Đinh Tiểu Vĩ nhận ra tên họ Chu này quả thật không coi mình là người ngoài, ở nhà hắn một mạch đến hơn mười giờ mà vẫn chưa có ý định đi. Bên ngoài lại đúng lúc mưa to, Dung Hoa cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, lo lắng nói: "Mưa lớn như vậy, chẳng biết đến bao giờ mới ngừng." Chu Cẩn Hành cũng có chút buồn rầu đáp, "Thật không khéo, sao lại tự nhiên mưa chứ, thời tiết bây giờ khả năng không gọi được xe, làm sao em về được." Đinh Tiểu Vĩ hừ một tiếng, "Chẳng phải Chu tổng có tài xế riêng sao?" Chu Cẩn Hành cười cười, "Tài xế của em đã lớn tuổi, bây giờ mà gọi sẽ làm khổ người ta, không tiện. Thôi bỏ đi, em tự về được, cùng lắm cũng chỉ cảm mạo thôi." Dung Hoa vội vàng nói: "Đừng thế, lúc này sao mà đi được, thời tiết thế này đến ô cũng không dùng được, vấn đề không phải cảm hay không mà là gió lớn như vậy rất nguy hiểm. Tiểu Chu này, không bằng đêm nay cậu ở lại đây đi, cậu ngủ với Tiểu Vĩ, tôi xuống nhà dưới ngủ với Gia Gia." Da đầu Đinh Tiểu Vĩ đã muốn nổ tung: "Như vậy sao được!" Dung Hoa bị phản ứng của hắn làm cho sửng sốt. Chu Cẩn Hành đáp: "Quấy rầy rồi, có thể anh Đinh cũng cảm thấy bất tiện. Không sao đâu chị, cho em mượn cái ô là được." Dung Hoa không đồng ý, liếc mắt nhìn Đinh Tiểu Vĩ. Cả tối nay cô để ý, dường như Đinh Tiểu Vĩ không thích gặp Chu Cẩn Hành. Tuy rằng không biết hai người có chuyện gì không, nhưng nhìn thái độ, phong thái của y, cái nào cũng hơn Đinh Tiểu Vĩ. Cô nghĩ Đinh Tiểu Vĩ có thể có chút ghen tị đi, dù sao có một người bạn tốt hơn mình mọi thứ cũng không vui.  Nhưng Dung Hoa thật sự hi vọng Đinh Tiểu Vĩ có thể thân với người bạn này, một là Chu Cẩn Hành rất tốt, hai là vừa nhìn y đã biết là người có bản lĩnh, vợ chồng cô về sau ngày còn dài, gặp chuyện không tốt không chừng có thể nhờ đến y. Dung Hoa chạy tới giảng hòa, "Không phiền, có gì mà phiền chứ, cậu cứ thế đi về làm sao chúng tôi yên tâm được. Cậu xem Linh Linh cũng không cho đi, cậu ở lại chơi với con bé, đêm nay ở tạm đây, cậu cùng Tiểu Vĩ có thêm thời gian tâm sự với nhau." Nếu đèn không yếu, Dung Hoa nhất định có thể nhận ra sắc mặt xanh xao của Đinh Tiểu Vĩ. Đối mặt với Dung Hoa, Đinh Tiểu Vĩ không tiện nổi giận để tránh cô nhìn ra, nhưng hắn không chịu nổi nữa. Vì Dung Hoa vẫn nhiệt tình giữ lại, Chu Cẩn Hành rốt cục cũng "miễn cưỡng" đồng ý ở lại đêm nay. Dung Hoa là một người phụ nữ tháo vát, cô lập tức chuẩn bị đệm chăn cho Chu Cẩn Hành, lại còn đi mua thêm khăn mặt, bàn chải mới. Chu Cẩn Hành vẫn ngồi chơi với Linh Linh tận đến khi con bé ngủ, Dung Hoa sang chỗ Dung Gia, một phòng nháy mắt đi ngủ hết chỉ còn lại y và Đinh Tiểu Vĩ. Đinh Tiểu Vĩ lạnh lùng trừng mắt liếc y một cái, "A, giả bộ tốt đấy." Chu Cẩn Hành cười cười, "Anh Đinh, rốt cuộc hai chúng ta cũng có thể trò chuyện." "Tôi với cậu có gì mà nói, vợ tôi không ở đây, cậu có thể cút về." Chu Cẩn Hành nhìn trời mưa to bên ngoài, "Anh Đinh, mưa lớn như vậy, anh thực sự muốn em đi?" "Mưa sẽ càng to... Chạy nhanh là được." Đinh Tiểu Vĩ lấy ô từ trong tủ giày đưa cho y. Chu Cẩn Hành không nhận, cười nói: "Nhưng em đã đồng ý với Linh Linh sáng mai làm bánh mì thỏ cho con bé, sau đó cùng chơi xếp hình, nếu bây giờ em đi, sáng mai không còn sức đến đây nữa đâu." Đinh Tiểu Vĩ giật giật quai hàm, ném ô xuống đất, hạ giọng quát: "Cậu mẹ nó rốt cuộc tới đây làm gì!" Chu Cẩn Hành rất thản nhiên đáp: "Em đến thăm anh với Linh Linh, em muốn gặp con bé. Hơn nữa em muốn gặp mặt anh để nói xin lỗi về những lời hôm trước." "Tôi không cần cậu áy náy cái gì cả, lại càng không cần cậu đến thăm Linh Linh. Linh Linh đã gần như quên cậu, nếu cậu không đến, về sau con bé sẽ không nhớ nữa. Cậu mẹ nó đồ chết tiệt, muốn tới thì tới muốn đi thì đi, cậu trêu chọc con gái tôi, cậu đi rồi nó sẽ lại khóc." Chu Cẩn Hành ôn nhu nói: "Về sau em sẽ thường xuyên tới thăm con bé." Đinh Tiểu Vĩ mắng: "Con mẹ nó ai cho cậu đến thăm con bé, cậu đừng bao giờ đến đây nữa!"  Chu Cẩn Hành quay lại cười. Đinh Tiểu Vĩ bực mình vào phòng ngủ, ôm đệm chăn Dung Hoa chuẩn bị đem ra ném trên ghế sô pha, "Cậu ngủ ở đây." Gương mặt Chu Cẩn Hành không bộc lộ ra chút bất mãn nào, "Em có thể dùng phòng tắm chứ?" Đinh Tiểu Vĩ lười trả lời, quay lưng đi vào phòng ngủ. Phòng tắm cạnh phòng ngủ, có hai cửa, trong đó một cửa thông với phòng ngủ của Đinh Tiểu Vĩ. Chu Cẩn Hành bước vào, chỉ chốc lát sau bên trong truyền đến tiếng nước. Đinh Tiểu Vĩ nhìn vào cửa kính phòng tắm lóe ra ánh sáng, hắn có chút bừng tỉnh sau cơn ảo giác. Không biết đã bao nhiều lần hắn cứ như vậy nằm trên giường chờ, chờ Chu Cẩn Hành mang theo một thân hơi nước đầy khoan khoái đi ra, hai người quay cuồng cùng một chỗ, điên cuồng mà mút mát, vuốt ve đối phương, dục vọng tăng cao, trong khoảnh khắc đó như thể lửa cháy lan ra đồng cỏ khô. Nhiều đêm làm đến mức cổ họng hắn khàn khàn, hai chân như nhũn ra, nhưng đồng thời cũng tràn đầy thống khoái. Cùng Chu Cẩn Hành một chỗ, cái loại kịch liệt này giống như cả người bị thiêu đốt, cảm giác đó không thể nghiệm từ người phụ nữ ra được. Hắn không dám nghĩ nữa, chỉ cần tưởng tượng, cơ thể hắn sẽ không khống chế được mà có phản ứng. Đinh Tiểu Vĩ chợt cảm thấy dưới quần sưng lên, hắn vội cầm cốc nước đầu giường nuốt ực một ngụm, sau đó lấy chăn che đi, ra sức ép bản thân tưởng tượng đến cảnh trời xanh mây trắng, cỏ cây xanh biếc, không khí thoáng đãng, một đàn ngựa phi qua đống bùn. Đang nghĩ ngợi thì cửa phòng tắm đẩy ra "két" một tiếng. Tim hắn cũng rớt xuống, hồi hộp đập thình thịch. Chuyện này hoàn toàn vượt xa phản xạ có điều kiện, thói quen thực sự là thứ gì đó quá đáng sợ. Đinh Tiểu Vĩ nghe thấy tiếng bước chân của Chu Cẩn Hành, hắn cảm giác tim mình đập với tốc độ có chút không bình thường. "Anh Đinh......" Một bàn tay của Chu Cẩn Hành đặt lên chăn. Đinh Tiểu Vĩ đột nhiên đẩy tay y ra, động tác này khiến chăn bị xốc lên, cả người hắn muốn nổ tung.  Thứ đầu tiên lọt vào mắt hắn là con mẹ nó cái vật to xác của Chu Cẩn Hành mà hắn đã từng liếm qua rất nhiều lần. Đinh Tiểu Vĩ vội lùi lại, mặt đỏ bừng, "Đm cậu, cậu, cậu muốn làm gì!" Đối lập với sự bối rối, Chu Cẩn Hành lại rất thong dong, trong mắt lóe ra ý cười, "Anh Đinh, em định mượn anh cái quần lót thôi mà." Đinh Tiểu Vĩ đỏ mặt tía tai quát: "Tự tìm trong ngăn tủ đi.!" Chu Cẩn Hành nhún vai, quả nhiên tự đi tìm thật. Y cầm một cái lên, sau đó quay mặt lại cười ám muội với hắn: "Cái này là em chọn cho anh, em vẫn nhớ rõ." Đinh Tiểu Vĩ trừng mắt, "Cầm lấy rồi nhanh cút đi."  Chu Cẩn Hành ung dung mặc quần lót, cười nói: "Anh Đinh sao phải xấu hổ, trong ấn tượng của em thì anh cũng không phải người dễ ngại ngùng như vậy, hơn nữa người như em anh cũng tiếp xúc nhiều lần rồi." Đinh Tiểu Vĩ kéo chăn che bắp đùi mình, chỉ sợ Chu Cẩn Hành phát hiện. Kia Chu Cẩn Hành tám múi cơ bụng, eo thắt đáy, kia hai cánh mông vểnh, bắp đùi thon dài rắn chắc, mẹ nó thực sự không phải khoe ra đấy chứ. Những chuyện xấu hổ hai người cũng đều đã làm, bảo Đinh Tiểu Vĩ hắn - một thằng đàn ông lớn lên hoàn toàn bình thường - chịu loại kích thích này thế nào? Chu Cẩn Hành đã mặc quần lót nhưng không cút đi, trái lại lại một lần nữa mò tới đầu giường, cười ôn nhu nhìn Đinh Tiểu Vĩ, ánh mắt đảo quanh ngực rồi lên trên cổ hắn, giọng nói lộ ra vẻ mê hoặc, "Anh Đinh, chúng ta cũng từng này tuổi rồi, em sẽ không quanh co. Anh muốn làm không? Em rất muốn."  Ngày trước vì giúp đỡ Tiểu Chiêm mà Chu Cẩn Hành đưa ra đề nghị ngủ cùng hắn, lúc đó hắn chỉ thấy nhục nhã cùng phẫn uất, nhưng Chu Cẩn Hành lại cứ thản nhiên theo hắn đòi làm tình, hắn thừa nhận mình cũng có chút động lòng. Ai bảo hắn nhịn lâu quá. Thằng đàn ông nào như vậy, một khi đã bị người ngoài hấp dẫn làm sao còn lí trí để suy nghĩ. (câu này dịch không sát nghĩa) Nhìn cơ thể trần trụi trước mặt, đầu Đinh Tiểu Vĩ có chút đau. Chu Cẩn Hành thấy hắn nhíu mày không nói bèn hơi khom lưng xuống, bờ môi mỏng phả ra nhiệt khí lên cổ Đinh Tiểu Vĩ, thanh âm khàn khàn phi thường gợi cảm, "Anh muốn không?" Đinh Tiểu Vĩ cảm thấy những nơi không nên nghẽn máu đều nghẽn hết, tỷ như mặt, tỷ như đầu, tỷ như...... Nhìn gương mặt Chu Cẩn Hành chậm rãi lại gần, Đinh Tiểu Vĩ hoa mắt, vung tay cho y một cái tát. Chu Cẩn Hành ngây ra, hơi hơi nghiêng đầu, trong mắt y hiện lên chút vẻ không dám tin. Đinh Tiểu Vĩ cũng có chút không dám tin, đàn ông vì kích động mà tát người khác, từ trước đến giờ hắn không làm vậy vì như thế có vẻ giống phụ nữ. Chu Cẩn Hành cúi mặt, sau đó đứng dậy, trong mắt có vài phần giận dữ, vài phần khó xử, còn có vài cảm xúc mà Đinh Tiểu Vĩ không hiểu nổi. Tay hắn có chút run rẩy, giọng hắn cũng run run, "Chu Cẩn Hành, đừng mất tự trọng. Cha cậu không phải đang nắm quyền rồi sao, hiện tại không ai quản cậu nữa. Cậu thích tìm ai thì tìm, đừng tìm tôi, Đinh Tiểu Vĩ này có vợ có con, phải sống đứng đắn, tôi với cậu không chung một đường, cứ coi như trèo cao không nổi, đừng dày vò tôi nữa. Cậu biến đi." Chu Cẩn Hành trầm mặc nhìn hắn, trong mắt bốc lên ngọn lửa mãnh liệt nhưng chỉ ánh lên trong giây lát. Y gật đầu, khẽ cười cười, "Anh Đinh có trách nhiệm như vậy, thật khiến em phải bội phuc...... Vừa rồi là em sai, em ngủ đây." Nói xong quay người đi ra cửa. Chờ đến khi y đóng cửa phòng ngủ lại, Đinh Tiểu Vĩ mới thở dài một hơi, nặng nề ngã xuống giường. Đầu hắn xoay mòng mòng như đèn kéo quân, hiện ra vô số hình ảnh vô nghĩa khiến hắn choáng váng. Hắn với tay vào trong chăn, cầm vật nóng rực đã ngạnh lên mà di chuyển lên xuống.  Trước mắt hắn bây giờ đều là hình ảnh cùng Chu Cẩn Hành dâm loạn mây mưa, chính hắn còn không hiểu lúc ấy sao mình lại táo bạo như thế, tư thế gì cũng muốn chơi, hắn không thể không thừa nhận, làm tình cùng Chu Cẩn Hành sướng chết đi được. Đối với việc cứng lên vì Chu Cẩn Hành, thật ra hắn không thấy tội lỗi, trái lại còn cảm thấy mình thật lợi hại, rõ ràng trong đầu nghĩ muốn phát tiết một trận nhưng cuối cùng hắn vẫn nhẫn nhịn được. Trên đời này có mấy ai nhịn được như hắn. Bình thường trên đường đi nhìn ảnh chụp mấy cô người mẫu trước lồi sau vểnh, ý dâm đã mơ màng xuất hiện trong đầu hắn, huống hồ vừa nãy là người thật trần truồng ngay trước mặt mà hắn lại kháng cự được sự mê hoặc đó của Chu Cẩn Hành, thật bội phục chính mình.  Cho nên hiện tại nghĩ về cái đó của Chu Cẩn Hành, hắn cảm thấy không có chuyện gì cả, ít nhất hắn cũng không thể thừa nhận đó là vấn đề lớn gì, hắn chỉ là bị hấp dẫn, không phải bởi vì sự hấp dẫn đến từ Chu Cẩn Hành. Cả đêm Đinh Tiểu Vĩ không ngủ được, ngày cuối tuần muốn ngủ cũng không xong nên dậy luôn từ sáng sớm. Chu Cẩn Hành còn dậy sớm hơn, cách một cánh cửa Đinh Tiểu Vĩ đã ngửi thấy mùi đồ ăn sáng. Trong lòng hắn không rõ tư vị. Mấy tháng trước, mỗi buổi sáng Chu Cẩn Hành đều đúng giờ rời giường, làm bữa sáng cho bọn hắn ít nhất phải có ba món, khi đó hắn cảm thấy y đúng là điển hình cho bọn con trai chỉ sống trong nhà, sẽ chỉ biết đi lại bếp núc, nhưng bộ mặt thật của y cũng đã làm hắn mở rộng tầm mắt. Đinh Tiểu Vĩ rửa mặt rồi đi ra. Quả nhiên đúng là Chu Cẩn Hành đang giúp Linh Linh đeo tạp dề cừu xinh đẹp, sau đó sống lưng lại thẳng tắp, làm việc liên tục. Nghe tiếng bước chân, Chu Cẩn Hành quay đầu, giống như vô số lần trước kia mà lộ ra nụ cười ôn nhu với hắn. Đinh Tiểu Vĩ thấy tim bỗng nhiên quặn lại đau đớn. Cảnh tượng quen thuộc như vậy, nếu không phải do phát sinh quá nhiều chuyện, bây giờ hắn hẳn là nên đi tới ôm lấy y, cũng giống như rất nhiều lần trước kia. Đinh Tiểu Vĩ lắc lắc đầu, trêu chọc hỏi: "Cậu không phải công tử nhà giàu sao, mấy việc nội trợ như này cậu học ở đâu vậy?" Chu Cẩn Hành không tức giận, hời hợt đáp: "Hồi bé không ai chăm sóc, mấy việc này tự em làm." "Không ai chăm sóc? Mấy người các cậu không phải ai cũng có vài người giúp việc sao?" Chu Cẩn Hành quay lại nhìn hắn, khẽ cười nói: "Anh không biết đúng không, em là con riêng." Đinh Tiểu Vĩ ngẩn người, "A...... Hình như, hình như nghe qua rồi." "Bố mẹ em lúc ấy cũng đều có gia đình rồi, hai người chỉ là một đêm phóng túng, mẹ em với chồng bà đều là người da trắng, chẳng ai nghĩ đến sẽ sinh ra một đứa trẻ tóc đen. Hai người bọn họ đều là dòng dõi có tiếng, không chấp nhận nổi việc này, cho nên muốn đưa em đi. Anh đại khái cũng biết, Chu Thái An biết em là con lai lại càng chướng mắt, huống chi vợ hợp pháp của bố em lúc đó cũng không thể tha thứ cho em, vì bọn họ cũng có con rồi. Cho nên hồi bé em sống riêng, sống trong một ngôi nhà lớn có hai người hầu nhưng không ai chăm sóc, nên em tự học nấu cơm và làm nhiều chuyện khác nữa, từ nhỏ rồi." (nói chung là mẹ Chu Cẩn Hành là người da trắng, bố là người TQ) Đinh Tiểu Vĩ nghe y kể chuyện xưa, trong lòng luống cuống không biết nói gì cho phải. Chu Cẩn Hành nắm bột mì trong tay, nặn thành hình con thỏ, "Tiếng Trung là em tự học, đồ ăn Trung Quốc cũng thế." Đinh Tiểu Vĩ nghẹn nửa ngày mới phun ra được một câu, "À, vậy trước kia cậu sống cũng không dễ dàng." Chu Cẩn Hành "Ừ" một tiếng, "Bây giờ nghĩ lại kì thật cũng không có gì, hồi đó tiền tiêu vặt rất nhiều, tiêu như nào cũng chẳng ai quản, tự do thật, chẳng qua hồi ấy lại không biết có lợi như vậy." Đinh Tiểu Vĩ không nhịn được bèn hỏi: "Không phải cậu rất hận Chu gia sao?" Chu Cẩn Hành cười đáp: "Vì sao em lại hận Chu gia? Em chỉ cần nỗ lực một chút là có thể kế thừa một đống tài sản, cảm ơn bọn họ còn chưa đủ, trên đời này làm gì có chuyện nào tốt như thế." Đinh Tiểu Vĩ hơi sững sờ. Hắn cảm thấy nội tâm Chu Cẩn Hành u ám tối tăm như bây giờ, phỏng chừng là do trước đây không ai chăm sóc, vặn vẹo tự phát triển mà thành.