Cô Ngốc Biết Yêu

Chương 20 : Tranh cử

Sau khi kỳ thi kết thúc, chương trình bầu ban cán sự lớp chính thức lên sóng. Ngay cả cô Lương đề nghị Thiển Thiển làm cán sự môn tiếng anh, cũng đã bị từ chối, cô mới không muốn đi tranh cử làm cám bộ gì gì đó. Còn Lục Diệp suy nghĩ rất nghiêm túc. Tuy anh không lười đến mức quỷ thần cũng tức giận như Thiển Thiển, nhưng anh là người không thích phiền toái. Làm lớp trưởng cũng không mất bao nhiêu thời gian, cho dù có mấy khi xuất hiện mất chuyện vặt vãnh làm phiền lòng. Nhưng nghĩ kỹ lại, làm lớp trưởng cũng có chút quyền lợi, dù sao... Sẽ là người đầu tiên biết những chuyện nhỏ nhặt của Thiển Thiển như thành tích chẳng hạn, cũng khiến anh ngầm thoải mái. Suy nghĩ một lát, Lục Diệp quyết định tranh cử chức lớp trưởng. Sau ba ngày chuẩn bị, buổi bầu ban cán sự lớp được diễn ra vào chiều thứ hai trong lớp tự học. Không biết vì sao, tất cả mọi người đều thích để những chức vụ quan trọng ở phía sau. Ví như ngay từ đầu là bầu chức ủy viên thể dục, uỷ viên vệ sinh, uỷ viên sinh hoạt... Còn uỷ viên học tập, lớp trưởng, lớp phó bị xếp ở phần cuối. Về phần chọn cán sự môn học, đều do các thầy cô giáo các môn tự quyết định. Phát biểu của mỗi người tranh cử khoảng hai ba phút đồng hồ, nhưng Thiển Thiển nghe đến buồn ngủ. Cô vừa ngáp vừa nhìn khắp phòng học một lượt, chừng mười mấy người tay cầm bản thảo đang nóng lòng phát biểu —— vì để chuẩn bị cho buổi bầu cử này, người ứng cử đều đặc biệt viết ra một bản nháp, đến khi lên nói phải viết xong. Sao phải làm vây? Cho nên mới nói phiền quá mà. Thiển Thiển len lén oán thầm một câu, đợi khi nhìn thấy Lục Diệp phía sau mình cũng cầm một bản nháp viết trên giấy A4, Thiển Thiển ngẩn ngơ một chút, tò mò hỏi: "Lớp trưởng cũng muốn đi tranh cử hả?" Bởi vì buồn ngủ, mắt của cô bị dụi đến hồng, thoạt nhìn còn tưởng cô khóc. Lục Diệp bị doạ đến tim đập thình thịch, sau đó thấy cô ngáp một cái thật to, hai mắt ngân ngấn nước, cô tuỳ tiện lau bằng mu bàn tay, mắt lại hồng thêm chút. Lục Diệp thầm mắng mình chuyện bé xé ra to, nhìn cô không thương tiếc chính mình. Vốn làn da non mềm như đậu hũ, mà thô lỗ dùng mu bàn tay dụi dụi như vậy, lỡ trầy da thì sao? Nghĩ vậy, Lục Diệp cảm thấy không yên tâm "Ừ" một tiếng rồi nói: "Nếu mệt thì cậu ngủ chút đi, đợi đến lúc bỏ phiếu mình sẽ gọi cậu dậy." Vừa nói anh vừa tiện tay lấy hai tờ khăn giấy của bạn cùng bàn đưa cho Thiển Thiển Thiển Thiển nhận khăn giấy, ngượng ngùng lau sạch giọt lệ vô tình vương nơi khoé mắt, hỏi tiếp: "Lớp trưởng muốn tranh cử chức vụ nào?" Lục Diệp mỉm cười nhìn mặt Thiển Thiển, nói: "Lớp trưởng." "Hả?" Trong đầu Thiển Thiển hiện lên một dấu chấm hỏi to tướng, nghiêng đầu suy nghĩ một lát mới hiểu ra, "À... Mình nhớ rồi, lớp trưởng chỉ là lớp trưởng tạm thời, bây giờ muốn tranh cử chức lớp trưởng chính thức đúng không?" Mỗi một hành động nhỏ nhặt của cô cũng lộ ra nét thơ ngây, đôi mắt đen sâu thẩm của Lục Diệp tràn ý cười, nói: "Ừm." Thiển Thiển thấy nụ cười trên mặt anh càng lúc càng sâu, cảm thấy không hiểu anh đang cười chuyện gì, còn tưởng mình vô tình nói ra mấy câu ngu xuẩn gì đó, gò má trắng nõn hơi ửng đỏ mê người, vội vội vàng vàng nói một câu, "Vậy, cậu cố lên nha" rồi quay lên. Thấy cô như chú thỏ hoảng sợ quay mặt đi, Lục Diệp nhịn không được cười thành tiếng. Nghe thấy tiếng cười này, Thiển Thiển vừa thẹn vừa lúng túng, giả bộ vùi đầu ngủ. Vừa nằm xuống không bao lâu, Thiển Thiển đã ngủ thật. Đợi khi Giang Đường lay cô tỉnh lại, đã đến lúc bỏ phiếu. Thiển Thiển cầm lấy tờ nháp Giang Đường kín đáo đưa qua, ngây ngốc đúng một phút đồng hồ mới hỏi Giang Đường chọn ai. Giang Đường mở "Phiếu bầu" đã điền xong cho Thiển Thiển đọc, rồi giải thích: "Uỷ viên thể dục mình chọn Triệu Thần. Bạn đó dáng người cao lớn, vừa nhìn đã biết để làm uỷ viên thể dục rồi! Uỷ viên tuyên truyền là Trần Hạo, là người múa cho chúng ta xem trong lúc học quân sự, tính tình của cậu ta cũng tốt, được hoan nghênh, làm uỷ viên tuyên truyền rất hợp... Uỷ viên học tập chọn Nhược Vân, thành tích của cậu ấy rất tốt, tính cách khá dịu dàng ít nói, không ai làm chức này thích hơn nữa. Còn lớp trưởng, chính là Lục Diệp nhà cậu. Ôi, nói đến Lục Diệp nhà cậu thật đúng là quá đẹp trai rồi. Đi lên bục giảng, không nói gì nhiều, chỉ một câu Mình là Lục Diệp, tranh cử chức lớp trưởng, sau đó cúi đầu đi xuống, điệu bộ lạnh lùng thật là tuấn tú. Nếu mình có chút háo sắc, không biết chừng sẽ si mê cậu ấy." Giang Đường nói, cười đến xấu xa dùng khuỷu tay mà hích hích eo Thiển Thiển, "Thiển Thiển, cậu nói mình biết đi, cậu đã làm gì vậy? Sao có thể khiến Lục Diệp nhìn không chớp mắt cậu như thế? Thép bách luyện* cũng thành ngón tay mềm mại luôn!" (Thép bách luyện*: là đem thép đun nóng rèn luyện hơn trăm lần, rèn đến khi vừa cân xứng vừa nhẹ, mà cân nặng không giảm, tức là thành thép bách luyện.) "Cái gì mà Lục Diệp nhà cậu?" Thiển Thiển còn ngái ngủ nhìn chằm chằm mặt Giang Đường một lúc, sau đó đưa tay sờ trán cô, khó hiểu nói, "Đường Đường cậu phát sốt sao? Lục Diệp không phải nhà mình, nhà của mình chỉ có ba, mẹ, mình và anh trai thôi." Giang Đường: "......" Cái cô này không có tế bào hài hước gì cả, rốt cuộc Lục Diệp thích điểm nào ở cậu ấy? Thích cậu ấy vì ngậy thơ ư? Tay bị Giang Đường đẩy ra, Thiển Thiển cũng không giận, thấy Lục Diệp sắp đi tới thu "phiếu bầu", vội vàng chép "phiếu bầu" của Giang Đường. Trên đường thu "Phiếu bầu", khi đi ngang qua thùng rác ở cuối phòng học, Lục Diệp lặng lẽ móc tờ bản thảo viết trên giấy A4 ra ném vào. Vốn cố viết bản thảo vì muốn Thiển Thiển thấy bộ dạng diễn thuyết của mình như chỉ điểm giang sơn*, dáng vẻ khí vũ hiên ngang*, mà cô ngủ rồi thì không cần biểu diễn nữa. Cái gì rút được thì rút hết, anh không ưa phiền phức. (Chỉ điểm giang sơn*: có tư chất lãnh đạo chuyện quốc gia đại sự - cụm từ này của Mao Trạch Đông. Khí vũ hiên ngang*: Có nguồn gốc từ Tam Quốc Diễn Nghĩa của La Quán Trung, hình dung khí chất của một người phong độ xuất chúng.) Mặc dù có chút tiếc, cho dù là chuyện động trời, cũng không quan trọng bằng, cô nghỉ ngơi tốt, điều dưỡng tinh thần, thân thể mạnh khoẻ. Sau khi thu một đống lớn giấy đủ màu sặc sỡ, Lục Diệp đứng bên cạnh bàn sắp xếp lại. Nhưng do khổ giấy lớn nhỏ không đều rất khó để sữa cho ngay ngắn, anh bỏ cuộc rất nhanh. Rồi lại nhìn mấy tờ giấy một lát, nói: "Bây giờ bắt đầu công tác thống kê số phiếu, mình cần một người giúp." Ánh mắt của anh kiểm tra khắp một vòng phòng học, rồi vờ nói bâng quơ: "Bạn học Thiển Thiển, mời cậu lên đây chút." Bất thình lình bị gọi tên khiến Thiển Thiển ngơ ngẩn, chỉ tay vào mặt mình, nhìn Lục Diệp thắc mắc. Lục Diệp gật đầu, nói: "Không sai, là cậu." Giang Đường ngồi bên cạnh cười trộm hai tiếng. Thiển Thiển chớp chớp mắt mấy cái, tuy không hiểu vì sao, nhưng vẫn đi lên bằng lối Giang Đường nhườn, băn khoăn hỏi: "Mình có thể giúp gì?" "Đừng lo lắng," Lục Diệp cười trấn an cô, giải thích: "Gọi cậu lên để giúp công tác thống kê phiếu bầu một chút. Trước tiên cậu viết tên các bạn ứng tuyển lên bảng đen đi, gọi đến tên ai thì cậu ghi cho bạn đó một phiếu, dùng nét ngang trong chữ nhất viết thành chữ “chính 正 “ để làm phiếu, cậu có thể không?" Lục Diệp cười với bạn học Thiển Thiển kìa. Đây là lần đầu tiên bạn học cùng lớp đều giật mình. Khai giảng lâu như vậy, số lần nhìn thấy Lục Diệp cười đếm trên đầu ngón tay còn thấy nhiều, chớ nói đến đặc biệt cười với ai. Hơn nữa, từ trước đến giờ Lục Diệp vốn ít nói, có thể dùng ba chữ nói xong chuyện tuyệt đối không nói năm chữ, đây là lần đầu tiên nghe anh nói nhiều như vậy. Huống chi, cả lớp mấy chục học sinh, vì sao chỉ chọn riêng Thiển Thiển lên kiểm phiếu chứ? "Có thể." Thiển Thiển gật đầu, lấy một cục phấn trong hộp phấn xoay người tới bảng đen viết tên các học sinh tham gia bầu cử. Những nét chữ ngay thẳng đẹp đẽ như in ra từ trong bảng chữ mẫu lần lượt xuất hiện trên bảng, cũng giải đáp luôn nghi vấn của tất cả bạn học —— thảo nào Lục Diệp chọn Thiển Thiển phụ trách ghi phiếu. Dù cũng có người tự nhận chữ mình viết không tệ, lại không thể phủ nhận so với Thiển Thiển còn kém chút. Thượng đế đóng cánh cửa này, nhất định sẽ mở ra một cửa sổ khác cho bạn. Nhạc Thiển Thiển tuy là người ngây ngô, trong đầu như thiếu vài dây, học tập cũng không giỏi, nhưng chỉ bằng nét chữ viết tay này đã đủ doạ người rồi. "Uỷ viên thể duc: Triệu Thần; uỷ viên tuyên truyền: Trần Hạo; ủy viên học tập: Lâm Nhược Vân; lớp trưởng: Lục Diệp..." Tốc độ đọc phiếu của Lục Diệp vừa phải, không quá nhanh khiến Thiển Thiển viết không kịp, chẳng quá chậm khiến người thấy lề mề, từng chữ rõ ràng, ngay cả tạm dừng cũng không có. Thiển Thiển thành thạo viết chữ "chính 正" ở dưới tên mỗi người, đọc đến tên ai thì viết xuống một dấu, vì cứ xong một chữ là năm nét, cũng tức là năm phiếu, tiện cho việc thống kê. Đột nhiên, Lục Diệp đang đọc tên không ngừng thoáng khựng lại. Thiển Thiển nghi hoặc quay đầu nhìn anh. Lục Diệp ho nhẹ một cái che giấu sự luống cuống của mình, coi như chưa có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục đọc phiếu. Thiển Thiển cũng không bận tâm, cứ như con cua bò ngang từ bên này sang bên kia, thêm một nét vào dưới tên Triệu Thần. Trong lúc sự chú ý của mọi người đều bị động tác khôi hài của Thiển Thiển hấp dẫn, Lục Diệp cẩn thận giấu phiếu bầu vừa đọc xong trong tay không chút dấu vết. Sau đó làm như cầm lâu mỏi tay mà thõng tay đang giấu phiếu bầu xuống, nhờ mấy bàn học khác che, nhanh chóng nhét một tờ phiếu bầu vào trong túi quần. Trên tờ phiếu bầu nét chữ ngay ngắn, tự nhiên phóng khoáng vừa nhìn đã nhận ra là do ai viết. "Vụng trộm" thành công, Lục Diệp nhẹ nhàng lau mấy giọt mồ hôi lạnh chảy trên trán, may mà Thiển Thiên không lấy giấy lớn, bằng không mục tiêu quá nổi bật, độ khó thao tác càng lớn. Năm phút sau, danh sách uỷ viên chính thức ra lò. Uỷ viên thể dục là Triệu Thần, uỷ viên tuyên truyển là Trần Hạo, uỷ viên vệ sinh là Phương Lam, uỷ viên sinh hoạt là Vương Thiến... Uỷ viên học tập là Lâm Nhược Vân, lớp trưởng là Lục Diệp. Nghe Lục Diệp đọc tên từng người và chức vụ, Thiển Thiển cảm thấy quen quen, nghĩ một lát mới nhớ ra là tên của mấy bạn do Giang Đường viết. Xem ra ánh mắt của nhỏ cũng không tệ há, nhìn trúng người nào thì người đó được chọn. Lục Diệp dẫn các cán sự lớp mới nhậm chức ra ngoài phòng học mở buổi họp ngắn. Nói là họp ngắn, thật đúng với chữ "ngắn". Noi theo tác phong rút ngắn của Lục Diệp, dăm ba câu đã nói rõ yêu cầu, giải tán cuộc họp trước khi chuông tan học reo lên. Sau khi chuông reo, Thiển Thiển bắt đầu chậm rãi thu dọn đồ đạc. Động tác của cô vốn chậm, lại thích xếp hết sách vở ra ngoài thành chồng, đợi khi tan học gom lại lần nữa. Thông thường khi cô thu dọn xong, trong vòng học chỉ còn sót vài người. Mà đám bạn Giang Đường bởi vì nhà xa, chỉ có một tiếng nên không thể chạy về nhà ăn, vừa hết giờ sẽ vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng học —— Có không ít học sinh thích giải quyết chuyện cơm nước ở ngoài trường, chỉ chậm nửa bước cũng có thể gặp cảnh mọi chỗ đều kín người. Dù sao cũng chẳng muốn phải khổ sở mà chen nhau trong quán cơm, nên lúc này nhóm bạn không chờ Thiển Thiển. Vả lại, không bao lâu Nhạc Kỳ Sâm sẽ đến đón Thiển Thiển cùng về nhà ăn cơm, cũng không cần lo ai có công phu trong một giờ chạy đến bắt Thiển Thiển. Đợi đến khi Thiển Thiển thu dọn xong hết trên bàn, trong phòng học chỉ còn hai người là cô và Lục Diệp. Lúc Thiển Thiển đứng dậy vẫn thấy Lục Diệp ngồi ngay thẳng như không có ý đi ăn cơm, không khỏi ngừng lại hỏi: "Lớp trưởng, bạn không định đi ăn sao?" "Ừ." Lục Diệp đậy nắp bút lại, ngẩng đầu nói, "Lát nữa bạn mình sẽ đem vào đây." "Vậy à." Thiển Thiển gật đầu. "Cậu nhanh về ăn cơm đi." Lục Diệp cười với cô một cái rồi nói, "Để bụng đói không tốt." "Ừm." Thiển Thiển ngoan ngoãn lên tiếng, tiếp tục đi ra ngoài. Lục Diệp nhìn cô đi được hai bước, bỗng nhíu mày gọi cô lại: "Thiển Thiển?" Thiển Thiển ngừng lại, quay đầu nghi hoặc đáp: "Hửm?" "Có phải bạn không khoẻ chỗ nào không?" Lục Diệp đi lên trước, rất tự nhiên đưa tay nắm tay cô, giây kế tiếp như bị nóng mà buông ra, "Mình thấy dáng đi của bạn không giống bình thường?" Thiển Thiển ngẩn người, một lát mới cười: "Vậy mà bạn cũng nhìn ra hả?" Trong lúc nói chuyện đùi phải của cô rụt về sau nửa bước, không tự nhiên di di đầu ngón chân trên mặt đất.