Đinh Tiểu Vĩ không muốn tiếp tục đề tài này, dù sao biết nhiều chuyện về y đối với hắn cũng không lợi lộc gì, trái lại còn là gánh nặng. Hắn nhớ tới thằng cháu xui xẻo của mình, bèn nói: "A, chuyện của Tiểu Chiêm lần trước, cảm ơn cậu." Chu Cẩn Hành gật gật đầu, "Không sao cả", sau đó dừng một chút hỏi ngược lại: "Vì sao anh để ý cậu ta như vậy?" Đinh Tiểu Vĩ nghĩ nghĩ, "Tiểu Chiêm là thằng nhóc rất tốt, chỉ là không hiểu chuyện lắm, tôi giúp được thì giúp, tích phúc cho con gái sau này." Kì thật hắn cũng không rõ vì sao mình lại giúp, có thể nhìn y tuổi nhỏ gây họa làm hắn có chút đồng cảm, lại cũng đã nhiều năm rồi chưa có ai thích hắn như vậy, Đinh Tiểu Vĩ cũng khó không có thiện cảm đặc biệt với y, đó chỉ là lẽ thường tình. Chu Cẩn Hành chăm chú nhìn hắn, cười nói: "Anh thế nhưng cũng đừng coi trọng cậu ta." Đinh Tiểu Vĩ "Hứ" một tiếng, "Cậu đừng cho rằng ai cũng giống mình, chỉ cần là nam đều được." Chu Cẩn Hành nhíu mày, "Anh nói vậy có ý gì?"  "Không hiểu? Trước kia tôi cũng không hiểu, bây giờ thì đã thông. Nói đúng ra là lúc tôi đưa cậu về nhà, cậu đã dụ dỗ tôi. Vì sao á, bởi vì cậu không còn lựa chọn nào khác, vừa vặn tôi bộ dạng không tồi, cậu cũng cô đơn tịch mịch, cứ như thế nên chuyện mới xảy ra." Đinh Tiểu Vĩ hiện tại thông suốt, ngay cả chuyện từng khiến hắn khó chịu như vậy cũng đã có thể chế giễu mà nói ra. Chu Cẩn Hành biến sắc, ánh mắt càng thêm âm u, Đinh Tiểu Vĩ cho rằng có thể y đang tức giận. Quả nhiên thấy y buông vật gì đó trong tay ra, vẻ mặt trở nên nghiêm khắc, im lặng mà nhìn hắn. Kì thật Đinh Tiểu Vĩ sợ y nhìn mình như vậy, rõ ràng một câu trách móc cũng không nói ra, nhưng bị cặp mắt sâu không thấy đáy kia nhìn chăm chú, khiến người ta cảm thấy rõ áp lực. Đinh Tiểu Vĩ nói tiếp: "Sao thế, tôi nói sai à?" Chu Cẩn Hành trầm giọng: "Anh Đinh, anh quá coi thường em."  :Đinh Tiểu Vĩ quay mặt sang chỗ khác, "Bỏ đi, cũng không còn quan trọng nữa rồi. Cậu không cần giải thích, chúng ta sẽ cứ như vậy, hôm nay cơm nước xong cậu đi đi, về sau đừng đến đây. "Em muốn chúng ta làm bạn, anh cũng không đồng ý sao?" Đinh Tiểu Vĩ châm chọc nói: "Cậu thấy chúng ta có thể làm bạn à? Tôi nói rồi, tôi trèo cao không nổi." Nét mặt Chu Cẩn Hành thoáng qua một tia cứng đờ, tay y chậm rãi nhào bột...... Sau đó tiếp tục vo thứ bột trắng mịn trong tay lại, lấy những mẩu vụn cà rốt đính lên làm mắt thỏ. Cả hai người không nói gì nữa. Linh Linh dậy rất sớm, vừa dậy liền vào phòng trong tìm chú Chu của mình. Dung Hoa thức dậy, phát hiện bữa sáng đã được chuẩn bị xong xuôi, nhất thời hơi xấu hổ. Cả nhà cùng Chu Cẩn Hành ăn sáng, bỗng nhiên hòa thuận đến bất ngờ. Chu Cẩn Hành chơi với Linh Linh một lúc mới về, hơn nữa còn phải cam đoan lần sau nhất định sẽ đến chơi nữa thì Linh Linh mới thả y đi. Chu Cẩn Hành đi rồi, trong lòng Đinh Tiểu Vĩ cả ngày căng cứng cuối cùng mới được chút thả lỏng. Chu Cẩn Hành chẳng hiểu sao tự dưng đến thăm khiến hắn càng thêm buồn bực, nếu về sau y còn đến thì hắn không hiểu mình sẽ sống qua ngày bằng cách nào. Quan trọng là y sống ở đây, nhà hắn thì không thể nói dời đi là đi được, hắn có biện pháp nào để ngăn y đến đâu? Thấy Chu Cẩn Hành về, Dung Hoa còn hơi nén giận với Đinh Tiểu Vĩ, "Tiểu Vĩ, anh đối xử với người ta chẳng nhiệt tình gì đâu đấy." Đinh Tiểu Vĩ có chút không thoải mái, "Cậu ấy với chúng ta không chung đường, bên ngoài khách sáo với mình, mình đừng vội đánh giá người ta tốt."  Dung Hoa chớp chớp mắt, thấp giọng hỏi: "Có phải trước kia hai người xảy ra chuyện gì rồi không?" Đinh Tiểu Vĩ "Hừ" một tiếng, "Ừ, không nhỏ đâu, chuyện trước kia anh không muốn nói ra, dù sao anh thấy cậu ta rất phiền, về sau y tới đừng cho vào nhà." Dung Hoa có chút tiếc nuối, "Đều là đàn ông, chuyện đã qua thì rộng lượng cho qua đi." Đinh Tiểu Vĩ càng thêm khó chịu, "Phụ nữ bọn em không hiểu đâu, dù sao sau này cũng đừng cho y vào nhà." Dung Hoa là người biết đoán ý, vừa thấy Đinh Tiểu Vĩ có chút mất hứng liền không nói nữa. Tuy rằng Chu Cẩn Hành khiến cô có thiện cảm, nhưng vì người ngoài mà ảnh hưởng chuyện tình cảm của hai vợ chồng, thật sự không cần thiết. Yên ổn qua hai ngày, quả nhiên Đinh Tiểu Vĩ lại nhận được cuộc gọi từ Chu Cẩn Hành. Hắn vừa thấy liền thẳng tay ấn hủy. Đối phương chưa từ bỏ hi vọng, hắn cứ hủy một lần, đầu bên kia lại lập tức gọi luôn khiến Đinh Tiểu Vĩ không sao chịu nổi, rốt cuộc đành phải nhận. "A lô?" Khẩu khí có vẻ không tốt. Chu Cẩn Hành cười khổ: "Anh Đinh, ngay cả điện thoại của em cũng không muốn tiếp sao?" Đinh Tiểu Vĩ khó hiểu nói: "Họ Chu kia, tôi không hiểu, hai ta rốt cuộc còn có gì cần nói? Mấy ngày nay cậu không tới nhà tôi mà giờ lại gọi điện, đến tột cùng là muốn làm gì?" Chu Cẩn Hành thở dài: "Chỉ là em có chuyện vui, muốn chia sẻ với anh." "Chuyện vui của cậu liên quan gì đến tôi? Cậu nếu muốn chia sẻ với tôi khi nào cổ phiếu nhà cậu tăng giá thì hẵng nói, đáng giá cho tôi tiếp điện thoại." Chu Cẩn Hành đáp: "Nếu anh muốn biết, em có thể nói cho anh."  "Đừng, không đáng tin, cậu có nói cho tôi biết thì tôi cũng không dám mua, Đinh Tiểu Vĩ này không kiếm được nhiều tiền như thế. Kiếm chút tiền nuôi vợ con, một ngày đã phải rất bận rộn, Chu tổng lại càng bận hơn, chắc kiếm được nhiều đến mức không đếm nổi đi? Chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa. Cứ sống cuộc sống của đại thiếu gia giàu có của cậu, tôi sống cho tốt với gia đình của mình. Như vậy đi, đừng bao giờ... gặp lại nữa." Đinh Tiểu Vĩ nói xong bèn tắt máy, tháo pin ra. Hắn quyết định, thằng cháu trai kia còn dám quấy rầy một lần nữa, hắn sẽ ghi âm lại cuộc gọi rồi gửi cho Chu Tông Hiền. Mẹ nó đừng nghĩ Đinh Tiểu Vĩ này dễ bắt nạt. Y ở Chu gia đã có vị thế vững vàng, phỏng chừng mới nhớ lại những ngày tháng ngọt ngào bên mình, vì thế mà bắt đầu nhớ thương mông hắn, ai mà chẳng đoán ra. Đinh Tiểu Vĩ càng nghĩ càng bực, hận không thể ném điện thoại xuống đất, đáng tiếc hắn lại không dám. Vài hôm sau, Đinh Tiểu Vĩ biết được "việc vui" mà Chu Cẩn Hành nói là gì, y có con. Vợ Chu Cẩn Hành sinh cho y một bé trai mập mạp. Chu Thái An rất cao hứng, đây là chắt trai đầu tiên của hắn, lúc truyền thông phỏng vấn cứ liên tục nói phải dưỡng thân thể thật tốt đợi chắt lớn lên. Đinh Tiểu Vĩ thấy ông già này cũng rất đáng thương, khả năng trong nhà không ai hi vọng ông ta tĩnh dưỡng thân thể mà đều mong lão ngỏm sớm. Nhìn Chu Cẩn Hành trên báo tự hào cười, Đinh Tiểu Vĩ có chút hối hận ngày hôm đó không nói "chúc mừng" với y. Có thể làm cha là một sự kiện vô cùng trong đại, hắn còn nhớ rõ khi Linh Linh mới sinh, hắn cực kì vui sướng cùng biết ơn, cảm giác này bừng cháy khiến hắn tự ý thức được trách nhiệm và mong muốn của mình trong tương lai, mỗi lần hồi tưởng, hắn đều cảm thấy đó là ngày đáng nhớ nhất trong cuộc đời mình. Gập tờ báo lại, Đinh Tiểu Vĩ chậm rãi cười nhàn nhạt. Hắn nhận ra Chu Cẩn Hành rất thích trẻ con. Vậy thì tốt, có con của mình rồi thì y có thể kiềm chế mà ở nhà, thành thành thật thật mà trông coi vợ con. Ai cũng hạnh phúc. Vài ngày sau Đinh Tiểu Vĩ tan tầm về nhà, vừa bước vào cửa, hắn suýt chút nữa hộc máu. Chu Cẩn Hành đang ngồi trước bàn ăn nhà hắn giúp Dung Hoa bóc vỏ đậu, con gái yêu của hắn còn đang ngồi lên đùi y. Khóe mắt Dung Hoa hơi đỏ, nhìn qua giống như vừa khóc. Đinh Tiểu Vĩ còn chưa kịp phát hoả, vội vàng hỏi: "Dung Hoa, mình sao thế?" Dung Hoa lau nước mắt, miễn cưỡng cười cười: "Không sao...... Kể cho Tiểu Chu nghe về mấy chuyện trước kia, trong lòng có chút khó chịu, không sao đâu, đều đã qua rồi." Chu Cẩn Hành hòa nhã nói: "Chị dâu một mình nuôi con lớn như vậy, thật sự không dễ dàng." Dung Hoa cảm kích cười, "Cảm ơn cậu, ngồi nghe tôi lải nhải cũng chẳng có gì dễ nghe." Chu Cẩn Hành cười đáp: "Không sao, nói ra trong lòng chị dâu có thể dễ chịu hơn một chút."  Sắc mặt Đinh Tiểu Vĩ trầm xuống. Gần đây Chu Cẩn Hành thường xuyên lôi kéo làm quen vợ hắn, cũng chẳng biết y định làm gì. Dung Hoa thấy mặt hắn đen sì mới nhớ hắn từng nói không cho Chu Cẩn Hành vào nhà, cô có chút khẩn trương mà giải thích: "Em đón Linh Linh về nhà, ở dưới tầng gặp Tiểu Chu."  Chu Cẩn Hành làm như thể không có việc gì, lại còn cười cười chào Đinh Tiểu Vĩ, "Anh Đinh, anh về rồi."  Đinh Tiểu Vĩ cắn răng đáp: "Ừ, cậu đến à, hôm nay trời đẹp như vậy, chắc không mưa đâu nhỉ?" Chu Cẩn Hành vẫn không để ý mà cười, "Hi vọng thế."  Trong lòng Đinh Tiểu Vĩ bắt đầu đem tám đời tổ tông nhà Chu Cẩn Hành ân cần hỏi thăm một lần, hắn không hiểu da mặt y có thể dày đến mức nào, như thể đi tiểu ngoài đường bắn lên người vẫn có thể tao nhã kéo quần lên mà ung dung bước tiếp. Đinh Tiểu Vĩ ngại có vợ con nên không muốn nổi giận, nghẹn đến mức sắc mặt khó coi, hắn cảm thấy rất cần thiết phải nói rõ ràng với Chu Cẩn Hành, nếu không thể nói, e rằng phải động thủ. Cơm nước xong xuôi, Chu Cẩn Hành chơi đùa với Linh Linh một lát rồi chủ động cáo từ. Đinh Tiểu Vĩ cũng đứng lên, "Tôi tiễn cậu." Chu Cẩn Hành có chút kinh ngạc nhìn hắn, cười đến cong cả mắt, "Tốt quá." Đinh Tiểu Vĩ đi giày, một trước một sau ra ngoài cửa. Lúc hai người xuống tầng, Đinh Tiểu Vĩ trầm giọng: "Chúc mừng cậu đã có con." Chu Cẩn Hành "Ừ" một tiếng, "Cảm ơn anh, đứa bé rất đáng yêu, hi vọng lớn lên sẽ ngoan giống như Linh Linh vậy." "Vợ cậu còn đang ở cữ, cậu không ở nhà mà sang đây làm gì?" Chu Cẩn Hành quay đầu, ở chỗ cầu thang mờ tối nhưng ánh mắt có vẻ lại rất sáng, "Em muốn thăm bọn anh." "Thăm làm gì, chúng tôi vẫn sống tốt, cậu không nên quấy rầy mới phải." Chu Cẩn Hành nhếch miệng cười, "Anh Đinh, anh vẫn bài xích em." Đinh Tiểu Vĩ bị thái độ không lạnh không nóng của y chọc giận, hắn đột nhiên nhấc hai bên cổ áo sơ mi, hung hăng ấn y lên tường, giọng nói vô cùng tức giận: "Tôi vốn không định nói quá khó nghe, nhưng mẹ nó cậu lại càng được một bước lại muốn tiến một bước. Nghe rõ rồi chứ, Đinh Tiểu Vĩ này từ nay về sau không muốn gặp cậu, cậu mẹ nó đừng đến nhà tôi, cũng đừng... gọi điện cho tôi nữa. Cậu không có tự trọng à, không nhận ra tôi thấy cậu rất phiền phức sao?" Ý cười trên mặt Chu Cẩn Hành hoàn toàn biến mắt, sắc mặt y tái nhợt như tờ giấy, đôi đồng tử sâu thẳm cất giấu những suy nghĩ khó có thể biểu đạt, nhìn chằm chằm vào Đinh Tiểu Vĩ. Đinh Tiểu Vĩ dùng xương ngón tay chẹn mạnh yết hầu y, khẩu khí cảnh cáo: "Đừng tiếp cận tôi và gia đình của tôi." Bởi vì không thể hô hấp, tơ máu trong mắt Chu Cẩn Hành từ từ xuất hiện. Y đột nhiên dùng lực, nắm lấy cổ tay Đinh Tiểu Vĩ vặn ra sau lưng, sau đó đẩy mạnh đè hắn lên tường. Hai người đổi vị trí, ánh mắt Chu Cẩn Hành không hề bình tĩnh, ngón tay thon dài nắm lấy hai má hắn, nặng nề hôn xuống. Đầu Đinh Tiểu Vĩ trống trơn, ngay lập tức phản ứng lại, hung hăng đá một cước vào cẳng chân y. Chu Cẩn Hành khẽ rên một tiếng, lập tức đè chân hắn lại,  môi vẫn không dời. Hai người ở góc tối bên cầu thang tĩnh lặng, hơi thở ấm áp giữa hai bờ môi xen kẽ nhau, ngay cả nhiệt độ mùa đông lạnh lẽo cũng không thể ngăn cản nhiệt độ cơ thể đang nóng dần lên. Hai người suýt lăn xuống đất, vẫn là Chu Cẩn Hành khôi phục lí trí trước mà buông Đinh Tiểu Vĩ ra, cả hai cùng thở phì phò, không đánh nhau nữa. Đinh Tiểu Vĩ nghiến răng nghiến lợi, "Cút!" Chu Cẩn Hành lau lau khóe miệng bị Đinh Tiểu Vĩ cắn, toàn là máu. Y dùng khăn quàng chà xát khóe miệng, vừa chà vừa nhìn ánh mắt Đinh Tiểu Vĩ trở nên u ám. Đinh Tiểu Vĩ rất muốn đi lên đạp hai chân y, nhưng nơi này dù sao cũng là ở hàng lang, vạn nhất có người cũng hơi khó coi. Hắn dốc sức chùi miệng, nhổ một bãi xuống đất, xoay người muốn chạy. Chu Cẩn Hành sau lưng hắn trầm giọng nói: "Em ly hôn." Thân hình Đinh Tiểu Vĩ ngừng lại một chút, nhưng cước bộ không dừng lại. "Anh Đinh, hiện tại cái gì em cũng có, chỉ thiếu một người duy nhất có thể cùng em đi hết quãng đời còn lại, chúng ta còn có thể không?" Mắt Đinh Tiểu Vĩ đã hơi đỏ, hắn quay mặt lại, hận không thể một phen nuốt chửng y.