Cô Vợ Bất Đắc Dĩ
Chương 29
Đèn ngủ của khách sạn phụt tắt. Đang ngủ chợt cô cảm thấy mắt mình không bị chói bởi ánh đèn ngủ nữa nên giật mình thức giấc. Nhưng không gian trở nên im lắng tối đen như mực đến lạnh người khiến toàn thân cô run rẩy. Cô vốn rất sợ bóng tối nhưng những lần bị cúp điện ba cô vội chạy đi tìm cô ngay vì ông biết cô đang rất sợ hãi. Thế nhưng lần này cô cũng không xác định được là mình đang ở đâu. Cô co ro người lại trên giường nép thật sát vào thành giường. Giọng như mếu: _Ba ơi!! Rồi cô lại mếu máo: _Ba ơi!!! Cô mò mẫn trong bóng đêm kím cái chăn trùm khắp chân miệng vẫn gọi khẽ: _Ba ơi, con sợ quá, ba đâu rồi??? Đang say giấc chợt nghe tiếng ai kia đang thổn thức nên anh giật mình thức dậy. Không gian tối đen khiến anh khó có thể nhìn thấy cô. Anh vội vàng hươ tay trên nệm tìm cái điện thoại rồi bật màn hình sáng lên. Thấy cô đang mếu máo co ro người trên giường anh vội bước đến cạnh cô ôm cô vào lòng khẽ nói: _Có anh đây, đừng sợ!! Vừa bất ngờ vì sự có mặt của ai kia vừa bị bóng đêm khiến cho sợ hãi khiến cô gần như bấu víu lấy anh. Thấy cô đang run rẩy nên anh càng khiến chặt cô vào lòng. Miệng thì thầm: _Không sao đâu!! Có ai ngờ cái bản tính ương ngạnh khó ưa và cứng cỏi như cô lại đi sợ bóng tối chứ. Anh cũng hơi bị bất ngờ vì điều này. Lúc này cô dường như lặng thinh cố căng mắt ra quan sát không gian xung quanh. Cả gian phòng im ắng đến nỗi chỉ còn nghe được hơi thở của anh và nhịp đập hỗn loạn của trái tim cô. _Đây là đâu vậy anh?? Anh ngập ngừng đôi chút rồi mới đáp: _Khách sạn trên đường đi về!!! _Hả???? Anh chậm rãi giải thích: _Lúc chiều mưa to quá với lại em đang sốt cao nên anh không thể cứ tiếp tục chạy được nên đành ghé vào đây trú tạm một đêm!!! Chợt nhớ ra cô đang sốt nên anh liền đưa tay lên sờ trán cô: _Mà hình như em hết sốt rồi nè!!! Cô ậm ừ cho qua chứ thật ra cô cũng không còn tâm trí đâu mà xem mình còn sốt hay không đầu óc cô lúc này đang rối tung lên vì cái kẻ đang khiến tim cô gần như nổ tung kia. Cô nói khẽ vừa đủ anh nghe: _Em khát nước quá!! Anh vội đưa tay mò mẫn chiếc bàn cạnh đầu giường thấy có hai chai nước coca nên chộp lấy đưa cho cô. Cô nhận lấy rồi vặn nắp ra đưa lên miệng uống một hơi mới phát hiện ra thứ nước mà cô uống mang mùi vị của nho vị cay cay của hơi ga nhưng sao lại đắng đắng???? thấy cũng lạ miệng và ngon nên cô dốc hết cả chai. Anh ngạc nhiên nhìn cô: _Uống nước khỏe thế à??? Cô đậy nắp cái chai rỗng lại rồi đáp: _Ngon lắm đó, còn không vậy?? _Còn 1 chai nè!! _Anh uống thử đi!! Anh vớ lấy chai còn lại rồi đưa lên miệng uống. Hình như giống nước ép nho. Anh nốc cạn chai như để tâm trạng bình tĩnh lại vì cái hoàn cảnh hiện tại. Cô khẽ nói: _Nhưng mà nước ép này hơi đắng đắng thì phải!! _Anh thấy ngon mà!! _Còn không??? Anh đáp gọn lỏn: _Hết rồi!!! _Nhưng mà sao trời nóng dữ vậy ta?? _Uhm, cúp điện rồi không có máy lạnh nữa!! _Nhưng mà nóng quá à!!! _Đợi anh đi gọi nhân viên!! Anh vừa chuẩn bị đứng lên thì cô vội níu tay anh lại: _Anh đừng đi, em sợ!!! Thấy cô như con mèo con đang sợ hãi nên anh đành ngồi xuống. Trong lòng anh lúc này chỉ muốn che chở bảo bọc cho cái kẻ sợ bóng tối kia. Anh nắm lấy tay cô: _Uhm anh không đi đâu!!
Truyện khác cùng thể loại
114 chương
3 chương
8 chương
215 chương
12 chương
11 chương
42 chương
73 chương