Cô phụ thế gian
Chương 8
Tố Hy hồi lâu mới phát hiện trên người có gì không phải, nhìn ngang dọc, trên dưới cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên ngực. Cái này, nhỏ hơn một chút, lại nhỏ hơn một chút, cảm giác khác lạ, rõ ràng có thứ gì đó không ở nguyên chỗ cũ. Nàng nghĩ tới đây khuôn mặt đỏ bừng, có điều may mắn chỗ này không sáng lắm nên người ngoài cũng không có khả năng nhìn ra tâm trạng nàng. Kì thực là rất xấu hổ.
Phong Nhạn mang bảo kiếm trên người cảnh giác nhìn xung quanh, xác định không có người đuổi tới mới quay sang nàng, lại phát hiện đại nữ Thần thần trí mơ hồ không tập trung, suýt nữa đã tưởng nàng bị cái gì rồi.
" Chúng ta về thôi, lão hồ ly xem chừng đang ngóng chúng ta đó."
Nàng nói xong bước lên mấy bước, người phía sau lại đứng yên hoàn toàn không nhúc nhích.
" Sao còn chưa đi?"
" Về tới nơi rồi, còn muốn đi nơi nào nữa?"
Ặc, nàng quên mất bản thân đã ẩn hết thần lực đi, chẳng trách người trong nhà không nhận ra.
" Vậy mau vào nhà thôi!"
Tố Hy một mạch bước thẳng vào trong, vừa đi lại vừa nghiêm khắc kiểm điểm bản thân, sau này ngàn vạn lần không được sơ xuất nữa, mọi thứ tốt nhất nên chú ý một chút.
Tịch Đang Duệ nhìn vật trên tay khóe miệng cong lên thành một nụ cười, đáy mắt lại dần hiện ra bóng dáng nữ tử quen thuộc. Nàng đang ngồi dưới gốc Vọng hoa cùng tiểu tiên nào đó tám chuyện, có điều hắn nhìn nét mặt nàng có chút nghiêm túc, hắn lại gần hơn, giọng nói nghe được cũng rõ hơn.
" Ngươi nói xem, chàng rốt cuộc không thích ta ở điểm nào?" Tố Hy trong lòng buồn bực muốn tìm người nói chuyện, cuối cùng tìm được một tiên tử thích tám nhảm nhất Cửu Trùng Thiên. Tiên tử kia nghe nàng nói, ánh mắt chầm chậm lướt qua từng nơi của nàng, cuối cùng đánh giá:
" Tất cả đều hoàn hảo, ngoại trừ chỗ kia hơi nhỏ một chút." Nói xong dừng hẳn trên ngực nàng.
" Nam nhân, nói cho cùng sở thích không khác nhau là mấy, mà Tôn Thần bất quá cũng là một nam nhân, có điều là một nam nhân khí chất phi thường, cho nên..." cái đó" cũng phải phi thường a."
Duệ Phàm nghe xong liền muốn ho dữ dội, rốt cuộc là kẻ nào nói hắn biến thái như vậy, có điều không ngờ nha đầu ngốc nghếch kia lại tin là thật.
Ngày hôm sau vừa tỉnh dậy đã thấy trong phòng sực mùi hoa đào hắn cũng không để ý lắm, nhanh chóng khoác áo choàng định đi ra ngoài, vừa ra tới cửa liền thấy một tiên tử đứng thập thò, nhìn thấy hắn tựa như bắt được tiên đan, gương mặt tràn đầy hỷ khí.
" Tôn Thần, cuối cùng ngài cũng dậy rồi, "
Duệ Phàm gật đầu lạ phát hiện có gì không phải
" Có chuyện gì sao?"
Tiên tử kia ái ngại, trong lòng thầm than, cuối cùng cũng nói ra:
" Ngài xem, sắp tới chính ngọ rồi, hôm qua có nói buổi sáng sẽ tới cung Tản Thanh cùng Miễu Ni cung chủ dùng bữa,..."
Tiên tử kia vốn định nói tiếp khi nãy cung chủ có ghé qua, có điều ngài ngủ say quá... Tịch Đang Duệ sắc mặt đen sì, hẹn mấy lần cuối cùng vẫn không đi được.
" Phải rồi, sáng sớm Tịnh Thanh thần có ghé qua một chút."
Hắn nghe xong cơ mặt giật giật, nghĩ lại, kia quả thực không phải hương hoa đào mà là Du hồi mộng hoa ở Vô Tâm điện, xem ra là nàng cố tình không cho hắn đi, có điều thế nào cũng phải qua tạ lỗi.
Buổi chiều, hắn đang ngồi đọc sách trong thư phòng nghe có tiếng động, một bóng người dón dén tiến vào, hắn lại vờ như không biết, tiếp tục đọc sách, quả nhiên vài giây sau Tố Hy đứng trước mặt hắn cười hì hì, thấy hắn không để ý liền tiến gần thêm, sau đó xoay người một vòng, mang ánh mắt chờ mong đặt lên người hắn.
" Chàng nói xem, ta có thay đổi chút nào không?"
Hắn ngẩng đầu lên, không nói gì. Nàng lại hỏi:
" Thật không nhận ra sao?" Lời nói còn kèm theo động tác gợi ý rất cụ thể, có điều người nào đó cố tình trưng ra bộ mặt " ngây thơ" không hiểu gì. Nàng đối với biểu tình này hoàn toàn bất lực, cuối cùng không kìm nổi tức giận đập bàn một cái:
" Hắc! Chàng không thấy ng..ưc ta lớn hơn một chút sao?"
Nàng đang xấu hổ muốn chết hắn lại thản nhiên gật đầu:
" Thấy, có điều là đồ giả không đáng nói."
Ặc, đồ giả? Đúng rồi, là đồ giả, đồ thật nàng làm thế nào cũng không khá hơn được, có điều hắn nói thẳng như vậy cũng không chừa cho nàng chút mặt mũi nào.
" Ừ đó, đồ giả đó, cho nên chàng thích đồ thật mới muốn tới chỗ Miễu Ni? " ,nói xong giận dữ quăng " đồ giả" kia tới trước mặt hắn.
" Bổn thần không có...nhất định có khả năng làm nàng ta cũng không có!"
Cái này là gì? Là đe doạ? Có điều rốt cuộc là đe dọa Tịch Đang Duệ hay đe dọa Miễu Ni?
Duệ Phàm dở khóc dở cười, vốn định trêu chọc nàng một chút ai ngờ khiến nàng nổi thịnh nộ, cũng không thể đảm bảo Miễu Ni cung chủ kia sẽ an toàn. Có điều hôm qua không nhìn rõ tiên tử kia là " Tiểu bảo" nhà ai rảnh rỗi tới dạy hư nữ thần. Nghĩ một hồi không ra liền lắc đầu, thôi bỏ đi.
Tịch Đang Duệ nhìn vật nhỏ mềm trong tay, mặt có chút ửng đỏ, cái đồ nữ nhi này là lần đầu hắn chạm vào...Nàng hẳn là lúc bị treo ngược lên đã làm rơi ra, cũng may hắn kịp thời trông thấy, vào tay người khác e rằng khó nói, càng khó xử lý.
Lão hồ ly và tiểu hồ ly hai mắt sáng rực nhìn hũ rượu.
" Không tệ, không tệ!"
Nàng hất hàm, cười đắc ý:
" Tất nhiên không tệ, rượu của lão Thất sư ta thử qua rất nhiều, bình này là tuyệt nhất!"
Hai người kia không đợi nàng nói thêm bưng vò rượu lên tu một hơi, tiểu Phong Đan thân thể non nớt uống xong liền lăn ra ngủ, lão Phong Cẩn khá hơn một chút, cầm cự uống thêm được mấy hơi. Tố Hy quay qua thấy Phong Nhạn nhìn mình chằm chằm bản thân cũng không hiểu gì.
" Ngươi nhìn cái gì?"
Phong Nhạn lắc đầu:
" Không biết, chỉ thấy có gì đó khác lạ."
Khác lạ? Khác lạ cái gì? Chẳng lẽ...
" Hương hoa đào?"
Y suy nghĩ một chút liền gật đầu.
" Cảm giác...của nam nhân?"
Phong thiếu hiệp nãy giờ quả thực nghĩ không ra nên gọi là gì, lúc này nghe nàng nói vậy liền giật mình, nghiêm túc kiểm tra, ngượng ngùng gật đầu.
Ách, nàng cuối cùng cũng nghĩ ra, nhất thời không biết làm thế nào liền chạy vào phòng đóng cửa, ở bên trong đi đi lại lại, miệng lẩm bẩm:
" Làm sao đây? Làm sao đây?", trong đầu chợt nhớ lại một đoạn kí ức xấu hổ.
Nàng tức giận từ thư phòng của Tịch Đang Duệ đi thẳng ra ngoài, cũng không thèm mang " đồ giả" của mình theo, trực tiếp đi thẳng về Vô Tâm điện, có điều đầu nghĩ chân lại không nghe lời, đi hướng ngược lại, hơn nữa đi tới đâu cũng " trêu hoa ghẹo nguyệt", mấy thần tiên ban đầu đều cho rằng nàng đùa giỡn, mà nàng thực ra không biết bản thân đang thế nào, dần dần hấp dẫn cả sắc yêu vương tới. Yêu khí nặng, nàng chợt tỉnh liền hốt hoảng quay lại thư phòng Tịch Đang Duệ lấy đồ.
Hắn đang ngồi đọc sách, thấy nàng có chút ngạc nhiên, bản thân cũng cảm thấy bất thường nhưng vẫn muốn để nàng nói trước.
Tố Hy vòng vo một lúc, cuối cùng chỉ vào vật nằm trên trường kỉ bên cạnh bàn đọc sách, ấp úng:
" Ta, ta thật ra tới lấy lại...đồ, chàng yên tâm, ta chưa có làm gì Miễu Ni...."
Tịch Đang Duệ khóc không ra nước mắt, cái đầu nhỏ của nàng rốt cuộc đang nghĩ cái gì?
" Ừ."
Tố Hy cầm túi lụa trong tay, mùi hương Cô Mị Hoa tỏa ra ngào ngạt, át đi rất nhiều mùi cơ thể. Từ xưa thể chất nàng đặc biệt , rất kích thích nam nhân mà bản thân cũng chính là một " hoa hoa cô nương" ,lần đầu phát hiện đã sớm dùng Cô Mị Hoa để áp chế, nghĩ sao mới bỏ tất cả vào túi lụa, để lên ngực, trong lòng suy nghĩ giảm được phần nào nên giảm, đỡ mất công mang túi thơm...không ngờ giận quá mất khôn...đem quăng hết ra ngoài...
Phong Nhạn đứng ngoài hồi lâu cũng không thấy gì, đang định gõ cửa, nàng đẩy ra cái rầm, may mà Phong thiếu niên phản xạ tốt, không ảnh hưởng lớn lắm.
" Ta đi có việc!" Cũng không đợi hắn nói gì chớp mắt một cái đã biến mất. Nàng phải tìm lại nó, mất công lại làm ra việc xấu hổ. Mà Tịch Đang Duệ thời điểm đó vừa vặn định đi nghỉ cũng nhớ ra chuyện đó, máu nóng nổi lên không kìm nén được, tay nắm thành quyền đấm một cái vào không trung.
" Đáng chết! Không có cái này, nàng cùng tiểu tử đó tuyệt đối không được làm ra cái gì!"
Một bóng sáng vụt ra khỏi điện hướng thẳng Tây Khước tốc độ tối đa.
" Hồ ly tiểu tử!"
Truyện khác cùng thể loại
94 chương
31 chương
10 chương
108 chương
501 chương
29 chương