Editor: Zoe  Beta: Gaasu Noo  *****  Ở Nam Mỹ, có một loài bướm sở hữu đôi cánh trong suốt cư ngụ tại những khu rừng nhiệt đới ẩm ướt. Tên của chúng là bướm cánh gương, do đặc điểm trong suốt không màu của những đôi cánh, dáng vẻ thoạt nhìn vô cùng thơ mộng. Tôi thích động vật biết bay, càng thích những loài vừa biết bay lại vừa xinh xắn. Nếu như có thể đứng nhất trong kỳ thi Anh văn giữa kỳ sắp tới, tôi có thể xin ba dắt mình đến Nam Mỹ. Nhưng các bạn nữ trong lớp đều giỏi tiếng Anh thế kia, làm sao tôi có thể đứng nhất chứ! Này, Khúc Hi Chi, nghĩ lại đi. Dù có đứng nhất thì ba cũng không đời nào cho mình đi Nam Mỹ đâu, mơ đi cưng!  Mở cuốn nhật ký của Khúc Hi Chi ra, những hàng chữ ngay ngắn lần lượt phủ kín những trang giấy hoa văn. Tùy tiện lật hai trang thì nghe tiếng bước chân tới gần, Cố Hi Chi nhanh chóng đặt cuốn sổ xuống, ngẩng đầu lên liền thấy một ly cà phê hiện ra trước mắt, vội vàng cầm lấy nó.  "Cám ơn dì Doãn."  "Đi vào không bị ai cản lại sao?"  "Vâng." Cố Hi Chi đặt cà phê xuống, có chút bất an nói, "Thật ra, con có gọi điện cho Trần tiên sinh, nhờ ông ấy nói giúp nên mới không bị cản."  "Dì nhớ trước kia lúc con rời đi, dì nói nếu con gặp khó khăn có thể nhờ tiểu Trần giúp một tay, nhưng chỉ giới hạn ba lần." Khẽ nhấp cà phê, tựa vào sofa, "Đây là lần thứ mấy?"  "Lần thứ ba." Nàng nhìn Doãn Quân một chút lại bổ sung, "Lần đầu tiên là khi con ở Nhật không may phát sinh mâu thuẫn với một ca sĩ. Lần thứ hai, thông qua ông ấy mới tra ra thông tin cá nhân, giờ là lần thứ ba."  "Có vẻ như con rất muốn gặp dì." Doãn Quân cầm ly cà phê trong tay, cười mà như không cười nhìn nàng, "Nói đi, là chuyện gì."  Cố Hi Chi né tránh ánh mắt bà một lát, chần chừ hồi lâu mới nhìn về phía bà, "Con muốn gặp Khúc Hi Chi."  "Tim của nó không được khỏe, con gặp chỉ sợ làm bệnh tình nó thêm trầm trọng, huống chi Trầm Nhã đang trông nom nó, giờ con đi gặp nó thì coi sao được?"  Cố Hi Chi bất lực nói, "Chị ấy không yêu Trầm Nhã, dì không nên để hai người họ ở chung, làm vậy chỉ khiến chị ấy ngày càng không vui."  "Dì không ép buộc tụi nó ở chung." Doãn Quân cười nhìn nàng, "Là chính con bé không có ý kiến gì với hôn sự này. Nếu không thì với tính cách của nó, con cho là dì có thể buộc nó kết hôn hay sao?"  Cố Hi Chi dường như đột nhiên không thể phản bác, ngơ ngác nhìn bà không nói lời nào.  Doãn Quân còn nói, "Dì biết đêm Giáng Sinh con có tìm Khúc Hi Chi, vốn dĩ đêm đó dì dự định tìm con, đáng tiếc mọi chuyện lại diễn ra theo chiều hướng này, bây giờ Trầm Nhã đã đính hôn với nó rồi, chuyện của các con thì tự các con giải quyết."  Cố Hi Chi hơi nản lòng, "Con biết đính ước không phải việc tùy tiện, cũng biết gia đình hai bên đều là nhân vật có tiếng tăm, nếu như..."  Doãn Quân ngắt lời nàng, "Chuyện của các con phải do chính các con giải quyết. Tiểu Cố, con hiểu không?"  Cố Hi Chi ngơ ngác nhìn về phía Doãn Quân, thấy vẻ mặt bà không hề đáng sợ, như chợt nghĩ ra điều gì, nàng nhanh chóng đứng lên hướng về phía bà, cúi người chào, "Dì Doãn, cám ơn dì."  Doãn Quân mỉm cười lần nữa, "Hẹn gặp lại."  Một chiếc xe thể thao từ biệt thự họ Khúc tiến ra, dần di chuyển về trung tâm thành phố. Ngồi trên ghế lái, Cố Hi Chi vừa điều khiển vô lăng vừa tra danh bạ điện thoại, rất lâu sau mới gọi cho một người, "Tìm xem Khúc Hi Chi đang nằm ở bệnh viện nào, nhanh một chút."  Trời đêm thành phố không trăng không sao, gió khô càn quét khiến ai nấy đều cảm nhận được cái lạnh thấu xương.  Tầng thứ mười ba của bệnh viện, Cố Hi Chi mặc áo khoác nhung đen, đeo khẩu trang, gõ cửa phòng trực, "Cô gì ơi, có thể mở cửa phòng bệnh đầu tiên dãy bên trái giúp tôi được không?"  "Mong cô thứ lỗi." Cô y tá trẻ tuổi rất nhanh trả lời, "Phòng bệnh bên đó chỉ có một bệnh nhân, cô ấy đang cần nghỉ ngơi, hơn nữa gia đình cô ấy yêu cầu không để người lạ vào."  "Tôi nghe trong phòng có giọng đàn ông."  "Ý cô là hôn phu của cô ấy sao?" Cô y tá cười rộ lên, "Đó là ngoại lệ."  Chuông điện thoại lúc này reo lên, Cố Hi Chi nhìn y tá nghe điện rồi cầm thẻ phòng ra khóa cửa lại, nàng lui qua bên kia hành lang.  Chín giờ tối, không khí tầng chăm sóc đặc biệt vô cùng yên tĩnh, giả như có người đi qua, bước chân cũng vô cùng nhẹ nhàng.  Năm phút sau, một y tá vội vàng mở cửa phòng trực, gọi điện thoại rồi vội vã rời đi. Cố Hi Chi đứng ở hành lang quan sát cô nàng đến rồi lại đi, lúc lâu sau mới nhận ra cửa phòng trựa chưa được đóng lại.  Nhìn trước ngó sau, Cố Hi Chi không chút nghĩ ngợi lẻn vào phòng trực, vô hiệu hóa hệ thống khóa cửa tự động, ngay sau đó đi tới phòng bệnh của Khúc Hi Chi, quả nhiên, lúc này cửa không hề khóa.  Đứng gần phòng bệnh nghe giọng nói to rõ của Trầm Nhã, Cố Hi Chi ở ngoài cửa lắng nghe chốc lát mới biết anh đang đọc truyện cổ tích, tay nàng đặt ở chốt cửa, tự hỏi không biết có nên mở ra hay không.  Trong phòng bệnh, Trầm Nhã cầm sách ngồi bên cạnh giường bệnh của Khúc Hi Chi, giọng đọc êm tai tựa như chương trình phát thanh chào buổi sáng trên truyền hình.  "Thỏ trắng nói, con lãng tai nên không nghe được mọi người nói xấu Sói lớn, hơn nữa Sói còn thích vẽ tranh cho con, từ nay về sau, đối với con, Sói lớn là người tốt, không phải người xấu."  "Thỏ mẹ vội vàng nói, con chớ kết luận sớm, Sói đang gạt con đó."  "Vừa nghe xong, Thỏ con đã cụp hai tai của mình lại."  Tiếng cửa mở lạch cạch vang lên, ngay sau đó giọng của Trầm Nhã ngừng lại. Cố Hi Chi ngó xung quanh một chút rồi ngẩng đầu nhìn về phía Trầm Nhã, lại nhìn đến người bệnh nằm trên giường, nhất thời vì quá bất ngờ mà có chút run sợ.  Khúc Hi Chi nằm đó, mắt được băng kín, mặc dù biết có người mở cửa, nhưng cô không nói gì, cũng không hề cựa quậy.  Trầm Nhã đặt quyển sách xuống, "Là y tá tới ghi danh phòng bệnh, chúng ta tiếp tục."  Khúc Hi Chi trước sau chẳng buồn lên tiếng.  Bộ dáng tiều tụy khiến Cố Hi Chi chết lặng ở cửa một lúc lâu, Trầm Nhã cầm sách lên đọc tiếp câu chuyện dang dở.  "Thỏ trắng đang cụp tai thì Thỏ mẹ..."  Tiếng gõ cửa ngắt lời anh, Trầm Nhã quay đầu nhìn thấy Cố Hi Chi đang ra hiệu cho mình, anh để sách xuống nói với Khúc Hi Chi, "Tôi ra ngoài một chút, sẽ lập tức trở lại."  Khúc Hi Chi vẫn không nói chuyện.  Trầm Nhã xoay người đi về hướng cửa, sau khi đóng cửa, Cố Hi Chi liền ra hiệu ý bảo đi ra xa.  Hai người đi tới trước cửa sổ, Cố Hi Chi nói trước, "Trầm Nhã tiên sinh, tôi muốn nói mấy câu riêng tư với Khúc Hi Chi, phiền anh tránh mặt một chút được không?"  Trầm Nhã lại khách khí, đáp án không ngoài mong đợi, "Không phải tôi cố ý gây khó dễ cho cô, nhưng cô ấy là hôn thê của tôi, còn cô thì lại biến cô ấy ra bộ dạng hiện tại, tôi không yên tâm để cô gặp cô ấy."  Cố Hi Chi lập tức nói, "Anh không đồng ý cũng vô dụng, tôi đã đến đây rồi."  Trầm Nhã nhìn nàng một lát, đắn đo lên tiếng, "Thật ra cô có ở đây hay không thì cũng vậy thôi, từ khi tỉnh lại đến giờ, bất kể ai hỏi gì cô ấy cũng không mở miệng đáp. Hiện tại cô ấy còn mắc phải bệnh viêm kết mạc cấp tính, trừ bác sĩ ra, không ai nhìn thấy mắt cô ấy, càng không biết cô ấy đang nghĩ gì. Cô có nói gì chăng nữa cũng như đàn gảy tai trâu mà thôi."  Cố Hi Chi tựa hồ lơ đễnh, rất nhanh nói, "Dù sao thì tôi cũng muốn nói với chị ấy vài lời, Trầm Nhã tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta không ai muốn thấy chị ấy không vui."  Trầm Nhã im lặng chốc lát, nhìn nàng nhẹ gật đầu, "Mười phút sau tôi trở lại trông cô ấy, chỉ lần này thôi."  Cố Hi Chi thậm chí quên cả cảm ơn, không nói hai lời đi về hướng phòng bệnh.  Đẩy cửa ra nhìn thấy Khúc Hi Chi vẫn nằm trên giường như trước, không biết cô đang ngủ hay thức. Cố Hi Chi đóng cửa phòng đi tới cạnh giường, ban đầu có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lúc này nàng không buồn mở miệng, lại thêm không khí tĩnh mịch trầm mặc xung quanh khiến nàng thay đổi chủ ý.  Tay cô đặt bên ngoài chăn, móng tay dài vì nghi thức đính hôn mà được cắt tỉa kỹ càng, sơn màu hồng tươi rói đặt trên lớp mền trắng nhìn cực kỳ chói mắt.  Cố Hi Chi nhìn tay cô một chút, rồi chậm rãi cầm lấy nó. Nàng định đặt nó vào dưới lớp chăn, nhưng động tác chưa tiến hành được một nửa thì Khúc Hi Chi đã rút tay về, đồng thời nằm hẳn xuống giường. Cố Hi Chi trơ mắt nhìn cô nằm vào trong chăn, thật lâu sau mới nói, "Chị nhận ra em?"  Hiển nhiên không ai đáp lại. Khúc Hi Chi nằm trên giường hướng mặt lên trần nhà, mắt bị che kín khiến cho người ta hoàn toàn không nhìn ra được tâm tình của cô.  Cố Hi Chi nhìn cô một lúc, dường như có chút không cam lòng khi bị đối xử lạnh nhạt như vậy. Nàng lại nắm lấy tay cô thêm lần nữa, lần này động tác vô cùng gấp gáp, "Là chị quyết tâm không muốn gặp em, nếu không thì sao Trầm Nhã lại không yên tâm để em vào, đúng không?"  Không có tiếng trả lời, bàn tay bị nắm chặt giờ phút này cũng không thèm ngọ ngoạy.  Cố Hi Chi nản lòng nói, "Hai ngày nay em rất lo cho chị. Mẹ chị giấu không để cho em gặp chị. Em vất vả lẳm mới tìm được tới đây, chị nghe em nói có được không?"  Sự yên tĩnh như nước đọng từ từ lan ra khiến người ta hít thở không thông.  Cố Hi Chi chờ thật lâu cũng không thấy cô có bất cứ động tĩnh gì, nàng nhẹ gật đầu, "Nếu đã như vậy, em sẽ đợi ở đây cho tới khi chị sẵn lòng mở miệng nói chuyện."  Từng giây từng phút trôi qua, thời gian mười phút nhanh chóng kết thúc. Trầm Nhã đẩy cửa ra thì thấy Cố Hi Chi ngẩn người ngồi cạnh giường cầm tay Khúc Hi Chi, anh nhanh chóng gõ cửa một tiếng, "Thời gian không còn sớm, ngày kia cô ấy phải làm phẫu thuật, hiện tại cần nghỉ ngơi."  Cố Hi Chi mặt không biểu tình đáp, "Tôi sẽ không đi."  Trầm Nhã nói, "Nếu cô cứ như vậy, thứ lỗi tôi bất kính."  Cố Hi Chi làm như không nghe thấy.  Mười phút sau, hai người đàn ông mặc tây trang màu đen xuất hiện trong phòng bệnh, Trầm Nhã cùng hai người bước tới trước giường, dùng giọng cảnh cáo, "Cố tiểu thư, tôi nói với cô lần cuối, người nằm trước mặt cô giờ đã là hôn thê của tôi, cô ấy hiện tại cần được nghỉ ngơi, mời cô lập tức rời đi."  Cố Hi Chi không ngẩng đầu lên, chỉ yên lặng nắm chặt tay Khúc Hi Chi, đôi môi mỏng khẽ mím lại, vẻ mặt thoạt nhìn có chút ngưng trọng.  Trầm Nhã liếc nhìn hai người đàn ông mặc đồ đen, một người liền cầm roi tiến lên quất một phát vào tay Cố Hi Chi.  Roi rơi xuống da thịt phát ra âm thanh chói tai, ngay sau đó mu bàn tay Cố Hi Chi bắt đầu đau rát, nàng co người một cái, rất nhanh ngẩng đầu nhìn Trầm Nhã.  Trầm Nhã mặt vô cảm, tiếp tục im lặng.  Cố Hi Chi gật đầu một cái, "Một roi này rất có giá trị, cảm ơn anh đã chủ động rời đi, anh vốn không hiểu chị ấy."  Trầm Nhã nhìn Khúc Hi Chi một lúc, thấy cô vẫn không có động tĩnh, anh quay lại nhìn hai người đàn ông mặc tây trang ý bảo họ lui ra.  Sau khi bọn họ lui ra, Trầm Nhã đi tới bên giường Khúc Hi Chi, nhìn Cố Hi Chi nói, "Cô lo xa rồi, cô ấy có ghét tôi cũng không bằng hận cô. Người không hiểu cô ấy chính là cô, cô ấy đã sớm tuyệt vọng với cô rồi."  Cố Hi Chi nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn anh, "Dù sao tôi cũng sẽ không rời khỏi đây."  "Vậy tôi để cho chính cô hiểu ra làm vậy căn bản là vô dụng." Hướng về phía Khúc Hi Chi nói, "Tôi về trước, sáng sớm mai sẽ trở lại thăm em, em nghỉ ngơi cho thật tốt đi, có vấn đề gì thì cứ gọi người, bọn họ luôn trực ngoài cửa."  Không có bất cứ âm thanh nào đáp lại.  Ánh sáng ngoài cửa lóe lên một cái, rồi ngay lập tức biến mất, tiếng đóng cửa vang lên, Cố Hi Chi nắm chặt tay Khúc Hi Chi, giọng nói yếu ớt nhưng kiên định, "Ngày đó chị nói gì em đều hiểu, em cũng có chuyện muốn nói nhưng giờ không phải lúc. Em sẽ không phụ quãng thời gian chờ đợi của chị, cũng cam tâm tình nguyện chịu đựng đau khổ mà chị từng trải qua."  Không người đáp lời, bên trong phòng bệnh, một người lòng như đại dương tràn đầy, người kia tâm tựa gỉ sắt khô khan. _________________