Cô vợ bảo bối của tổng tài lạnh lùng

Chương 19 : Chỉ có yêu h nhẹ

Nhất Phong ôm lấy Đàn Nhi rồi nói "Sự thật, rằng anh đã yêu em" giọng nói của anh rất dịu dàng và ấm áp. Đàn Nhi cố gắng đẩy anh ra nhưng vẫn vô ích vì sức của cô không thể đẩy anh ra được. Nên cô đã từ bỏ ý định đẩy Nhất Phong ra mà nói "Hức... thật nực cười. Anh nghĩ anh nói như vậy thì tôi sẽ tin anh sao. Hà Nhất Phong tôi làm vợ anh được 3 tuần rồi, nhưng có khi nào anh nói lời này thật lòng với tôi không. Hay là anh chỉ có sự hận thù đối với tôi" Nhất Phong thả Đàn Nhi ra rồi nhìn thẳng vào mắt cô "Anh hứa với em. Đàn Nhi à, từ nay về sau anh chỉ có yêu thôi chứ không có hận" Đàn Nhi cười chế giễu anh "Nhưng tôi không yêu anh" Lúc này anh kéo cô lại gần anh hơn, anh lấy đôi môi của mình đặt lên môi của cô "Anh sẽ có cách làm cho em phải yêu anh" Đàn Nhi cảm thấy anh đang muốn đưa lưỡi của mình vào trong miệng cô, thì cô cố gắng cắn chặt răng lại để anh không thể tiến vào trong miệng của mình được. Nhưng rất tiếc vì anh đã lấy tay của mình bóp miệng của cô, để cho cô há miệng ra Khi Đàn Nhi đã há miệng ra thì Nhất Phong đã nhân cơ hội đó đưa lưỡi của mình vào trong miệng của cô để tìm chiếc lưỡi ngọt ngào đó. Lần này Đàn Nhi không khán cự lại anh nữa mà cô cũng đã hòa nhịp theo anh Lưỡi của hai người cứ cuốn lấy nhau. Nhất phong mút lấy lưỡi của cô. Tay của anh không yên phận mà bắt đầu lần mò cơ thể mềm mại của cô Khi hai người vẫn đang ân ái với nhau thì bên ngoài đột nhiên có người mở cửa ra. Khiến cho Nhất Phong và Đàn Nhi phải ngừng hành động của mình lại Nhất Phong quay qua nhìn người đã cản trở họ, người đó không phải ai khác mà chính là Gia Dương bạn thân của anh "Đi vào không biết gõ cửa sao" bây giờ giọng nói của anh không còn là giọng nói dịu dàng của lúc nãy khi nói với Đàn Nhi. Mà lại là giọng nói lạnh lùng, sắt bén khiến cho người ta phải nổi cả da gà Nhưng Gia Dương không hề sợ Nhất Phong mà còn khiêu khích anh "Nhất Phong à, cậu là đang bị thương đó. Nên cẩn thận một chút đừng có làm mạnh quá mà đụng vào vết thương" Nhất Phong liếc mắt nhìn Gia Dương "Tôi không cần cậu nhắc" Gia Dương chợt nhìn qua khuôn mặt đang đỏ ửng vì ngại ngùng của Đàn Nhi rồi nói "À mà Đàn Nhi nè. Nhất Phong dù sao cậu ấy cũng vì cứu em mà bị thương nên em nhớ đừng ham muốn nhiều quá mà làm cậu ta phải đụng vào vết thương đó nha. Có làm gì thì làm nhẹ thôi chứ em đừng tham lam quá" Mặt của cô đã đỏ rồi, khi nghe Gia Dương nói như vậy khiến mặt cô càng đỏ hơn nữa cô nghĩ thầm "Cái gì mà ham muốn chứ. Sao anh không đi nói bạn thân của anh ham muốn tôi chứ đâu phải tôi ham muốn. Hức" Thấy cô như vậy trong lòng Nhất Phong cảm thấy cô thật sự rất đáng yêu, nhưng anh cũng không chịu nổi sự khiêu khích của Gia Dương mà lên tiếng "Biến khỏi đây." Gia Dương kích động vì Nhất Phong dám đuổi anh "Nè Nhất Phong à, đây là bệnh viện của tôi đó" Nhất Phong không thèm nhìn Gia Dương một cái mà chỉ nhìn tiểu bảo bối đang ôm chặt mình vì ngại ngùng "Tôi cho cậu 3 giây để biến khỏi đây. Nếu không thì cậu đừng trách" Gia Dương cũng không nói thêm gì nữa mà đi ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại. Đàn Nhi vì ngại ngùng nên không nói gì, còn Nhất Phong thì lúc nào cũng lạnh lùng và ít nói. Nên hiện tại bên trong phòng là một bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ. Nhất Phong thấy vậy cũng không thể không mở miệng ra nói nhỏ với cô "Bảo bối à. Em ăn gì chưa" Đàn Nhi lắc đầu "Vậy em có muốn ăn gì đó cùng anh không. Anh cũng chưa ăn gì hết" Giọng nói của anh không còn lạnh lùng như lúc nãy nói chuyện với Gia Dương nữa, mà phải nói là giọng nói của anh rất dịu dàng và đầy sự cưng chiều đối với cô Cô gật đầu rồi trả lời "Được" Nhất Phong ôm chặt cô hơn rồi hôn lên trán cô "Bảo bối của anh em muốn ăn gì nào?" Đàn Nhi ngẩn đẩu lên nhìn anh "Gì cũng được" Nhất Phong cười rồi nói "Vậy để anh kêu người mang đồ ăn vào đây, rồi anh với em sẽ cùng ăn" Đàn Nhi gật đầu rồi suy nghĩ "Đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy Nhất Phong cười. Anh ấy cười nhìn thật dịu dàng và đẹp trai chứ không giống như những ngày thường lúc nào cũng lạnh lùng, chẵng bao giờ thấy trên miệng anh ấy có nụ cười nào dịu dàng như vậy cả" Suy nghĩ đến đây thì cô cảm thấy tại sao tim của mình lại đập rất mạnh. Mặt thì đỏ hẳn lên, cảm giác này chưa bao giờ cô có cả. Chẳng lẽ cô bị bệnh rồi sao. Thôi chết Đàn Nhi bị bệnh thật rồi, có lẽ là bệnh rất nghiêm trọng. Chứ nếu không thì tại sao tim cô lại đập nhanh như vậy, mặt thì cảm thấy hơi nóng. Thôi không ổn thật rồi hết bệnh về tim bây giờ lại sốt luôn rồi. Thấy cô chỉ gật đầu thôi thì anh cũng không thõa mãn lắm vì anh muốn cô mở miệng ra trả lời với anh. Nhưng cũng đành chịu thôi dù sao cô cũng đâu có thích anh. Nhất Phong lấy điện thoại rồi bấm một dãy số xong thì đưa lên tai nghe máy. "A Phúc mau đi mua những món ăn bỗ dưỡng rồi đem vào bệnh viện cho tôi. Nhớ mua nhiều một chút vì còn có thiếu phu nhân ăn nữa" "Vâng thưa chủ nhân" (Nói một chút về cách xưng hô nha: cận vệ hay vệ sĩ của anh đều sẽ gọi anh là chủ nhân hoặc lão đại. Còn người giúp việc trong nhà sẽ gọi anh là thiếu gia. Ở trên công ty hay là đi tiếp khách hàng thì họ đều gọi anh là chủ tịch Hà hoặc tổng tài) "Đi lấy nước cho anh đi" "Được" Đàn Nhi đứng lên đi tới cái bàn có nước rồi lấy cho anh một ly nước "Đây anh uống đi" Nhất Phong cầm lấy ly nước rồi đưa lên miệng uống một ngụm rồi đưa cô ly nước để đặt lại trên bàn Đàn Nhi tiến lại gần hỏi anh "Tại sao anh lại cứu tôi?"