Cô nhân viên bước đến mỉm cười với anh: _Mời anh xem cô dâu thử áo xong rồi!!! Rèm cửa được vén lên. Cô đang đứng trên bục mỉm cười với anh như một nàng công chúa. Anh như điện giật đứng hình đứng im cho đến khi cô cất tiếng hỏi: _Được không anh??? Anh mới sực tỉnh cảm thấy hơi ngượng vì đơ người ra nên đáp cho qua: _Được, lấy bộ đó!! rồi quay đi ra ngồi đợi. Mặt anh đỏ lựng lên. Tim đập rất mạnh. Anh đặt một tay lên ngực mình: _Mày bị sao thế hả???? Cô bước đến thật khẽ rồi khều vào vai anh khiến anh giật mình. Cô chọc: _Anh đang nghĩ gì mà ngẩn tò te thế??? _Kệ tụi!! rồi kéo cô ra xe mở cửa rồi đẩy cô vô mặc cho cô la oai oái lên. Lầm bầm rủa: _Cái anh này bị "khùng" rồi à??? Anh leo vô xe: _Thắt dây an toàn vào!!! rồi nhấn ga vọt đi. Cô hét lên: _Đợi tui thắt dây đã chứ!!! rồi quay qua quay lại kím cái thứ gọi là dây an toàn. (nhà quê khổ vậy đó). Anh giảm dừng tốc độ lại và đậu bên lề xa lộ. Anh chồm qua kéo dây an toàn thắt cho cô. Cô thấy ngượng vô cùng khi "gần" với anh như thế. Mỗi lần như thế là tim cô đập loạn xạ. Cô thầm nghĩ: _Mình sao vậy, chắc phải đi khám tim thôi!! Vừa xuống xe là cô về phòng ngay. Không hiểu sao cô không muốn ở cạnh ai đó chút nào. Cô cảm thấy như bị điện giật tung người mỗi khi anh "lại gần" cô. Cô không muốn anh thấy vẻ bối rối hoảng loạn của cô lúc này. Nhưng có kẻ nào đó cũng cảm thấy như vậy. Anh sợ khi ở cạnh cô quá lâu, anh sợ lúc gần sát cô, cơn dục vọng trong anh nỗi dậy muốn chiếm lấy con người nhỏ bé kia mặc dù anh có yêu cô đâu. Anh bật cười: _Sao mình lại như vậy nhỉ??? Vừa mở cửa phòng thì thấy con "táp" đang làm bậy trên sàn nhà cô. Vừa thấy cô là con "táp" chui lẹ vô gầm giường như sợ cô túm được nó sẽ đem nó đi nấu "lẩu cầy". Cô nhăn mặt: _Sao mày có thể " làm bậy" trong phòng tao!!! Rồi cô chộp lấy cái nùi lau gần đó và chùi chùi vũng nước con "táp" vừa gây ra. Cô quay qua nhìn nó: _Mày ghét tao lắm hả? Con "táp" ghừ ghừ vài tiếng trả lễ. Quê độ cô bỏ đi rửa tay rồi trèo lên giường. Cô đặt tay lên ngực mình ngạc nhiên: _Hết đập mạnh rồi!!! Rồi bất giác nhoẽn miệng cười vì đang suy nghĩ điều gì đó có cô mới biết được (tác giả bó tay) Hoàng hôn dần buông xuống ánh nắng ngày càng lịm dần. Cô cũng tỉnh giấc vì cứ bị cái "sinh vật" dưới giường liên tục rên ư ử. Cô ngồi xuống và nhìn nó. Nó đang ỉu xìu khác hẳn vẻ lăn tăn hung dữ bình thường. Cô khẽ hỏi: _Mày bị sao vậy??? Con "táp" vẫn tiếp tục rên. Cô vội thò tay vào kéo nó ra nhưng chợt nhớ lại cái cảnh nó "phập" vào tay cô hôm bữa nên vội rút tay lại. Cô nhìn nó e dè: _Mày không được "táp" tao đâu nhe, để tao xem mày bị gì!! Rồi cô chui vào gầm giường kéo nó ra. Lần này nó không "táp" cô nhưng nó ỉu xìu đến khó hiểu. Cô đặt tay lên trán nó. _À quên, nó đâu có như mình!!! rồi cô đặt tay lên bụng nó và để im ở vị trí đó. Bụng nó réo "ọt ọt". Cô bật cười la lên: _À tao biết rồi nha!!! rồi vội chạy đi lấy cơm cho "táp" ăn. Cô đi ngang qua phòng anh nhưng thấy im lìm khác thường. Khỏi nói cũng biết anh ra ngoài rồi. Cô cảm thấy tâm trạng hơi chùn xuống một tí nhưng vội gạt qua một bên không nghĩ đến. Con "táp" ăn ngấu nghiến chén cơm cô bới. Vừa ăn vừa quẩy quẩy đuôi. _Thì ra mày cũng đáng yêu như vậy. Cô đưa tay lên xoa đầu nó thì nó liền ghừ cô. Cô phản xạ nhanh rút tay lại cho chắc ăn rồi giận dỗi bỏ đi. _Mày thật đáng ghét!!!!