Cô Tinh Vọng Nguyệt

Chương 30 : Mua thuốc

Chuyển ngữ : Thiên Nguyệt Một tờ giấy nhăn nheo được đặt lên bàn của Phương lão bản, tờ giấy tuy khó coi nhưng chữ viết trên đó lại thanh tú khí khái, có vẻ là chữ của nam tử. Hiệu thuốc lão bản cầm kính mắt xem ước chừng mười lăm phút, nữ tử này từ quần áo đến trang phục đều là bình thường, vì sao cái nàng tìm đều là những dược liệu trân quý? Nơi này đích xác là hoàng đô không sai, hiệu thuốc này cũng là một hiệu thuốc lớn, nhiều lần tiến cung những dược liệu trân quý, có thể nói cần gì đều có, chỉ là những dược liệu này lại được một cô nương thường dân câm mua, tạm thời không hỏi nàng mua để làm cái gì, chỉ xét đến tiền bạc, nàng mua nổi sao?! “Tổng cộng là mười lăm vạn lượng bạc thưa cô nương.” Phương thuốc được đặt vào tay nàng, nàng vừa nghe con số này, liền không có phản ứng gì, bước ra khỏi cửa. Quả nhiên không ngoài sở liệu. Đồng tử của Dược Phương tinh quang chợt lóe. Người này có tiền hay không, lão còn không nhìn ra hay sao? Tịch Tinh ra khỏi cửa tiệm, tiến vào một ngõ hẻm nhỏ. Thấy bốn bề vắng lặng, nàng đưa tay lên trán của mình. Cả kinh! Chuyện này không phải nhỏ, nội đan của nàng đâu rồi? Hiện tại nàng không phải yêu quý sinh mệnh, là vấn đề tiền bạc a! Nội đan lại không thấy, chuyện này phải làm sao đây? Cơ hội này vốn chỉ có một lần! Nàng liên tục đưa tay lên trán tìm kiếm, nhưng tìm thế nào cũng không thấy, nhất thời gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, đứng giậm chân tại chỗ không thôi. Một bàn tay chợt chụp lấy vai nàng, nàng cả kinh nhảy dựng lên, lúc quay đầu lại người phía sau chính là nam nhân trên lầu của hiệu ăn ban nãy. Hắn mỉm cười nhìn nàng, đưa cho nàng một bọc giấy: “Không mang tiền sao? Ta nói lão bản hốt theo đơn thuốc vừa rồi, ngươi nhìn xem có phải hay không thứ ngươi muốn.” Trong cái bọc chính là thứ thuốc nàng cần. Tịch Tinh nhìn nhãn tình của nam nhân này, cũng là một màu mặc lục sắc, đồng tử không ẩn giấu ác ý lại vô cùng quen thuộc, chỉ là bản thân nghĩ mãi không ra. Nhưng số tiền này đâu phải là số tiền ít ỏi tầm thường? Vạn nhất có việc gì ngoài ý muốn, nàng phải trả lại cho hắn thế nào đây? Nàng do dự, không dám tiếp nhận. Ngươi biết không, con người ta nhân duyên rất tốt, lão bản chiết khấu cho ta rất nhiều. Ngươi cầm đi đi. Không phải ngươi đang rất cần sao?” Nam nhân đem gói thuốc đặt vào tay nàng. Nàng hãi hùng khiếp vía, hình như hắn biết rõ hết thảy, vì vậy, nàng không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn. Hắn phảng phất như không thấy thái độ này của nàng, đỡ lấy bờ vai nàng, nói: “Cái kẻ tên là Vọng Đô đang tìm ngươi khắp quán ăn, chúng ta cùng nhau trở về chứ?” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn là đặc biệt tới tìm nàng sao? Vì cái gì? Hắn là ai? Nàng nắm chặt gói thuốc trong tay, một chút cũng không dám lơi lỏng