Cổ thuật phong quỷ
Chương 51
Chương 51
Tiếng chuông bình thường du dương êm tai giờ phút này trở nên chói tai vô cùng, khoảnh khắc thanh âm vang lên, tôi có chút chấn động, chỉ cảm thấy huyết dịch của người đều bị đóng băng, loại hàn khí lạnh từ trong xương này kích thích tôi, khiến tôi nhanh chóng mở điện thoại, tắt đi linh âm kẻ khác kiêng kỵ như bùa đòi mạng này.
Trên thành phố quỷ đã có không ít oan hồ dừng lại nhìn về phía tôi, bởi vì thanh âm vừa rồi thật sự quá mức đặc thù, nó hoàn toàn không nên xuất hiện ở nơi này, đối với những cư dân âm phủ này mà nói, nó là giống như sấm sét giữa trời quang, là tượng trưng cho dương khí xâm nhập âm phủ.
Tôi nắm chặt điện thoại di động, lạnh mắt nhìn người đàn ông kia, lại thấy môi hắn khép khép mở mở, tựa hồ muốn nói gì đó, vì vậy tôi chậm rãi đặt điện thoại di động vào bên tai, quả nhiên nghe được bên trong truyền đến một tràn tiếng ầm ĩ mơ hồ không rõ, thanh âm kia vô cùng hỗn loạn, phảng phất như sóng điện từ đã bị quấy nhiễu nghiêm trọng, làm cho người ta căn bản nghe không rõ đối phương đang nói gì.
Nhíu mày lại, tôi biết đó không phải do tín hiệu bị quấy nhiễu, mà là từ trường âm dương hai giới tương cách dẫn đến, người đàn ông kia sở dĩ có thể gọi điện thoại được cho tôi, cũng là vì chúng tôi thân đang ở thành phố quỷ, có thể nói thế này, chúng tôi và người đàn ông này đang tồn tại ở âm gian, mà di động của tôi lại là vật dương gian, người đàn ông kia dùng phương pháp đặc thù liên thông hai chiếc điện thoại di động, mới tạo ra hình ảnh quỷ dị xuất hiện ở đây như vậy.
Nhưng tại sao hắn lại biết số của tôi thì có chút khó có thể tưởng nổi lắm. Có lẽ, hắn nhấn cũng không phải số di động của tôi, mà là một loại số liệu khác chỉ có oan hồn mới biết được.
Song vô luận thế nào, nếu là một oan hồn tôi cũng không có hứng thú để nghe, huống chi con quỷ này rõ ràng lai giả bất thiện, hắn rất có khả năng đã nhìn thấu thân phận của chúng tôi, cho nên mới muốn nhân cơ hội hại người.
Nghĩ đến việc này, tôi quay đầu nhìn thoáng qua Đao Phong, thấy cậu ấy vừa vặn đảo mắt từ trên người gã kia về, quay nhìn tôi hơi lắc đầu, liền biết ý cậu ấy bảo tôi đừng để ý, miễn cho thêm chuyện phiền toái.
Tôi gật đầu, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, cũng chuẩn bị bỏ điện thoại di động vào trong túi, chỉ cần tôi không cúp điện thoại, con quỷ kia không thể tạo thêm phiền toái nữa.
Song khi tôi vừa muốn buông tay, trong điện thoại đột nhiên truyền đến một giọng nam khàn tiếng chập chờn như trải qua chỉnh sửa đặc biệt, thanh âm kia tuyệt đối không phải của nhân loại phát ra, nó so với chú ngữ cổ xưa diễn trên TV càng thêm tối nghĩa khó hiểu, rồi lại rõ ràng lạ lùng, đây không khỏi làm lòng hiếu kỳ của tôi tăng vọt, cực kỳ muốn biết người này rốt cuộc đang nói cái gì.
Nếu là oan hồn hiện đại, hơn nữa xuất hiện trong tòa Hoàng Kim quỷ thành này, người đàn ông kia cũng rất có khả năng có liên quan đến chuyện chúng tôi tham dự, hắn có lẽ biết một ít đầu mối quan trọng, hoặc hiểu được chỗ nguy hiểm ẩn hàm của nơi này, chỉ tiếc chúng tôi âm dương tương cách, người quỷ chung quy không cách nào giao thiệp, tôi căn bản nghe không hiểu một chữ nào hắn nói.
Tôi quay đầu lại lần cuối liếc mắt nhìn người đàn ông kia, ra dấu ý bảo hắn đừng làm chuyện tốn công vô ích, nếu có đầu mối muốn nói với chúng tôi, cứ dứt khoát trực tiếp đưa chúng tôi qua đó.
Người đàn ông xem hiểu ý của tôi, lắc đầu tỏ vẻ mình không thể rời khỏi khu vực này.
Tôi thở dài, đang định bỏ qua mấy mấy câu sáo ngữ trên người con quỷ này, chợt nghe được trong điện thoại di động vốn không thể phát ra tiếng bình thường lẳng lặng truyền đến một câu đơn vô cùng chói tai: “Cẩn. . . . . . Thận. . . . . . Đao. . . . . . Uyên. . . . . .”
Mấy chữ này nói vô cùng gắng sức, nhưng từng chữ lại rõ ràng kiên định dị thường, tim tôi giật nảy, trực giác nhìn về phía Đao Phong.
Đao Phong rõ ràng cũng nghe được những lời này, cậu ấy trừng to con ngươi đen bóng, không thể tưởng nổi nhìn người đàn ông kia, trong ánh mắt hiện lên một tia nghi ngờ và nôn nóng, mà ngay cả khuôn mặt luôn lạnh lùng cũng đã xuất hiện biến hóa rất nhỏ.
Tôi nhất thời cho rằng, Đao Uyên này rất có thể chính là đại ca đã mất tích kia của Đao Phong.
Môi mỏng của Đao Phong nhếch lên, ánh mắt phức tạp liếc nhìn tôi, nhấc chân muốn đi về phía người đàn ông kia, tôi vội vàng đưa tay kéo cậu ấy, lắc đầu ý bảo đừng hành động thiếu suy nghĩ, lời của một con quỷ, tuyệt đối không thể tin toàn bộ, huống chi con quỷ kia nói ra bốn chữ này cũng đã hết toàn lực, rõ ràng không cách nào nhắc lại hay cung cấp đầu mối gì có giá trị, cho dù chúng tôi bây giờ qua đó hỏi cũng vô dụng.
Tôi giơ tay lên, tỏ vẻ rời khỏi đây trước rồi nói.
Đao Phong chần chừ chốc lát, cuối cùng thỏa hiệp đi theo tôi tiến về phía tháp vàng.
Tôi vừa đi vừa cân nhắc trong lòng, vừa nãy con quỷ kia nói “Cẩn thận Đao Uyên” rốt cuộc là có ý gì, nếu Đao Uyên là đại ca mất tích đã lâu của Đao Phong, vậy tại sao muốn chúng tôi cẩn thận, hắn và Đao Uyên có quan hệ gì, sao phải trầm luân đến loại địa phương như thành phố quỷ này.
Mặc dù chỉ có bốn chữ, lại khiến tôi do dự không quyết, bởi vì tôi không cách nào xác định trong bốn chữ kia của hắn có tồn tại dấu chấm câu không, “Cẩn thận Đao Uyên” và “Cẩn thận, Đao Uyên . . . . . . .” Chênh lệch quá lớn, vạn nhất nghĩ sai cũng rất có khả năng trở thành tin tức đưa chúng tôi rẽ vào lạc lối về sau.
Tôi nhìn về phía Đao Phong, thấy cậu ấy chau mày, sắc mặt âm tình bất định, biết cậu ấy đang suy nghĩ lời người đàn ông kia nói, song tôi dám đánh cuộc, suy nghĩ của Đao Phong tuyệt đối là loại thứ hai “Cẩn thận, Đao Uyên . . . . . . .”, cậu ấy tin tưởng đại ca mình vậy, khẳng định sẽ không cho rằng Đao Uyên có chuyện, chỉ có thể nghĩ rằng Đao Uyên xảy ra nguy hiểm, mà người đàn ông kia đang nhắc nhở chúng tôi cẩn thận mối nguy hiểm hại đại ca cậu ấy mất tích kia.
Nhưng không biết tại sao, tôi lại nghĩ loại thứ nhất có khả năng lớn hơn.
Vứt đi những suy nghĩ miên man trong đầu, tôi cùng Đao Phong vội vã xuyên qua thành phố quỷ, đi tới dưới tháp vàng khu vực bên trái, nơi này tách xa thành phố quỷ ồn ào náo nhiệt, gần như yên tĩnh quỷ dị.
Tôi và Đao Phong liếc mắt nhìn nhau, lần lượt đi vào bên trong tháp.
Bày trí trong gian tầng một và tầng hai quả nhiên đã biến mất, tôi lần lượt xem xét thạch đài hai tầng trống không, phát hiện thạch đài tầng thứ nhất có chút kỳ quái, nó tựa hồ cũng không phải hoàn toàn dùng để đặt tượng phật, tôi nhìn thấy vị trí vốn đặt tượng phật ngoại trừ một hốc lõm rộng lớn ra, ở giữa nhất còn có một hốc lõm tinh xảo, hốc lõm kia lớn cỡ nắm tay, không biết có tác dụng gì.
Mà hốc lõm của tầng thứ hai lại có kích cỡ giống tầng thứ nhất, điều này làm tôi cảm thấy kỳ quái hết sức, dựa theo kích cỡ của đồ đằng hình lỗ tai kia đến xem, thật sự không cần chỗ trống lớn như vậy.
Tôi nhìn hai bên, xác định nơi này không có quỷ quái gì, quay đầu nói với Đao Phong: “Vừa rồi con quỷ kia nói Đao Uyên, là đại ca cậu?”
“Ừ.” Nghe vậy, con ngươi đen của Đao Phong lóe lên hai cái, trả lời: “Tôi không ngờ hắn lại biết đại ca tôi, cho nên lúc ấy mới kích động vậy.”
Tôi hiểu được Đao Phong đang nghĩ biểu hiện của mình có chút mất tỉnh táo, vội an ủi: “Liên quan đến sinh tử của thân nhân mình, ai đều sẽ kích động, song con quỷ kia nói phải cẩn thận, cậu có biết hắn đang bảo chúng ta cẩn thận cái gì không?”
Đao Phong lắc đầu, ánh mắt lộ ra hoang mang: “Không rõ ràng lắm, có lẽ nơi này có nguy hiểm gì đó không tài nào đoán trước được, đại ca khi ấy dẫn theo vài người cùng anh ấy hạ đấu, nhưng đến nay cũng chưa trở về, quỷ vừa nãy khả năng chính là một trong số đó.”
Tôi biết Đao Phong sẽ không nói dối, liền đem tin tức này nhập vào trong đầu mối, chuẩn bị trở về cùng ông chú thương thảo xong sẽ quyết định, trước mắt mục tôi chính yếu của chúng tôi, là bắt được thứ ở tầng thứ ba.
Đi tới trước thạch đài tầng ba, chúng tôi phát hiện phía trên đó quả nhiên có thêm một tượng đá cỡ nắm tay, tượng đá này là một khuôn mặt người, có mũi có mắt có miệng, nhưng không có tai, nó được đặt bên trong hốc lõm chính giữa thạch đài, ngoài mép hốc lõm còn có một vòng rãnh lõm lớn hơn nữa.
Tôi ngồi xổm trên mặt đất, nhìn kỹ mặt tượng đá nọ, trong đầu đột nhiên hiện lên một loại suy nghĩ, suy nghĩ kia trôi qua quá nhanh, tôi nhất thời không nắm bắt được, không thể làm gì khác hơn là im lặng bước qua đó cầm lấy khuôn mặt người kia.
“Thứ này chính là cơ quan của tầng ba, là mấu chốt tiến vào địa cung?” Tôi cầm khuôn mặt người nói với Đao Phong: “Sao nhìn bình thường vậy, tôi còn tưởng rằng sẽ là thứ gì tương tự bảo thạch dạ minh châu chứ.”
“Vật trân quý không có khả năng đặt ở loại địa phương này, trong Hoàng Kim thành môi trường bất định, cũng không phải trạng thái phong bế hoàn toàn, đụng phải gió quất mưa rào rất dễ dàng ăn mòn đồ vàng mã.” Đao Phong dừng một chút, tiếp tục nói: “Đi xem một tòa tháp khác.”
“Ừ.” Tôi nghĩ một chút, thuận tay bỏ khuôn mặt người kia vào túi, gật đầu với Đao Phong.
Chúng tôi dùng tốc độ nhanh nhất xuyên qua phố xá, đi vào trong tháp vàng khu vực bên phải, thoáng nhìn lướt qua, liền biết nơi này tình hình cũng giống thế, leo lên tầng ba, tôi thở dài một tiếng, yên lặng đưa tay qua cầm lên khuôn mặt thứ hai.
“Cầm hai thứ này về, tôi sợ chú sẽ đánh chết tôi mất, thật không còn đầu mối khác?” Tôi tặc lưỡi một tiếng, bất đắc dĩ bỏ khuôn mặt người vào trong túi.
“Ba thạch đài này có vấn đề.” Đao Phong mặt không chút biểu cảm, gọn gàng dứt khoát phát biểu ý kiến của mình.
“Tôi cũng thấy thế, rãnh lõm trên thạch đài rất kỳ quái. . . . . . . .” Nói tới rãnh lõm, trong óc tôi đột nhiên chợt lóe linh quang, giật mình phát hiện kỳ quái chỗ nào, nếu tôi không nghĩ sai, cơ quan giữa ba thạch đài này rất dễ dàng phá giải, song trước mắt không được, tượng phật và đồ đằng lỗ tai của tầng một hai còn chưa hiện ra, chỉ có thể đợi thành phố quỷ biến mất trở về thí nghiệm.
Vỗ vỗ hai khối tượng đá trong túi, tôi lần nữa điều chỉnh tinh thần, nói với Đao Phong: “Tôi biết vấn đề ở đâu rồi, đi, chúng ta về trước tìm chú và Kỷ Tuyền, chờ thành phố quỷ biến mất rồi trở về phá giải cơ quan.”
Đao Phong lúc này tựa hồ cũng đã nghĩ đến mấu chốt, con ngươi tối tăm của cậu ấy phiếm một mạt sáng ngời, khóe miệng hơi cong, khẽ ừ một tiếng.
Khó được nhìn thấy cậu ấy cười, tâm tình tôi nhất thời tốt đẹp, xoay người muốn ra ngoài, lại đột nhiên bị cậu ấy túm lấy cánh tay.
“Chờ một chút.” Thanh âm trầm thấp của Đao Phong vang lên sau lưng: “Nhìn bên ngoài xem.”
Tôi thoáng sửng sốt, lập tức nghi hoặc nhìn về phía ngoài tháp, phát hiện chẳng biết khi nào, tầng ngoài tháp cư nhiên chi chít một đám ác quỷ diện mục dữ tợn vây quanh, đám ác quỷ này không cách nào tiến vào trong tháp, chỉ bám bên mép ngoài và cửa sổ tháp vàng, lén lén lút lút thò đầu nhìn chúng tôi, mà hai khối tượng đài trong túi tôi, đúng lúc này đột nhiên chấn động.
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên TwitterChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: bánh tiêu, cổ thuật phong quỷ, đam mỹ, Hoàng Thành U Hỏa, Mãnh quỷ hệ liệt Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
963 chương
37 chương
143 chương
744 chương
2383 chương