Tuy rằng trong lòng Giản Xuân Triều rất rõ Phương Minh Chấp trí tuệ hơn người, cũng toàn tâm toàn ý tin tưởng y, nhưng khi nghe thấy y nói một câu: "Lấy anh làm mồi nhử" cũng không khỏi căng da đầu: "Phương Minh Chấp, anh tốt nhất nói rõ ràng một chút."
Phương Minh Chấp nhẹ nhàng cười, lau tay, ôm Giản Xuân Triều vào ngực: "Xuân Triều đừng lo, anh sẽ không gặp nguy hiểm.
Từ rất nhỏ Tri Lang đã dạy anh chơi trò chơi với ông ta, lần này chỉ là một trò chơi khác thôi."
Giản Xuân Triều đương nhiên không dễ dàng bị lừa gạt: "Loại người như Tri Lang, nếu ai khiến anh thay đổi liền hận không thể huỷ thi diệt tích.
Nếu anh trực tiếp phản kháng ông ta, anh làm sao dám đảm bảo ông ta không đem anh....?"
Phương Minh Chấp ôm hắn, nhẹ nhàng vỗ về: "Anh hiểu ông ta.
Khi có thứ gì đó hấp dẫn lực chú ý của anh, ông ta sẽ có khuynh hướng huỷ diệt thứ đó.
Nhưng nếu anh chủ động đi tìm thì ông ta sẽ cho rằng vấn đề nằm ở anh.
Nếu trong quá trình ông ta khiến anh quay lại như cũ, anh không phản kháng, sẽ giống như một cái máy tính chạy lại phần mềm, sau khi kết thúc quá trình cần phải kiểm tra lại lần nữa sau đó mới loại bỏ.
Mười mấy năm qua, ông ta vẫn luôn có thể khiến anh trở về dáng vẻ mà ông ta mong muốn, cho nên ông ta rất tự tin vào bản thân mình.
Anh là tác phẩm mà ông ta tự hào nhất, ông ta sẽ không từ bỏ anh, cũng sẽ không lựa chọn loại bỏ anh."
Phương Minh Chấp miêu tả quá khứ của chính mình lại giống như miêu tả vật sở hữu của Tri Lang, trong giọng nói nghe không ra khổ sở cùng tiếc hận.
Nhưng Giản Xuân Triều lại vô cùng đau lòng.
Tuy rằng Phương Minh Chấp đã không còn là y trong miệng người kia, nhưng Giản Xuân Triều lại nhớ tới lời Tôn Vĩ từng nói: Hơn 20 năm, Phương Minh Chấp nhìn ngắm phong cảnh vô hạn nhưng lại chưa từng trải qua sinh hoạt của người bình thường.
Phương Minh Chấp thấy Giản Xuân Triều im lặng không nói, còn tưởng hắn sợ hãi, cúi đầu hôn nhẹ lên sườn mặt người kia: "Anh nhất định sẽ bảo vệ được em, dùng hết khả năng của mình, anh tuyệt đối sẽ không để em chịu một chút tổn thương nào." Phương Minh Chấp nhìn lông mày Giản Xuân Triều vẫn nhíu chặt lại, nói thêm: "Anh cũng sẽ bảo vệ tốt bản thân mình.
Mong em hãy tin anh."
"Em không phải không tin anh." Giản Xuân Triều ngẩng đầu nhìn Phương Minh Chấp, con ngươi đen nhánh không lẫn tạp chất: "Anh không cần phí sức lực vào việc bảo vệ em, em nguyện ý làm thứ hấp dẫn lực chú ý của anh.
Em muốn anh mỗi giây mỗi phút đều nhớ kỹ, nếu anh bị ông ta khống chế hay anh thất bại, anh sẽ vĩnh viễn mất đi em.
Cho nên anh phải cố hết sức bảo vệ em và bản thân mình thật tốt."
Trong tính toán của Phương Minh Chấp, Giản Xuân Triều luôn là ưu tiên hàng đầu, cao hơn cả bản thân y, cho nên lúc Giản Xuân Triều đưa ra ý kiến này, Phương Minh Chấp theo bản năng liền phản đối.
Tuy rằng lúc sau y nhận ra phương án của Giản Xuân Triều đối với toàn cục mà nói là tối ưu nhất, nhưng như vậy nguy hiểm của Giản Xuân Triều đột nhiên sẽ tăng lên.
Phương Minh Chấp trầm mặc không đồng ý.
Giản Xuân Triều nhìn Phương Minh Chấp, cưỡng ép y nhìn mình: "Minh Chấp, anh muốn em tin tưởng anh, vậy anh cũng nên tin tưởng em, có phải hay không?"
- ---
Gần đây, giới truyền thông Bắc Kinh thật sự có chút nóng lòng.
Lúc trước vì hôn lễ thế kỷ của Phương Minh Chấp với Giản Xuân Triều còn làm bọn họ thức tăng ca đến nửa đêm.
Toàn thành phố đều vì đoạn hôn nhân không môn đăng hộ đối này và hoan hô reo hò, rốt cuộc một đôi nam nam ưu tú xinh đẹp vượt qua định kiến, vượt qua chênh lệch khoảng cách lựa chọn ở bên nhau, ánh mắt hai người nhìn nhau vừa chậm rãi vừa thâm tình, quả thực chính ra đường rải đầy đất.
Nhưng sau này hôn nhân có chút đi xuống, ngoại trừ cùng nhau tham gia các trường hợp quan trọng, sinh hoạt thường ngày hiếm khi bị chụp lại, có một hai lần cũng bị Phương gia ép xuống.
Phương Minh Chấp tính hướng không rõ, nghe đồn còn ở bên ngoài âm thầm trêu hoa ghẹo nguyệt.
Cho nên tâm thái của mọi người cũng bỗng chốc thay đổi, đều chờ một ngày có tin tức hôn nhân hào môn tan vỡ.
???? lớn ăn không ít, nhưng sự thật lại không giống những gì người ta tưởng tượng.
Mấy ngày trước, Giản Xuân Triều cùng Phương Minh Chấp bị paparazzi chụp được cùng nhau vào khoa phụ sản.
Trong ảnh, Giản Xuân Triều mang khẩu trang, mặc quần áo rộng thùng thình, còn Phương Minh Chấp lại mặc quần áo nhàn nhã thường ngày, cổ áo còn cài gọng kính, đôi tay toàn tâm toàn ý che chở người thương, một khắc cũng chưa từng rời mắt khỏi Giản Xuân Triều, giống như không nhìn thấy việc bị paparazzi chụp lén.
Toàn bộ Bắc Kinh quả thực nổ tung, trên mạng toàn là #CP Minh Triều# nháy mắt thành top 1 hotseach, phía dưới là bình luận của fans để lại, không phải là tung hoa chúc mừng thì là cảm động, vô cùng náo nhiệt.
> Tam phi phi: Cái ánh mắt của Phương tổng ngọt chết tôi rồi a a a, toàn thế giới chỉ có Xuân Triều phải không?
> Đậu nhỏ hôm nay ăn dưa không: ô ô ô CP của chúng ta cuối cùng cũng hết khổ, những người cả ngày chỉ mong người ta ly hôn tới đây chiến a!!!
> Khói dầu khe núi: Triều triều thật sự có sao? Còn chưa lộ bụng nữa, nhưng mà chúc phúc chúc phúc!!
> Vũ trụ của tiểu manh: Tôi nói này, Xuân Triều của chúng ta...!da dẻ trắng nõn mịn màng chẳng lẽ vì mang thai sao? Tại sao tôi lại thấy anh ấy càng trắng càng đẹp thế?
> Hôm nay cũng không gội đầu: Tôi muốn đặt tên cho bảo bảo, tên công khai chính thức thì sao? Không thì tên gọi ở nhà cũng được!
> Cẩm lý tuyến 1: Với giá trị nhan sắc của hai người này, bảo bảo của chúng ta lớn lên sẽ thành gì đây a......!
- --> Hạ tổng: Để tôi dùng Al bắt chước một chút, kiểu gì cũng ra một thiên sứ nhỏ đáng yêu nhất thế giới.
- -----> Nini ngọt ngào: Tỷ muội, cho tôi xem! Tôi muốn xem!
- --------> Thuyền thuyền: Tôi cũng muốn xem! Mời công bố!
- ---
Giản Xuân Triều đăng nằm trên giường kiểm tra đo lường, hắn vui mừng xem các loại ảnh chụp trẻ con.
Tôn Vĩ đang kiểm tra cho hắn, tức giận nói: "Cậu đừng lộn xộn, ảnh hưởng đến kết quả."
Phương Minh Chấp vẫn luôn bên cạnh hắn, lạnh mặt: "Anh quát em ấy làm gì? Anh không thể nói thế với em ấy."
Bình thường Tôn Vĩ vấn rất khách khí, nhưng anh là bác sĩ, thái độ đối với nghề nghiệp không chút cẩu thả: "Cậu chuyện gì cũng chiều cậu ta, đến lúc có gì sai, cậu trách cậu ta hay vẫn là trách tôi?"
Phương Minh Chấp lấy di động trong tay Giản Xuân Triều đặt xuống, ngồi sau ôm hắn, dịu dàng nói: "Lát nữa lại xem, làm kiểm tra trước đã."
Giản Xuân Triều ghét làm kiểm tra, bởi vì bụng hắn tương đối mẫn cảm.
Đắc biệt là sau khi mang thai, ngoài Phương Minh Chấp hắn đều không cho ai chạm vào, cho nên ban đầu Tôn Vĩ mới đồng ý cho hắn xem điện thoại để rời sự chú ý.
Tôn Vĩ dùng máy dò đè ở bụng hắn di qua di lại, hắn có chút khó chịu tránh đi.
Tôn Vĩ thật sự gặp không ít bệnh nhân phiền phức, nhưng lại không dám nói Giản Xuân Triều, chỉ liếc Phương Minh Chấp: "Cậu ngồi phía sau như đầu gỗ làm gì? Không biết chấn an vợ mình à? Không thấy cậu ấy khó chịu sao?"
Phương Minh Chấp đương nhiên nhìn ra, y đau lòng, lắp bắp hỏi Giản Xuân Triều: "Anh, anh phải làm gì em mới thoải mái hơn?"
Tôn Vĩ nhịn không được: "Thấy người khác vuốt lông mèo chưa? Xoa xoa eo cho cậu ấy, ôm cậu ấy dỗ dành, không được thì làm hơn nữa."
"Này, tôi còn ở đây đấy, tôi có thể nghe thấy đấy." Giản Xuân Triều không vui: "Tôi giống mèo ở chỗ nào?"
Xoa eo cho Giản Xuân Triều thì Phương Minh Chấp biết, y đỡ eo Giản Xuân Triều xoa xoa ấn ấn, người trong lồng ngực tức khắc ngoan ngoãn một chút.
Còn chuyện đỗ dành Giản Xuân Triều, Phương Minh Chấp vốn dĩ rất có thiên phú, trong thời gian này cũng tích cóp không ít mẹo, vừa xoa eo cho Giản Xuân Triều vừa nói: "Đợi lát nữa kiểm tra xong, anh đưa em đi dạo siêu thị, mua đồ em thích ăn được không?"
Giản Xuân Triều thích nhất là đi dạo siêu thị, trong lòng liền nhanh chóng tính toán xem lát nữa nên mua cái gì.
Tôn Vĩ thấy Giản Xuân Triều khó có lúc ngoan ngoãn, nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ kiểm tra, một lát liền kết thúc.
Lúc sau, đầu Tôn Vĩ đầy mồ hôi, cầm giấy ném cho Phương Minh Chấp: "Lau đi, đừng để cậu ấy cảm lạnh."
Thai nhi đã được 4 tháng, bụng Giản Xuân Triều cũng lộ ra độ cong nho nhỏ.
Phương Minh Chấp rút ba tờ giấy, cẩn thận nhẹ nhàng lau bụng cho Giản Xuân Triều.
Giản Xuân Triều ngoan ngoãn nằm trong lòng Phương Minh Chấp, chờ y lau khô bụng mình.
Gel bôi lên bụng tuy là ở nhiệt độ thường, nhưng lúc tan ra cũng mang theo nhiệt độ.
Phương Minh Chấp lau xong, cảm thấy bụng Giản Xuân Triều có chút lạnh, sau khi kéo áo hắn xuống vẫn đặt tay trên bụng Giản Xuân Triều giúp hắn làm ấm.
Tôn Vĩ gặp trường hợp này cũng đã quen giống như Từ Thành, nhìn thấy hành động của Phương Minh Chấp, mặt không đổi sắc, nói: "Quá trình kiểm tra cơ bản đều thuận lợi, kết quả chi tiết ngày mai tôi gửi vào email cho cậu.
Các cậu ở viện phụ sản vẫn luôn làm kiểm tra đúng hạn nhỉ, không cần làm quá, nhưng nếu muốn lưu lại ký lục, nhất định phải làm ra vẻ tất cả quá trình kiểm tra đo lường rồi an thai đều làm ở đây, như vậy lão biến thái kia mới dễ dàng tin tưởng."
Phương Minh Chấp gật đầu, hỏi: "Hệ thống bảo vệ của anh ở bên này nhất định phải làm chu toàn, không thể để cho bọn họ biết chúng ta có liên quan, cũng không thể cho bọn họ biết anh cùng ám cọc ở bên này có liên hệ, như vậy song song đảm bảo ám cọc ở phía ông ta tuyệt đối sạch sẽ, ông ta cũng có thể yên tâm cùng ám cọc làm giao dịch."
Tôn Vĩ vô cùng nghiêm túc trả lời y: "Yên tâm, tôi đi theo cậu nhiều năm như vậy, học nhiều nhất ngoài y học chính là bảo mật."
Phương Minh Chấp vô cùng tin tưởng Tôn Vĩ, cũng không cần thiết dặn dò gì nữa.
Giản Xuân Triều trong ngực y bắt đầu mệt mỏi rã rời, nhưng bụng hắn còn lạnh, Phương Minh Chấp không dám dẫn hắn ra ngoài bây giờ, nhỏ giọng với Tôn Vĩ: "Xuân Triều mệt mỏi, anh tìm một chỗ, tôi mang em ấy đi nghỉ một lát."
Tôn Vĩ không thể tin nổi nhìn y, như nhìn thấy ảo ảnh: "Tôi thấy truyền thông đưa tin cậu coi ái thê như mạng, còn tưởng bọn họ nói điêu, không ngờ trên người cậu thật sự mọc ra được thật tâm, thật không dễ dàng!"
Phương Minh Chấp che tai Giản Xuân Triều, giọng nói càng thấp, khí thế lại không thấp: "Ít nói nhảm, nhanh lên."
Giản Xuân Triều lại tỉnh: "Em không ngủ được, bây giờ đi đi."
Phương Minh Chấp hôn hôn lỗ tai hắn: "Đợi một lát, đợi bụng em ấm lên anh liền đưa em đi."
Giản Xuân Triều cọ cọ trong lồng ngực y: "Em muốn sữa chuối."
Phương Minh Chấp ngoan ngoãn phục tùng: "Được, mua sữa chuối cho Xuân Triều."
Tôn Vĩ đứng một bên ăn nửa bát cẩu lương, cảm giác làm người thật quá khó khăn.
*Ngọt tràn màn hình rồi nhớ ????♀️????♀️????♀️.
Truyện khác cùng thể loại
98 chương
99 chương
210 chương
35 chương
44 chương