Cô phụ thế gian
Chương 9
Tố Hy trong đầu lo lắng , suy nghĩ cũng rối cả lên, vạn lần cầu khẩn vật kia không bị ai phát hiện mà nàng trở về đó tốt nhất không gặp ai.
Phía trước ào ào một đợt gió lạnh, nàng khẽ rùng mình một cái, có chút khó hiểu. Chỗ này khi nào lại nhiều tiên khí như vậy? Hơn nữa cũng không phải phát ra từ người nàng.
" Nàng là đang tìm cái gì?", Tịch Đang Duệ không biết khi nào đã đến trước mặt nàng, trên trán hắn còn lưu lại dấu vết của mấy đường gân xanh, xong khóe miệng lại hơi nhếch lên cười cười. Tố Hy nhìn thấy bộ dạng hắn một luồng khí lạnh chạy dọc khắp sống lưng, nàng cố gắng nặn ra nụ cười tự nhiên nhất, ánh mắt ngó nghiêng lung tung:
" A, thì ra là Tôn Thần Cửu Trùng Thiên, ngươi đi đâu vậy? Cũng thật là trùng hợp quá, haha." Trùng hợp? Cái tình huống thể loại cẩu huyết này nàng vạn lần không nghĩ tới. Trước đây nàng vẫn luôn muốn trùng hợp như thế, có điều giờ không muốn nữa rồi.
Tịch Đang Duệ khóe miệng giật giật, chân mày cũng nhanh chóng cau lại. Tôn Thần Cửu Trùng Thiên? Nàng từ khi nào lại chuyển sang cách xưng hô như vậy với hắn?
" Đang tìm cái này?", Hắn chậm rãi mang vật kia ra trước mặt nàng, ho khan vài tiếng mới nói tiếp:
" Khụ...khụ...ta thấy nó ở trong hầm rượu."
Sắc mặt nàng đỏ lạ thường, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay bỗng dưng run nhẹ không biết đặt làm thế nào đưa ra, thật là quá mất mặt rồi, hắn chắc chắn đang coi thường nàng không có tương lai, lâu như vậy cũng không thay đổi là mấy.
Phong thiếu hiệp từ trong tán cây đi ra, bản thân hắn trước đây cũng chưa từng gặp qua vị tôn thần này cho nên cũng không e ngại bước lên, kì thực thấy nàng có chút không bình thường, hắn lại có chút lo lắng, nhất thời không để ý vị kia tiên khí bức người như vậy chứng tỏ y thân phận không tầm thường:
" Tố cô nương, có chuyện gì sao?"
Tố Hy thấy Phong Nhạn tâm tình liền thả lỏng, đưa tay giật lấy túi hoa từ tay của Tịch Đang Duệ, cảm ơn một tiếng liền quay qua Phong thiếu hiệp, hành động có chút đáng yêu:
" Phong Nhạn, huynh xem, nhìn muội tới quên cả phép tắc, còn không mau hành lễ với Tôn Thần?" Nàng nói xong còn đặc biệt nhéo má y một cái, thúc: " nhanh lên."
Phong Nhạn lúc ấy mới để ý, vội vàng quay sang Tịch Đang Duệ cúi đầu hành lễ. Duệ Phàm trong lòng đầy khó chịu vẫn miễn cưỡng gật đầu một cái, giọng điệu nhàn nhạt:
" Không biết không có tội."
" Vậy trời khuya rồi, chúng ta về trước, không làm phiền đại sự của ngài?", nàng làm ra dấu tạm biệt sau đó cùng thanh niên hồ ly bước đi. Tịch Đang Duệ bàn tay nắm chặt sau đó ngay lập tức thả ra, nụ cười ôn nhu lại như tia sáng bung nở:
" Được, chúng ta cùng đi."
Phong lão Hồ ly uống rượu quý say triền miên, theo lý rất lâu sau mới tỉnh dậy, có điều nàng dùng chút trú thuật không quá hai ngày nữa hắn sẽ tỉnh. Tịch Đang Duệ nhìn một lượt, bọn họ cũng thật là quá sung sướng rồi, uống rượu ngon còn ngủ thoải mái như vậy.
" Tối nay ta ngủ đâu?", hắn cười cười nhìn nàng, nụ cười rõ ràng ôn nhu đặc trưng nhưng lại khiến nàng cảnh giác,
" Ngài không chê có thể cùng Phong Phong qua đêm, "
Cả hai người kia nghe xong liền bị sặc dữ dội.
" Qua đêm?"
" Không được, ta chê.", Tịch Đang Duệ thong thả phun ra mấy chữ, mà Phong Nhạn sắc mặt cũng cực kỳ khó coi. Tố Hy không để tâm mấy chuyện này, mi mắt nặng trĩu:
" Tùy hai người, ta đi ngủ trước." Không ngờ vừa bước vào phòng liền thấy bóng dáng hắn phía sau.
" Ngươi vào đây làm gì?"
" Ta không quen ngủ với người lạ."
" Không liên quan."
"Không phải nàng trước đây vẫn ở trong lòng ta nói muốn ngủ sao? Giờ ta ôm nàng đi ngủ."
" Thực sự có sao?"
Trong đầu nàng lại hiện ra kí ức mất mặt.
Tịch Đang Duệ ngồi xem văn thư, nhàm chán lại đem binh pháp ra nghiên cứu, tới khuya bản thân có chút nhức đầu, thần tiên không phải không thể ốm. Hắn nâng tay lên vốn định xoa xoa trán, không ngờ bàn tay nào đó đã nhanh hơn một chút, đem chỗ đau nhức ra dịu dàng xoa, bàn tay nàng có chút vụng về lại khiến hắn dễ chịu. Qua vài giây bỗng thấy nàng dừng lại, hắn nghĩ bản thân nàng cũng mỏi rồi, giờ này còn chưa đi nghỉ. Quả nhiên nàng thò mặt xuống đối diện mặt hắn, nũng nịu:
" Duệ Phàm, ta buồn ngủ."
Hắn có chút buồn cười, giọng điệu này là nàng đang muốn cái gì chẳng lẽ hắn không biết.
" Để ta kêu người đưa nàng về điện." Giọng hắn nhàn nhạt, dù gì cũng không thể đáp ứng nàng. Có điều hắn không ngờ nàng nhanh như vậy đã lăn vào lòng hắn, kêu thế nào cũng không chịu mở mắt, hắn cuối cùng đành như vậy ôm nàng ngủ tới sáng.
Lại nói hôm ấy Cửu Trùng Thiên mở đại tiệc, nàng hiển nhiên không bỏ lỡ cơ hội này nhanh chóng tới tìm hắn đường đường chính chính, kết quả nàng quá háo hức tới nỗi đến sớm một ngày, Thiên quân lúc nhìn thấy nàng liền không nén nổi ý cười đùa:
" Đến sớm như vậy, ngài là đang nóng lòng gì a. Ha ha." Ai ngờ chọc nàng xấu hổ, nàng liền nổi giận:
" Đã thế bổn thần đi về, sau này cũng sẽ không thèm đến nữa." Có điều nàng nói xong liền hận không thể tự mình cắn đứt lưỡi, nhưng mà nói rồi cũng không thể không đi. Thiên quân dở cười. Giận rồi sao? Ngăn không nổi rồi.
Tiên từ Vô Tâm điện thấy nàng trở về liền ngạc nhiên, cúi đầu hành lễ với nàng, có điều nhìn biểu cảm của nàng cũng không dũng cảm nhiều lời. Nàng trong lòng đầy hối hận đi về phòng, khóa cửa lại, ai gọi cũng không thưa. Hôm sau Tịch Đang Duệ mới biết chuyện liền tới tìm nàng, căn bản hôm qua hắn đi có việc mới không thể tới ngăn nàng, nàng lại cho rằng hắn ghét nàng, lúc này nghe thấy hắn liền kinh ngạc. Mặc dù thế nhưng vẫn đang giận rỗi:
" Ngươi tới đây làm gì?"
Nói nặng như vậy có lẽ giận thật rồi. Lão Thiên quân cũng thật là...
" Ta đến đón nàng."
" Khỏi cần...ta đã nói sẽ không tới đó nữa."
" Không tới thật sao?"
" Không tới."
" Vậy được, ta đi đón Miễu Ni"
Không ngờ nàng càng giận hơn:
" Được, ngươi đi đi, từ nay không cần quan tâm ta."
Hắn dở khóc dở cười, không ngờ nghiêm trọng như vậy ,sớm biết đã không chọc nàng. Xem ra nàng cũng không phải nữ nhân bình thường dễ dàng nắm bắt.
" Thôi, ta đổi ý rồi, sẽ ngồi đây uống trà, từ từ đợi nàng vậy. "
Nàng không nói gì, có điều ở trong phòng đi lại không yên. Cuối cùng thắng không nổi hiếu kì, ngó đầu ta, không thấy hắn đâu bực bội lại tăng lên mấy phần. Có điều lúc nàng quay lại đã thấy hắn ngồi bên bàn trà, nhàn nhã thưởng thức. Nàng không tin vào mắt mình, chỉ tay vào hắn:
" Ngươi, ngươi...vào khi nào?"
Hắn thong thả uống trà lại thong thả đáp:
" Vừa vào."
" Vào đón nàng đi."
" Ta không đi....trừ khi chàng ôm ta đi."
Hắn dở khóc dở cười, cuối cùng cũng gật đầu: " Được." Nàng liền theo hắn đi.
Tố Hy quay mặt vào vách tường, kì thực nàng có như vậy, lúc này cãi không nổi hắn. Tịch Đang Duệ lại cười ôn nhu:
" Nào lại đây, ta ôm nàng đi ngủ."
Truyện khác cùng thể loại
94 chương
31 chương
10 chương
108 chương
501 chương
29 chương