Có tiếng chuông báo từ văn phòng thư ký, Thiên Đức ấn nút: -Chủ tịch, có cô Dương nói là ở bệnh viện hôm trước muốn gặp ạ! Thiên Đức khẽ cười "đến nhanh vậy sao?" -Bảo cô ta lên phòng tôi đi. Một lát sau, thư ký Trần đã đưa cô gái đó vào. Thiên Đức gấp lại đống tài liệu trước mắt, anh đứng dậy bước ra phòng khách. -Chủ tịch Đồng. Cô khẽ cúi chào anh. -Dương tiểu thư mời ngồi. Thiên Đức nói với Trần Lương: -Cho chúng tôi hai tách cà phê nhé! -Vâng! Hôm nay trông cô có vẻ tươi tỉnh hơn, gương mặt không trang điểm nhưng vẫn toát lên nét thanh tú dịu dàng. Cô không quên mang trả chiếc áo khoác của anh đã được gấp lại phẳng phiu. Chờ cô uống xong một ngụm cà phê, Thiên Đức bắt đầu hỏi: -Cô đến đây có việc gì vậy? -Tôi đến để trả anh chiếc áo và để cảm ơn anh! Cô gái nhoẻn miệng cười, nụ cười thân thiện và khiến người ta cảm thấy nhẹ nhỏm đến lạ kỳ. Thiên Đức cảm thấy bối rối, anh vội quay sang chỗ khác. -Tôi là Dương Tuyết Vũ , chắc anh đã biết. Thiên Đức gật đầu, trong tập hồ sơ anh đọc hôm qua có xuất hiện cái tên đó. Tuyết Vũ nói tiếp: -Xin hỏi anh có quen biết với gia đình tôi không? Vì hôm qua anh đã giúp bố tôi nên tôi cảm thấy hơi lạ, phải chăng anh quen ông ấy? Thiên Đức nhếch mép cười một cách khinh bỉ."Biết". Phải nói là quá rõ con người đó. Dường như Tuyết Vũ không để ý đến nụ cười đó của anh, cô vẫn đang đợi câu trả lời. Anh chậm rãi nói: -Tôi không quen bố cô cũng như không có bất kỳ quan hệ nào với gia đình cô. Tuyết Vũ kinh ngạc : -Vậy tại sao anh lại giúp đỡ chúng tôi? Thiên Đức bình thản: -Chỉ là muốn trao đổi một số điều kiện mà thôi! Hãy kết hôn với tôi! Tuyết Vũ đứng bật dậy: -Anh vừa nói cái gì vậy? -Rất rõ ràng. Là câu cô vừa nghe đó thôi. Cô nhìn anh vẻ khó hiểu: -Tại sao? -Chỉ là muốn mướn thêm một người giúp việc cao cấp trong nhà mà thôi! Thú vui của nhà giàu đó mà! -Anh....anh đúng là đồ đê tiện! Tuyết Vũ định cầm cốc cà phê hất vào anh nhưng đã bị Trần Lương giữ lại. Thiên Đức nhìn sâu vào ánh mắt giận dữ của cô, giọng bình thản như chẳng có chuyện gì: -Tôi biết bố cô đang cần một quả thận, bất kể có nhiều tiền đi chăng nữa, ông ta cũng khó lòng qua khỏi. Với cô, có lẽ sẽ phải rất lâu mới đợi được nhưng chỉ cần tôi gọi một cú điện thoại , quả thận phù hợp với bố cô sẽ được chuyển đến ngay lập tức. Thiên Đức ngồi tựa ra sau chiếc ghế bành, anh nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Dương Tuyết Vũ, vẻ đắc thắng hiện lên trong nụ cười kiêu ngạo của anh. -Cô cứ tiếp tục suy nghĩ nhưng bản tính tôi vốn không kiên nhẫn. Ba ngày. Tôi muốn có câu trả lời. Hoặc là "Đồng ý" hoặc là trả lại số tiền viện phí mà tôi đã trả giúp cô. -Trần Lương tiễn khách! Thiên Đức nhìn theo bóng cô đi ra khỏi phòng làm việc cuả anh. Bờ vai cô dường như hơi trĩu xuống một cách nặng nề. Không thể tin được cô ta một thời là thiên kim tiểu thư nhà họ Dương. Thiên Đức trở lại bàn làm việc của mình, anh muốn vùi đầu vào đống sổ sách để quên hết mọi thứ xung quanh. Anh tự cười chính mình:"Từ lúc nào mà mày trở nên khốn nạn như thế?"