Lương Tấn đi đến trước mặt Minh Ngọc, hỏi: “Chuyện gì?” Minh Ngọc cười nói: “Lần đầu tiên ngồi trên máy bay anh Tấn lái, thật thích.” Lý Sơ Nhất vừa mới đến cửa khoang, vẫn còn chưa xuống khỏi máy bay, nghe được Minh Ngọc gọi như thế lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn Lương Tấn cười lớn. Lương Tấn nói: “Vẫn nên gọi tên.” Tối hôm qua anh không chịu gặp cô, hôm nay lại muốn cô gọi thẳng tên anh, Minh Ngọc có cảm giác Lương Tấn đang muốn giữ khoảng cách với mình. Mà cô chưa từng có ý nghĩ gì bậy bạ với anh hết, luôn xem anh là bạn thân của anh trai mà thôi, giờ anh làm vậy cũng quá mức lạnh lùng rồi. Minh Ngọc nhìn Lương Tấn, nói: “Hồi trước em gọi vậy vẫn được mà.” Lương Tấn nói: “Trước kia như thế nào cũng không quan trọng.” Trước kia như thế nào cũng không quan trọng? Vậy bây giờ có gì quan trọng sao? Minh Ngọc mấp máy môi, nhìn Lương Tấn: “Từ lúc em biết anh đến giờ đều gọi anh như vậy. Mà xưng hô thế kia cũng có khác gì nhau đâu? Sao anh lại để ý đến thế…” “Minh Sâm mới là anh của cô.” Lương Tấn nói. “Thế thì đã sao?” Minh Ngọc nhìn anh. Lương Tấn trả lời: “Tôi chỉ là bạn thân của anh cô thôi, chừng nào có chuyện gì đó quan trọng lắm thì hẵn tìm tôi.” Chuyện quan trọng… Minh Ngọc mấp máy môi: “Cảm ơn.” Chỉ vì cách xưng hô thôi mà anh lại phản ứng nhiều đến thế, đã buồn lại thêm chuyện không vui, cô hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Em không có chuyện gì quan trọng, chỉ vì bị đình chỉ bay, nên em nghĩ nên tìm chỗ nào đó yên tĩnh một chút, thế là đi mua vé làm khách hạng phổ thông.” Lương Tấn gật đầu: “Xuống máy bay.” Những người khác cũng đã xuống hết. Lương Tấn nói xong thì đi ra cửa khoang, từ trên thang bộ đi xuống. Minh Ngọc vội vàng đuổi theo sau. Anh và mọi người trong tổ bay có xe đến chở về khách sạn. Một chiếc xe buýt đang chờ bên ngoài, Lương Tấn nói: “Tôi đi trước đây.” Minh Ngọc đứng dưới, nhìn anh đang bước lên xe. Cô đáp: “Gặp anh sau.” Lương Tấn lên xe, quay đầu nhìn Minh Ngọc một chút rồi gật đầu. Sau khi lên xe tìm chỗ ngồi, xe bắt đầu lăn bánh, sau đó đi khỏi, để một mình Minh Ngọc đứng đó nhìn theo. Đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc xe kia nữa, Minh Ngọc mới gọi taxi. Trên xe, Lý Sơ Nhất tò mò hỏi Lương Tấn: “Cơ trưởng à, anh cũng biết cơ trưởng Minh sao?” Anh ngồi dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, không trả lời. Lương Tấn không để ý đến cậu ta, Lý Sơ Nhất bắt đầu thấy chán, trong lòng không khỏi dằn xuống nỗi tò mò, quay sang nói chuyện tiếp với người khác trên xe. * Đến khách sạn, sau khi tiếp viên trưởng phân chia phòng xong xuôi, mọi người ai nấy đều cầm thẻ, tự về phòng của mình. Lương Tấn vào phòng tắm rửa, định là sau khi xong sẽ lên giường ngủ một lúc, vì trái giờ. Tắm xong anh lập tức leo lên giường nằm, nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ. Thế rồi điện thoại đột nhiên vang lên, anh mở mắt, lấy điện thoại đang nằm trên tủ bên cạnh giường đến kiểm tra, là Vưu Châu Châu gọi video đến. Anh ngồi xuống, dựa đầu vào thành giường, kết nối cuộc trò chuyện. Khi cuộc trò chuyện được kết nối, trên màn hình bất thình lình xuất hiện một cái môi đỏ. Cái môi đó chu lên, sau đó “moah” một tiếng: “Hôn môi anh, hôn tim anh.” Khoé môi của Lương Tấn khẽ cong lên. “Thế nào?” Trên màn hình vẫn cái môi đỏ ấy, khi nói, mở ra khép lại. Lương Tấn nói: “Đáng sợ.” Màn hình lúc này đã thay bằng đôi mắt quyến rũ. Cặp mắt đó cách màn hình nhìn anh chăm chú: “Tôi vừa mới mua son, chắc sẽ rất ngon miệng đó.” “Có đẹp không?” Vưu Châu Châu lại hỏi tiếp. “Ừm.” “Có muốn hôn không?” Lương Tấn hơi mở miệng, dừng lại vài giây, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng. “Thật thà là đức tính tốt.” Cuối cùng gương mặt xinh đẹp của cô cũng đã xuất hiện trên màn hình. Vưu Châu Châu nói: “Cơ trưởng Lương, để thưởng cho sự thành thật của anh, tôi cho phép anh tưởng tưởng đến cảm giác khi tôi hôn anh.” “Tôi không có bị bệnh.” “Cứ tưởng tượng tôi đang hôn chỗ nào đó của anh đi.” Trong đầu Lương Tấn hiện lên rất nhiều hình ảnh. Anh mắt anh chợt loé lên, thản nhiên nói: “Không có chuyện gì thì tôi cúp máy.” Vưu Châu Châu cười đến gió cả mắt: “Vừa rồi anh nghĩ đến gì đó!” “Không có gì.” “Cơ trưởng Lương lại không thành thật rồi.” Vưu Châu Châu cười. Sau đó mới nghiêm chỉnh lại hỏi: “Anh đã đến khách sạn rồi hả?” “Ừm.” Cô lại cố ý hỏi tiếp: “Ở với ai đó.” “Ở một mình.” “À, vậy thì anh đi ngủ sớm một chút đi, cũng trái giờ mà.” “Ừm, em cũng vậy.” “Nhớ là…” “Nhớ rồi.” Vưu Châu Châu kéo dài âm thanh, còn chưa nói xong Lương Tấn đã ngắt lời. “Anh biết tôi muốn nói gì sao?” Lương Tấn thản nhiên nói: “Phải nhớ xem buổi họp biểu dương của em.” “Còn nữa.” “Không còn.” Vưu Châu Châu nói: “Nhìn trong đó coi ai đẹp nhất.” “Vưu Châu Châu.” “Chuyện gì?” “Núi cao thì vẫn có núi khác cao hơn, người giỏi thì vẫn có người khác giỏi hơn.” Cô nghe xong, lập tức mở to mắt nhìn Lương Tấn. Anh cười nhạt một chút, nói tiếp: “Cúp đây.” Vưu Châu Châu cau mũi, cúp điện thoại. Kết thúc cuộc trò chuyện, Lương Tấn đặt điện thoại lại trên tủ cạnh giường, nằm xuống giường, nhắm mắt lại. * Sáng sớm hôm sau, Vưu Châu Châu ra khỏi giường, trang điểm, đi mua bữa sáng. La Xán Xán gửi tin nhắn đến: Châu Châu, tớ phải đi kiểm tra thử, Nguyên Nghị sẽ ở đó quay phim lại, khi nào thi xong, tớ sẽ xem lại. “Ừ ừ.” Vưu Châu Châu nhắn lại hai chữ, sau đó gửi tiếp: “Thi tốt nhé.” Vưu Châu Châu nhiều lần được khen thưởng và cũng rất nhiều lần cô tham gia các cuộc họp khen thưởng. Khi đó, cô không quan tâm tới các cuộc họp đó lắm, nhưng lần này thì khác, cô đã đoạt được giải thưởng “Phi Công Ưu Tú”, nó khác với những giải thưởng trước. Nó là giải thưởng cao nhất cô đoạt được, tượng trưng cho sự vinh dự cao nhất, là thứ mà cô chưa bao giờ nghĩ tới trong từng ấy năm bay của mình. * Sau hai tiếng, cuộc họp được bắt đầu. Bên trong phòng họp mấy trăm ghế cũng đã được lấp kín. Người được tuyên dương là Vưu Châu Châu được vinh dự ngồi hàng đầu, cùng với những lãnh đạo của các công ty hàng không khác, tất nhiên, cũng không thể thiếu lãnh đạo của cục hàng không. “Sắp bắt đầu rồi.” Vưu Châu Châu ngồi trên ghế, cúi đầu nhắn tin cho Lương Tấn, vừa đúng rạng sáng hai giờ bên Geneva. Cô chỉ gửi tin cho anh hay, định là chờ đến khi nào anh tỉnh dậy sẽ thấy tin nhắn liền. Lúc này trở Geneva, Lương Tân vẫn chưa ngủ. Anh ngồi trên ghế, trước mặt là một cái bàn, trên mặt bàn có một chiếc laptop đang cắm cục sạc. Sau một loạt nghi thức rườm rà xong thì MC lên tiếng: “Cơ trưởng Vưu Châu Châu của Trung Quốc đã hai lần thành công xuyên qua xuyên qua bão tố sấm chớp; cứu tính mạng của 400 người hai lần. Sau đó, vì một cơ trưởng khác gây ra lỗi lầm mà máy bay đã phải hạ cánh khẩn cấp trên sa mạc, cô ấy lại kịp thời ra tay, khiến toàn bộ hành khách được an toàn. Sau khi xem xét biểu hiện xuất sắc của cơ trưởng Vưu, chúng tôi xin quyết định trao tặng cô danh hiệu, cúp và giấy chứng nhận ‘Phi Công Ưu Tú’ ”. Tiếng vỗ tay vang lên khắp khán phòng, kéo dài không dứt. “Nào, bây giờ xin mời cơ trưởng Vưu Châu Châu lên sân khấu…” Vưu Châu Châu đứng dậy, đi đến trước sân khấu. Khi cô vừa xuất hiện đã trở thành tiêu điểm của cả khán phòng. Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên có giọng nói la lớn lên: “Tôi phản đối! Tôi phản đối!” Vưu Châu Châu quay đầu nhìn về dưới sân khấu.