CHƯƠNG 0
Lũng Tây[1] là vùng biên thùy phía Tây Bắc, tiếp giáp Tây Nhung, từ thuở sơ khai nhà Hán, nơi đây đã trở thành vùng giao tranh khói lửa liên miên.
Thiên Khải hoàng triều, căn cứ theo tổ chế, Hoàng Đế trực tiếp bổ nhiệm thứ sử các Châu, định kỳ có các Truất trí sứ[2] đến tuần tra rà soát tình hình. Còn về hàng Vương thì hoặc lớn hoặc nhỏ mà được phong đất tự trị, hưởng uy quyền ngang ngửa bậc Đế Vương, được thần dân cung phụng, sử dụng thành quả lao động cần cù của nhân dân để nuôi dưỡng số lượng quân đội kinh người của mình.
Vòng đi vòng lại, đuôi to khó vẫy, phiên trấn[3] trở thành mối họa lớn của Thiên Khải.
Mà vị Tĩnh Tây vương sở tại Lương Châu[4] khi đó, tay nắm binh lực hùng hậu, rục rịch ngóc đầu, hơn mười năm trước đã trở thành miếng xương cá nghẹn ngang trong họng Hoàng Đế mà không biết rút ra sao cho đặng.
~Giữa biển cát vàng mụt mùng giăng ngợp trời đất, có một con đường dài hẹp uốn lượn quanh co, hướng về phương xa tưởng chừng như kéo dài vô tận.
Trên đường có độc một cỗ xe ngựa, trong xe có một nam tử trẻ tuổi ngồi ngay ngắn chỉnh tề.
Có lẽ vì xuất thân trong một gia đình quan lại, từ nhỏ đã chịu sự giáo dục hà khắc, mà dù cỗ xe có xóc nảy chòng chành, y vẫn giữ một vẻ nghiêm trang không suy chuyển.
“Tam thiếu gia, còn chừng năm mươi dặm nữa là tới Lương Châu.”
Nam tử khẽ ngẩng đầu, y có một đôi mắt hoa đào lấp lánh đẹp vô ngần, không cười tự tiếu, hàm ẩn sắc xuân.
Cậu tiểu tư nhanh nhảu hỏi: “Chúng ta tìm khách *** dừng chân nghỉ trước, hay trực tiếp tới bái kiến Vương gia trước ạ?”
Nam tử trầm ngâm trong chốc lát, phân phó: “Qua cổng mà không chào sẽ khiến người ta chê cười chúng ta không biết lễ phép. Tố Huyền, ngươi để Trung thúc với xa phu tới khách điểm nghỉ chân trước, còn chúng ta tới thẳng Vương phủ.”
Quyển thượng Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
11 chương
53 chương
5 chương