Chiều hôm đó thấy nhà không còn thức ăn, anh quay sang nói với cô vợ bé nhỏ đang nằm lăn lốc dưới sàn nhà. - Chấn Nha: Này, em đừng lăn như vậy nữa. Đứng dậy và chuẩn bị ra ngoài với anh đi. - Đóa Đóa: Đi đâu? - Chấn Nha: Đi siêu thị mua đồ. Nhà hết thức ăn rồi! - Đóa Đóa: Em không muốn đi. - Chấn Nha: Ngoan, em đừng lười nữa, em phải tự lập đi. Nếu không có anh thì em vẫn có thể tự chăm lo cho bản thân mình mà! Nói rồi anh xoa đầu Đóa Đóa. - Đóa Đóa: Nhưng anh cõng em đi! * nhõng nhẽo * - Chấn Nha: Em không con nít đâu với cả ra ngoài anh mà cõng em miết, người ngoài nhìn thấy thì kì lắm. Đóa Đóa nghe xong cô gật gật, anh thấy vậy liền cười âu yếm. Hai người bước ra khỏi cửa và nắm tay nhau đi mua đồ. Tới siêu thị. Đóa Đóa như trẻ con chạy một mạch đến nhà sách và chỉ vào quyển truyện một nghìn lẻ một đêm và nói - Đóa Đóa: Chấn Nha! Nhìn nè, mua cho em cái này đi. - Chấn Nha: Cứ lấy đi rồi anh trả tiền. Đóa Đóa tỏ vẻ mừng, cầm quyển truyện hí ha hí hửng chạy đi thanh toán. Thấy người mình yêu vui như vậy anh cũng vui lây. Rồi cả hai người đi mua thực phẩm và sau đó về nhà. Cả hai đều ăn tối và đi ngủ, trước khi ngủ cô đã yêu cầu anh đọc truyện cho cô nghe rồi sau đó cô ngủ trong lúc anh đang đọc truyện thấy vậy anh cũng tắt đèn và đi ngủ. - Hết chap 9 -