Cố tiên sinh và cố phu nhân

Chương 14 : cảm ơn! em đói bụng rồi

Cố Khấu không ngờ được Cố Chính Tắc sẽ cho người tới đón cô, lập tức sinh ra cảm giác có tật giật mình.   Lâm Văn Phi đã quen việc công ty quản lý chăm sóc chu đáo ân cần cho minh tinh, nên cũng không quá ngạc nhiên, “Ngẩn người làm gì? Có người đến đón em, mau lên xe đi.”   Cố Khấu trong lòng có quỷ, hoảng loạn cảm ơn rồi nhanh chóng chui vào xe, còn giống như ăn trộm lén lút nhìn qua tấm dán bảo vệ kính xe, hy vọng Lâm Văn Phi đi nhanh giùm, cô sợ anh phát hiện ra dấu vết mình bị bao dưỡng.   Lâm Văn Phi đứng bên ngoài chờ đến khi chiếc xe đi rồi mới cầm ô trở về. Tầm mắt của cô còn dán trên người Lâm Văn Phi, vẫn chưa có quay đầu lại, cho đến người bên cạnh hỏi cô: “Gặp mưa?”   Cô vừa quay đầu lại, là một thân mồ hôi lạnh, “Cố, Cố tiên sinh!”   Cố Chính Tắc luôn luôn rất bận, chưa từng tự mình đi đón cô, Cố Khấu tự nhận là việc mình bị dọa nhảy dựng lúc nãy về mặt tình cảm có thể tha thứ, hơn nữa vừa rồi cô nhìn Lâm Văn Phi giống như chết đói, vội không ngừng giải thích: “Không có, Vương, Vương Thi Giai bung dù đưa em qua đây rồi cô ấy trở về.”   Cố Chính Tắc nhíu mày, ngước mắt lên từ trên tập văn kiện, “Hoảng cái gì?”   Cố Khấu lại nghĩ tới thời điểm vừa mới bắt đầu, khi đó cô sợ Cố Chính Tắc đến chết, nhưng lại không thể không theo, áp lực lớn đến mức mất ngủ, ở phim trường mệt rã rời, lại lén tự nhéo mình để duy trì tỉnh táo, nhéo đến toàn bộ cánh tay đều là dấu bầm.   Có một lần Dương Diệu Nghi bắt gặp, cứ cách vài ngày đều dặn dò cô: “Đừng làm giống như đứa con nít, chững chạc lên, bằng không Cố tổng nhìn em sẽ cảm thấy phiền phức. Em chưa ăn thịt heo cũng phải nhìn thấy con heo nó đi như thế nào chứ.”   Cũng may Cố Khấu hiện tại đã theo thói quen thành tự nhiên, mở miệng là có thể nói dối.   Dù sao Cố Chính Tắc cũng không để bụng chuyện cô rốt cuộc là gặp mưa hay là gặp lại mối tình đầu, chỉ cần không làm ảnh hưởng tới mặt mũi là được.   Cô cười hì hì nói: “Anh tới đón em, em rất vui.”   Cố Chính Tắc cho rằng cô nói lời vô nghĩa, “Ừ” một tiếng rồi tiếp tục cúi đầu ký tên lên văn kiện.   Cố Khấu luôn luôn không hỏi anh sắp xếp như thế nào, Cố Chính Tắc ngược lại chủ động mở miệng: “Có một nhà hàng mới mở, dẫn em đi ăn thử một lần.”   Anh để văn kiện đã ký tên qua một bên, Cố Khấu sợ áo khoác của mình ướt sẽ làm dơ văn kiện, vội vàng kéo góc áo ra, nịnh nọt nói: “Cố tiên sinh cẩn thận.”   Cố Chính Tắc tức giận trừng liếc mắt nhìn cô một cái, đại khái cảm thấy cô giống như con chim bị mưa làm ướt lông, không chừa chút mặt mũi nào cho anh, chờ đến xe khi dừng lại, lập tức dẫn Cố Khấu lên văn phòng của mình, dặn dò trợ lý đi lấy quần áo cho cô thay.   Trợ lý biết số đo của Cố Khấu, nên rất nhanh đã mang theo một lô quần áo mới, “Cố tiểu thư, cô chọn xem, nếu không hài lòng, chúng ta lại lấy cái khác.”   Cố Khấu tự mình mua quần áo thì đều là áo thun, áo hoodie, quần jean, đối với mấy dạng váy lễ phục diễm lệ này thật ra không có khái niệm gì cả, nhưng cô cũng cân nhắc theo khẩu vị của Cố Chính Tắc, chỉ vào một bộ váy bằng lụa có hoa li ti, “Cái này thế nào?”   Cố Chính Tắc luôn luôn rất bắt bẻ, hiện tại vắt đôi chân dài ngồi trên sô pha xem hợp đồng, một bên gọi điện thoại một bên vội vàng xem một cái, tùy tiện lấy bút đánh dấu một chút.   Trợ lý biết đây là có ý đồng ý, đem chỗ quần áo còn lại đẩy xuống, nhanh chóng cầm giày và trang sức phối hợp vào cho cô, nhẹ giọng kêu Cố Khấu chọn lựa.   Cố Khấu cảm thấy áp lực như bị núi đè, ăn một bữa cơm bất quá một giờ, lại phải tốn hai giờ chọn quần áo, cố gắng nhẫn nại chọn cả nửa ngày, đầu cũng muốn ong ra.   Cuối cùng, thời điểm cô bước vào thang máy lên nhà hàng cùng Cố Chính Tắc, bụng muốn dán vào lưng, Cố Chính Tắc ngược lại như đang cưỡi ngựa xem hoa, liếc mắt đánh giá cô qua mặt kính trong thang máy, hiếm lắm mới mở miệng khen được một câu: “Không tồi.”   Cố Khấu vóc dáng cao gầy, vừa trắng vừa thon, đúng là được những tấm lụa mềm mại phủ lên làm da thịt sáng lên như châu ngọc óng ánh, mái tóc dài được búi lên, trên cổ thon thả là vòng cổ phỉ thúy được điêu khắc tinh tế. Tuy rằng viên đá giống như cái thường thấy các lão phật gia mang trong các vở kịch nhưng kiểu dáng lại rất uyển chuyển nhẹ nhàng vòng quanh cái cổ thiên nga mỹ lệ của cô.   Cố Khấu luôn luôn chỉ có bị ghét bỏ, chưa bao giờ được Cố Chính Tắc khen nên trong nhất thời không biết trả lời như thế nào, suy nghĩ nửa ngày, bất chấp tất cả nói: “… Cảm ơn! Em đói bụng rồi.”   Cố Chính Tắc đại khái là thích loại hình tự nhiên hào phóng, Cố Khấu vừa lòi cái đuôi mèo ngốc ra như vậy mà anh lại lần nữa làm như không nghe thấy, nhấc chân ra khỏi thang máy, lúc ngồi xuống cũng không để cô phải kéo ghế.   Cố Khấu một bên ảo não, một bên cúi đầu gặm bánh mì. ———— Lời của tác giả: Cố Khấu đúng là cô gái có ý tứ như vậy, Cố Chính Tắc đi đâu mà nhặt được cô gái này vậy. Lời của editor: Anh giả ngu đó, cứ đợi đó cho anh.