Cố tiên sinh và cố phu nhân

Chương 13 : cây dù trong suốt

Cửa hàng K đông người nên không còn chỗ ngồi, chỉ một cửa hàng nhỏ này đúng là sức chứa không đủ, Lâm Văn Phi mua kem cho Cố Khấu, rồi ngồi đối diện cô, cầm laptop gõ bàn phím, loại âm thanh không có tiết tấu này nghe rất êm tai.   Lâm Văn Phi không có nói mình đang viết cái gì, Cố Khấu cũng không tiện hỏi.   Cuối cùng lúc hai người tạm biệt nhau cô mới lấy hết can đảm nói: “Đàn anh, bởi vì anh lên đại học P nên trong nhóm kịch có rất nhiều người cũng muốn vào đại học P.”   Lâm Văn Phi nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng nhẹ nhàng nói: “Người khác thì anh không biết, nhưng với em mà nói thì không có vấn đề gì.”   Cố Khấu sững sờ, ngây ngốc hỏi: “A? Vì sao?”   Lâm Văn Phi nói: “Không phải mỗi lần em đều có thể thi được top 6 sao?”   Thì ra anh có để ý đến thứ tự điểm thi của Cố Khấu.   May mắn khi đó trời đã tối rồi, bằng không Cố Khấu sẽ phải xấu hổ vì bị anh nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng của mình.   Cô nhớ rõ trên con đường kia có rất nhiều rất nhiều cây ngô đồng, ban đêm ánh đèn đường mờ nhạt, Lâm Văn Phi đứng cách đó không xa, tay đút vào trong túi quần thể thao, phong lưu thoải mái, tuổi trẻ phóng khoáng.   Lâm Văn Phi như vậy đi làm biên kịch phim điện ảnh, cũng không phải là chuyện bất ngờ gì, chỉ có điều vòng tròn này rất nhỏ, Cố Khấu tham gia cái vòng này hai năm cũng chưa gặp được anh.   Thử vai rất thuận lợi, Cố Khấu vốn dĩ trong lòng bồn chồn, nhưng hai cảnh diễn thế nhưng cảm thấy thuận buồm xuôi gió, dần dần cảm thấy nhẹ nhàng hơn.   Nhân vật nữ là một học sinh cấp 3, Cố Khấu trùng hợp mặc áo thun trắng và quần jean, tóc cột đuôi ngựa, trẻ trung thanh thuần.   Tổ đạo diễn cũng rất vừa lòng, vài người nhỏ giọng thương lượng một chút, lại lấy thêm kịch bản của hai cảnh, muốn cô và bạn diễn nam đang thử vai ở trường quay diễn thử, thế nhưng cũng không tồi.   Cuối cùng buổi thử vai kết thúc, Lâm Văn Phi tự mình đưa cô ra ngoài, “Cố Khấu.”   Cố Khấu vội vàng nói: “Không cần đưa em!”   Lâm Văn Phi giống như ngủ không đủ giấc, nhưng tâm tình lại rất tốt, cười tủm tỉm nói: “Không cố ý đưa em đi đâu, anh tiện đường đi mua cà phê. Em uống gì?”   Cố Khấu đành phải tùy ý anh.   Kỳ thật vụ tai nạn xe cộ kia là chuyện xảy ra sau khi thi đại học, khi đó Cố Khấu vì một đống chuyện vội đến đầu óc choáng váng, chờ đến sau khi xuất đạo đóng phim, tuy rằng nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học P, nhưng cũng không có thời gian gặp lại anh, qua loa đi báo danh nhập học, được một thời gian lại phải làm thủ tục tạm nghỉ.   Nói ngắn lại, hiện tại sinh hoạt của cô hoàn toàn khác với những gì đã từng tưởng tượng khi đó.   Lâm Văn Phi vẫn là dáng vẻ như trước kia, còn được tự do tung hoành ở vị trí mà mình mong muốn, từng chút một tiếp cận với lý tưởng của bản thân, quá trình cho dù gian khổ cũng vô cùng hạnh phúc.   Mà cô lại càng ngày càng xa với cuộc sống mà mình đã từng tưởng tượng, mỗi ngày trôi qua lại càng cảm thấy tương lai càng thêm ti tiện vô vọng, bởi vì cô đã đem bán đi chính bản thân mình.   Cố Khấu nghĩ nếu Lâm Văn Phi biết cô hiện tại là diễn viên nữ bị người ta bao dưỡng thì anh sẽ nghĩ cô là người như thế nào. Cô bối rối vuốt lại tóc.   Lâm Văn Phi nhét hai tay vào trong túi quần jean, vừa đi vừa nói chuyện: “Không phải em thi đậu đại học P sao?”   Cố Khấu ấp úng nói: “A… Sao anh biết?”   Lúc Lâm Văn Phi cười sẽ để lộ hai hàm răng trắng sáng, rất giống như ánh mặt trời, y như nam chính trong quảng cáo kem đánh răng vậy, “Anh từng xem danh sách sinh viên mới ở trong hội sinh viên!.   Cố Khấu đối với mấy chuyện linh tinh như hội sinh viên gì đó đều không có ấn tượng, Lâm Văn Phi chẳng hề để ý, cười nói: “Bất quá làm diễn viên khá tốt, em rất có thiên phú, đi học ngược lại là đi đường vòng. Em đi đâu? Bằng không em chờ anh chút, lát nữa anh mời em đi ăn cơm.”   Cố Khấu nói dối: “Em về khách sạn thu dọn hành lý, lát nữa em phải về thành phố T, chuyện ăn cơm phải dời lại lần sau rồi.”   Khi nói chuyện hai người đã ra khỏi trường quay, bên ngoài thế nhưng đang mưa. Cố Khấu kêu xe, tài xế đậu xe ở ven đường bên ngoài quảng trường, Lâm Văn Phi vỗ vỗ bả vai cô, “Em chờ một chút.”   Cố Khấu khép chặt hai vạt áo khoác, Lâm Văn Phi chạy vào cửa hàng tiện lợi 24 giờ bên cạnh, vài phút sau anh cầm một cây dù đi ra, “Đi thôi, anh đưa em ra xe, sau đó anh sẽ che dù trở về.”   Mưa to gió lớn, mép áo khoác và giày của Cố Khấu bị ướt rất nhanh.   Một cây dù thật ra không che được cho hai người nhưng Lâm Văn Phi lại không có dựa sát vào người cô nên hơn nửa bả vai của anh đều ở bên ngoài dù.   Anh mặc áo khoác cao bồi màu xám cho nên vết nước nhìn rất rõ, Cố Khấu có chút ngượng ngùng, đành phải nhích lại gần anh một chút.   Dù là trong suốt, ánh mặt trời nhàn nhạt xuyên qua vải hắt xuống dưới, soi sáng người của Lâm Văn Phi.   Cố Khấu phát hiện thật ra anh cũng thay đổi một chút, không còn khí chất thiếu niên như xưa, giữa hai ánh mắt đã toát lên khí chất của một người đàn ông thành thục, những vẫn còn sự nhẹ nhàng phóng khoáng như trước, giống như chưa từng bị gánh nặng vật chất làm cho biến tướng.   Cố Khấu nhìn biển số xe rồi kéo mở cửa xe, đang muốn lên xe thì đột nhiên nghe được bên cạnh có tiếng còi ô tô vang lên, cô nghi hoặc nhìn qua, thấy được tài xế của Cố Chính Tắc đang cầm cây dù lớn màu đen lại gần, giơ tay kêu một tiếng: “Cô Cố!”