Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi
Chương 56
“Cô à, xin hỏi cô có chuyện gì không?” Minh Ngọc đi đến phía trước cửa khoang, một tiếp viên dùng tiếng anh nhỏ giọng hỏi.
Minh Ngọc trả lời thẳng thừng: “Cơ trưởng của các cô vẫn còn trong buồng lái sao?”
Tiếp viên phục vụ đổi lại tiếng trung, mỉm cười nói: “Chuyện này tôi cũng không rõ nữa.”
“Tôi tìm anh ấy.” Minh Ngọc nói.
“Cô à, thật ngại quá, buồng lái là nơi không thể tự tiện ra vào được, xin cô ở đây chờ một lát, tôi sẽ đi kiểm tra xem sao.”
“Được, cảm ơn. À, cô nói với anh ấy là tôi họ Minh.”
Tiếp viên phục vụ đi về phía buồng lái. Minh Ngọc đứng tại chỗ chờ.
Ngoại trừ tiếp viên trưởng ra, các tiếp viên hàng không khác cũng không thể vào buồng lái. Vì thế, tiếp viên gõ cửa buồng, đứng bên ngoài hỏi: “Cơ trưởng Lương có đang ở đây không ạ?”
Một lúc sau, cửa buồng được mở ra, Lương Tấn đứng bên trong, hỏi: “Chuyện gì?”
“Cơ trưởng, có một cô gái họ Minh cần tìm anh.”
Lương Tấn biết đó là Minh Ngọc, vừa đứng lúc anh muốn nghỉ ngơi một chút. Mà bây giờ đang đêm, đa số tất cả mọi người đều ngủ, kể cả tiếp viên hàng không. Anh suy nghĩ một chút, nói: “Bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi, bảo cô ấy chừng nào xuống máy bay hẳn tìm tôi.”
Tiếp viên phục vụ đi truyền đạt lại lời nói, Minh Ngọc nghe xong, lại quay trở về chỗ ngồi của mình. Cô vẫn luôn không thể ngủ được, nhưng nếu đã không gặp được Lương Tấn thì đành phải chợp mắt trước rồi tính sau.
Cô đưa tay, ấn nút tắt bóng đèn trên đầu, trong khoang chìm vào một màu đen tối. Cô vừa mới nhắm mắt lại, giật mình nhìn thấy có bóng người xẹt ngang. Người ngày đi từ chỗ này lên trên kia, xoay người, lại đứng dậy, rồi tiếp tục đi đến vị trí khác, rồi lại xoay người, lại nhanh chóng đứng dậy. Minh Ngọc cảm thấy có gì đó không đúng, mở mắt chăm chú nhìn. Nhưng bóng người kia đã ngồi xuống, không tiếp tục đi nữa. Minh Ngọc ngồi đợi một hồi, bên trong khoang yên tĩnh, thế là lại nhắm mắt lại.
Cô đang trong cơn mê, cảm giác có tiếng ồn ào. Minh Ngọc bị đánh thức, cau mày mở mắt. Bầu trời bên ngoài lấp ló vài tia sáng, theo như cô đoán là cũng sắp đến nơi. Bên trong khoang đang có ba vị khách đang cãi nhau. Cả ba tiếp viên cũng với tiếp viên trưởng đứng bên cạnh ba vị khách nọ, có chút lúng túng bất lực. Tiếp viên trưởng dùng tiếng anh hỏi thăm: “Mọi người có nói được tiếng anh không ạ?”
Đương nhiên, ba người kia không lên tiếng.
Minh Ngọc dụi đôi mắt, cẩn thận nghe ngóng, là tiếng Thổ Nhĩ Kỳ, tiền của bọn họ bị trộm. Cô nhớ bóng dáng của người tối qua, đoán rằng người đó chính là trộm, nhưng ban đêm trời tối, cô không thể xác định rõ người đó là ai.
Minh Ngọc đứng lên, đi đến trước mặt tiếp viên trưởng, nói: “Tiền của bọn họ bị trộm, hì vọng các cô sẽ giúp bọn họ tìm được.”
Tiếp viên trưởng nói: “Muốn tìm lại thì phải kiểm tra toàn thân. Trên máy bay này có hơn 500 người, nếu muốn kiểm tra thì phải đợi máy bay hạ cánh mới được.”
“Vậy thì tranh thủ khi máy bay hạ cánh xuống đến nơi rồi kiểm tra.” Minh Ngọc nói.
Tiếp viên trưởng suy nghĩ một chút, gật đầu. Nhưng không phải ai cũng có quyền đi kiểm tra toàn thân, cô phải có sự cho phép của cơ trưởng.
Tiếp viên trưởng đến buồng lái tìm Lương Tấn. Anh xem bộ phận định vị thì thấy chỉ còn khoảng hai mươi phút nữa là hạ cánh rồi. Chuyện hạ cánh rất quan trọng nên không thể làm cho có/ qua loa được, Lương Tấn bảo Lý Sơ Nhất ngồi vào ghế lái trước, còn mình rất nhanh sẽ ngồi xuống.
Lương Tấn và tiếp viên trưởng đến khoang hành khách, ba người kia vẫn còn đang cãi nhau.
“Bọn họ chắc hẳn là người Thổ Nhĩ Kỳ, tiền của bọn họ bị trộm.” Minh Ngọc thấy Lương Tấn, liền nói.
Anh nhìn Minh Ngọc một chút, lại nhìn về phía ba người kia, dùng tiếng Thổ Nhĩ Kỳ hỏi: “Ba người bị mất bao nhiêu tiền?”
“Hai ngàn lira(1).”
“Một ngàn năm trăm lira.”
“Ba trăm lira.”
“Có phải là tiền Thổ Nhĩ Kỳ không?” Lương Tấn nói.
Ba người đều gật đầu.
Vẻ mặt Lương Tấn lạnh nhạt nhìn lướt qua tất cả hành khách trong khoang.
“Cơ trưởng, sau khi đến nơi, chúng ta sẽ kiểm tra sau ạ?” Tiếp viên trưởng hỏi.
Lương Tấn “Ừ” một tiếng.
Cơ trưởng có tiếng nói, thế là tiếp viên trưởng lại nói: “Vậy tôi cho hai người kiểm tra tầng dưới.”
Lương Tấn nói: “Không.”
Tiếp viên trưởng nghi ngờ nhìn Lương Tấn.
Anh nói: “Tôi nhớ không nhầm là trên máy bay này có năm người đến từ Thổ Nhĩ Kỳ. Các cô kiểm tra thử hai người còn lại đi.”
“Chỉ kiểm tra hai người họ thôi sao?” Tiếp viên trưởng nghi ngờ.
“Bọn họ bị mất Lira, mà chỉ có người Thổ Nhĩ Kỳ mới sử dụng tiền Lira, đây lại là máy bay đến Geneva, hành khách các nước khác có trộm cũng đâu có dùng được. Có đúng hay không Lương Tấn?” Minh Ngọc phản ứng rất nhanh, cười nhìn anh.
Lương Tấn nhìn về phía Minh Ngọc, “Ừ” một tiếng.
Bọn họ nói tiếng Trung, đa số hành khách nghe đều không hiểu, cho dù có nghe hiểu đi chăng nữa cũng không quan trọng.
Lương Tân nói xong cũng quay trở về buồng lái, chuyện còn lại giao cho tiếp viên trưởng.
Quả nhiên, tiếp viên trưởng tìm thấy ba bóp tiền trên người của hai người Thổ Nhĩ Kỳ kia, bên trong ba bóp tiền đó lần lượt có số tiền là hai ngàn lira, một ngàn năm trăm lira, ba trăm lira.
“Vẫn là cách của cơ trưởng tốt nhất.” Tiếp viên trưởng nói, thấy Minh Ngọc còn đang đứng bên cạnh mình, vừa cười vừa nói: “Chuyện vừa rồi, cảm ơn cô.”
Minh Ngọc nói: “Không cần để ý.”
“Cô rất thông minh.”
Minh Ngọc cười: “Cảm ơn, nhưng cơ trưởng các cô càng thông minh hơn nữa.”
Tiếng thông báo vang lên, máy bay chỉ còn mười phút nữa sẽ hạ cánh.
Minh Ngọc kéo tấm che nắng lên, nhìn ra bên ngoài, máy bay xuyên qua tầng mây, đang từ từ hạ xuống. Lương Tấn bay rất ổn, dường như không hề có cảm giác bị mất trọng lượng.
Những công trình dưới đất dần hiện lên rõ ràng, đất liền.
Rất nhanh, máy bay đã chạm đất, trượt trên đường băng một lúc, sau đó ngừng lại.
Các hành khách lục đục thấy phiên nhau xuống máy bay, riêng Minh Ngọc vẫn ngồi đó không nhúc nhích. Lương Tấn nói, khi nào máy bay hạ cánh thì lại đến tìm anh, cô đang chờ Lương Tấn.
*
Thời gian ở Bức Thành so với Geneva cách nhau rất xa, bây giờ đã xế chiều. Vưu Châu Châu một mình đi dạo phố, cô nhìn thấy một bộ váy ngủ, cầm lên cảm thấy hợp với La Xán Xán, cô lại nhớ đến chiếc váy ngủ của La Xán Xán lần trước, nên đã quyết định mua.
Vưu Châu Châu gọi điện cho cô ấy, đúng lúc La Xán Xán cũng đang ở Bắc Thành, chỉ là, không có ở nhà, cô ấy đang chờ Nguyên Nghị.
Cô có chìa khoá nhà của La Xán Xán, thế là trực tiếp đem bộ đồ mình mới mua đến nhà cô ấy.
Vưu Châu Châu ngồi trên ghế sofa tại nhà La Xán Xán, gửi cho cô ấy một tin nhắn: Hai người đang hẹn hò sao?
La Xán Xán trả lời một câu: Sao có thể chứ?
Trả lời tin nhắn xong, La Xán Xán liền ngẩng đầu nhìn về đầu kia của sân bay. Đây là khu tập huấn của Bắc Hàng, có một chiếc Airbus A320 đang đáp xuống phía bên kia. Nguyên Nghị đang dạy một phi công cách bay căn bản, có nghĩa là dạy bọn họ cách cất cánh, bay một vòng rồi lại hạ xuống.
Nguyên Nghị dạy đến tận trưa, La Xán Xán cũng ở đó đợi đến trưa. Cô cho là anh vẫn còn phải bay, cửa khoang máy bay chợt mở ra, anh chàng phi công thực tập đi xuống, sau đó, Nguyên Nghị xuất hiện trước cửa khoang.
Mắt La Xán Xán không chớp nhìn anh bước xuống máy bay, đi đến nơi cô đứng.
“Chờ cả một buổi chiều, có chuyện gì quan trọng đến vậy?” Nguyên Nghị đến trước mặt La Xán Xán, cất tiếng nói.
Anh rất cao, cô cùng lắm chỉ cao đến bả vai anh. La Xán Xán ngẩng đầu nhìn anh: “Em sắp sửa thi lên làm tiếp viên phục vụ cho khoang hạng nhất rồi.”
“Đây là chuyện tốt.”
Nguyên Nghị khua tay, ra hiệu bảo cô cùng đi với anh.
“Ngày mai sẽ phải kiểm tra.” La Xán Xán đi bên cạnh, nói.
Nguyên Nghị đáp trả: “Cố lên.”
La Xán Xán gật đầu: “Ừm.”
“Nếu như thi đậu, anh và Tây Tây sẽ đi chúc mừng em.”
“Vậy còn nếu như không?”
“Phải tự tin vào bản thân mình chứ.”
“Được ạ.”
“Anh rể, ngày mai anh phải bay sao?” La Xán Xán hỏi.
“Ừm, phải hướng dẫn một người nữa.”
La Xán Xán “a” một tiếng, im lặng một chút mới nói: “Anh đã thấy tài liệu trong công ty chưa, Châu Châu được trao tặng danh hiệu phi công ưu tú, ngày mai sẽ mở cuộc họp biểu dương. Nhưng bây giờ em lại phải kiểm tra thử, còn anh lại phải bay.”
Nguyên Nghị suy nghĩ một chút, nói: “Có học viên đi, để anh bảo bọn họ quay phim lại.”
La Xán Xán khẽ cười: “Anh rể lúc nào cũng có cách.”
Hai người họ bên trong sân bay, vừa đi vừa nói chuyện.
*
Vưu Châu Châu ngồi ở nhà La Xán Xán một lúc lại trở về. Ngày mai sẽ có cuộc họp biểu dương, La Xán Xán không đến, Nguyên Nghị không đến, cả Lương Tấn cũng không đến. Chỉ một mình cô đi.
Vừa ngồi lên xe taxi, điện thoại cô nhận được một tin nhắn. Lương Tấn nói anh đã đến sân bay Geneva rồi, ngày mai anh sẽ theo dõi cuộc họp qua laptop.
Vưu Châu Châu trả lời: “Sẽ không lên truyền hình đâu.”
“Có đồng nghiệp quay lại.”
Vưu Châu Châu cong khoé môi cười: “Được, coi xong nhớ nói cho tôi biết, trong phòng đó ai đẹp nhất.”
Lương Tấn trả lời: “…”
Anh cất điện thoại lại, ra khỏi buồng lái.
“Cơ trưởng, có một người vẫn luôn chờ anh bên ngoài, anh ở trong buồng lái làm gì thế?” Lý Sơ Nhất trêu chọc.
Lương Tấn ngẩng đầu, Minh Ngọc đứng trước cửa buồng nhìn anh cười.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
64 chương
47 chương
212 chương
117 chương