chế Tần Ngu ở trên giường, hung dữ hôn, chặn lại cánh môi của cô…