Chúng ta đã ở lại Luân Đôn lâu hơn Edward dự định để ông ngoại con có thể tham dự buổi tiệc sinh nhật của mẹ. Edward cực kỳ quan tâm đến suy nghĩ của người cha yêu dấu của mẹ. Sau ngày mẹ tròn mười bảy tuổi, chúng ta đã lên thuyền trở về quê hương của Edward. Mẹ đã khóc, tuy thế vẫn nhận ra là mình đang rất ích kỷ. Mẹ biết mình sẽ rất nhớ cha. Tất nhiên, bổn phận của mẹ là phải đi theo chồng. Sau khi nước mắt vơi đi, mẹ trở nên rất phấn khích khi nghĩ về tương lai. Con biết không, Christina, mẹ đã nghĩ Edward đang đưa mẹ đến Camelot[1]. [1] Camelot là kinh đô huyền thoại của vua Arthur. Ý tác giả muốn nói là một vùng đất tuyệt vời. Nhật ký hành trình, 10/08/1795 Christina muốn phát ốm, có cảm giác như sắp chết ngạt và liên tục thầm nhủ là sự sợ hãi sẽ tiêu tan ngay khi chuyến xe ngựa kinh khủng này kết thúc. Nàng rất ghét sự chật chội bên trong chiếc xe ngựa cứ lắc qua lắc lại như thế này. Rèm xe bị kéo lại, cánh cửa đóng chặt, không khí thì đặc quánh mùi nước hoa đậm đặc của dì Patricia. Hai tay Christina siết chặt lại bên người, giấu trong những nếp gấp của chiếc váy để tránh khỏi ánh mắt soi mói của bà dì. Hai vai nàng dán chặt vào cái đệm lưng bằng da màu nâu. Nữ bá tước không hề nhận ra tình trạng khó chịu của cô cháu gái. Ngay khi cánh cửa đóng lại, bà ta bắt đầu hàng loạt những câu hỏi của mình, chưa bao giờ cho phép cô cháu có đủ thời gian để trả lời. Bà ta lồng ghép giữa những câu hỏi là các bình luận chua ngoa và đầy châm chích về những vị khách mà họ vừa tạm biệt tại ngôi nhà sang trọng của Huân tước Carlson. Nữ bá tước dường như tìm được niềm sung sướng tột độ trong việc phỉ báng người khác. Khuôn mặt bà ta méo mó độc ác, cặp môi mỏng dính co rúm lại, còn đôi mắt thì chuyển sang màu xám lạnh như sương giá. Christina tin đôi mắt chính là sự phản chiếu của tâm hồn. Và Nữ bá tước chắc chắn là một minh chứng cho điều đó. Bà ta là một phụ nữ cáu kỉnh, cay nghiệt, tự tư tự lợi. Ngu ngốc nữa, Christina thầm nghĩ, bà ta thậm chí còn không thèm che giấu bản tính xấu xa của mình trước mặt cháu gái. Sự ngu ngốc đó thật khiến Christina phải kinh ngạc. Để lộ yếu điểm của mình cũng đồng nghĩa với việc trao tính mệnh vào tay người khác. Tuy nhiên, dì Patricia có vẻ không hiểu cả nguyên tắc sơ đẳng đó. Bà ta rất thích kể lể về tất cả những bất công đã xảy ra với mình. Luôn luôn là vậy. Từ lâu, Christina đã không còn để ý tới sự trái ngược trong tính cách người giám hộ cùa mình. Nàng cũng chấp nhận bảo vệ, che chở cho người phụ nữ này. Nữ bá tước là gia đình và điều đó có lẽ cũng đủ để nàng làm vậy, tuy nhiên còn có một lý do khác nữa. Dì ấy khiến Christina nhớ tới Dòng Suối Vui Vẻ, bà già điên khùng người da đỏ từng đuổi theo tất cả bọn trẻ trong làng và dùng roi quất chúng túi bụi. Dòng Suối Vui Vẻ không thể làm gì khác hơn vì đó là bản tính tự nhiên của bà và Nữ bá tước cũng thế. "Cô có nghe ta nói không, Christina?" Nữ bá tước gắt gỏng, kéo Christina ra khỏi những suy nghĩ lan man. "Ta hỏi chuyện gì khiến cô đột ngột muốn rời khỏi buổi tiệc nhà Carlson." "Cháu đã gặp một người đàn ông", Christina nói. "Anh ta không giống với tất cả những người khác. Họ gọi anh ta là Lion." "Người cô đang nói tới là Hầu tước của Lyonwood", Patricia nói, gật đầu. "Hắn ta làm cô sợ phải không? Chà, đừng để điều đó làm phiền cô. Hắn ta làm cho tất cả mọi người đều sợ hãi, ngay cả ta. Đó là một gã đàn ông thô lỗ, không thể chịu nổi, nhưng ta cho rằng địa vị của hắn đã hình thành cái bản tính xấc láo đó. Vết sẹo xấu xí trên trán khiến hắn trông thật hung tợn." "Ôi, không, anh ta không hề làm cháu sợ", Christina thú nhận. "Hoàn toàn ngược lại, thưa dì. Tất nhiên là cháu cũng bị hấp dẫn bởi danhnh ta, nhưng khi nghe ngài Reynolds gọi anh ta là Lion, nỗi nhớ nhà lập tức khiến cháu không thể nghĩ ra điều gì để nói nữa." "Ta phải nói bao nhiêu lần rằng cô nên quên những kẻ man rợ đó đi hả?" Patricia rít lên. "Sau tất cả những gì ta đã phải hy sinh để cô có địa vị xứng đáng trong giới thượng lưu và đòi quyền thừa kế của ta..." Nữ bá tước chợt nhận ra sai lầm của mình. Bà ta liếc ánh mắt sắc lẻm về phía cô cháu để xem xét phản ứng, rồi mới nói, "Đơn giản là cô không nên nghĩ tới những kẻ đó nữa. Quá khứ phải được quên đi". “Tại sao họ lại gọi anh ta là Lion?” Christina hỏi, nhẹ nhàng thay đổi đề tài. Nàng chậm rãi rút tay về, thoát khỏi cái kẹp chặt đau đớn của bà dì. "Cháu chỉ tò mò thôi", và giải thích, "như dì đã nói người Anh không lấy tên của động vật để đặt tên ình hay...". "Không, tất nhiên là không, cô thật ngớ ngẩn", dì Patricia càu nhàu. “Hầu tước không phải được đặt theo tên của động vật. Đó là từ đồng âm nhưng đánh vần khác nhau.” Nữ bá tước chậm rãi đánh vần tên của Lyon. Giọng bà ta dịu dàng hơn một chút khi nói tiếp, "Đó là cách bày tỏ sự tôn kính đối với tước hiệu của anh ta khi họ gọi anh ta là Lyonwood. Tất nhiên những người bạn thân thiết hơn được phép rút gọn cái tên đó". "Anh ta sẽ không phù hợp phải không?" Christina hỏi, nhíu mày. "Hắn ta chắc chắn sẽ là kẻ không phù hợp nhất", Nữ bá tước trả lời. "Hắn quá khôn ngoan, quá giàu có. Cô sẽ phải tránh xa hắn ra. Hiểu chứ?" "Vâng." Nữ bá tước gật dầu. "Lý do cô bị hắn hấp dẫn quả là vượt xa sự hiểu biết của ta. Hắn không phải là một kẻ dễ bị điều khiển." "Cháu thật sự không bị anh ta hấp dẫn", Christina phản bác. Nàng đã nói dối, tất nhiên, nhưng chỉ vì không muốn chọc tức bà dì và khiến bà ta nổ ra một cơn giận dữ khác. Và dù sao nàng cũng không thể giải thích cho dì mình được. Làm sao có thể nói lý do với một người đàn bà luôn tin rằng vết sẹo của một chiến binh sẽ làm giảm đi phẩm giá của anh ta? Với đầu óc đần độn như thế, dì của Christina sẽ bị kinh hãi nếu nàng nói sự thật với bà ta. Ồ, phải, sư tử thực sự hấp dẫn nàng. Ánh vàng của đường viền bao quanh con ngươi màu nâu sẫm khiến nàng thích thú. Dáng người mạnh mẽ cho thấy đó là một chiến binh và theo bản năng tự nhiên, nàng đã bị lôi cuốn bởi sức mạnh ấy. Cả người chàng toát ra một vẻ quyền uy rất đặc biệt. Ngay cả cái tên cũng rất phù hợp, nó gợi nhớ đến một con sư tử. Christina đã chú ý thấy tư thế lười nhác, gần như là chán nản của Hầu tước, nhưng theo bản năng, nàng biết người ấy có thể di chuyển với tốc độ cực nhanh nếu như bị khiêu khích. Phải, chàng quá quyến rũ. Christina thích ngắm nhìn người đàn ông ấy. Nhưng nàng lại yêu mùi hương trên cơ thể ấy hơn. Không biết dì Patricia sẽ nghĩ gì nếu nàng thú nhận điều đó, Christina tự hỏi và khẽ mỉm cười. Có lẽ bà ta sẽ móc thêm một sợi dây xích khác nữa vào cửa phòng ngủ của mình. Không, Nữ bá tước sẽ không thể hiểu được vì sao nàng lại bị hấp dẫn. Nhưng vị pháp sư già ở ngôi làng của nàng sẽ hiểu được. Và ông cũng sẽ rất hài lòng. "Chúng ta không cần phải lo lắng về việc Lyon có chút hứng thú nào với cô không", dì Patricia thông báo. "Hắn ta chỉ thích tán tỉnh những người đã có chồng thôi. Theo lời mọi người rỉ tai nhau mà ta nghe trộm được, mối tình mới nhất của hắn ta là phu nhân Cecille." Nữ bá tước khịt mũi một cách thiếu trang nhã trước khi tiếp tục, "Hứ. Phu nhân à. Con điếm mới là tên gọi phù hợp với ả ta. Ả đã cưới một người đàn ông có số tuổi gấp hai lần rưỡi tuổi của ả và không nghi ngờ là ả đã bắt đầu ngoại tình trước khi cuộc hôn nhân đó chấm dứt". "Chồng của cô ta không để ý là cô ta..." "Lão dê già đó đã chết", Patricia nói. "Ta nghe nói là cách đây cũng không lâu. Theo những lời đồn đại thì phu nhân Cecille đang tìm mọi cách để cưới Lyon." "Cháu không nghĩ anh ta sẽ lấyhụ nữ có danh tiếng xấu như thế", Christina nói, lắc đầu bối rối. "Nhưng nếu được gọi là phu nhân, vậy cô ta không phải là nhân tình. Đúng không?", nàng hỏi, nhíu mày bởi sự rối rắm trong đầu. "Ả ta được chấp nhận vào giới thượng lưu bởi vì tước hiệu của ả. Nhiều phụ nữ đã kết hôn vẫn ngoại tình. Tất cả những ông chồng chắc chắn đều có tình nhân", dì Patricia nói. "Những quy tắc đạo đức khiến ta ghê tởm, nhưng đàn ông luôn làm theo bản năng của họ, đúng không?" Giọng nói cho thấy bà ta không muốn nghe ý kiến của Christina. "Phải, thưa dì." Nàng thở dài trả lời. "Gần đây Lyon hiếm khi xuất hiện ở nơi đông người", Nữ bá tước nói tiếp. "Kể từ khi vợ chết, hắn đã tách mình ra khỏi xã hội." "Có lẽ anh ta vẫn còn khóc thương vợ mình. Đối với cháu, anh ta có vẻ dễ bị tổn thương." "Ha", dì nàng cười to khinh bỉ. "Lyon được gọi bằng nhiều cái tên, nhưng chưa bao giờ cái từ dễ bị tổn thương được gắn với hắn. Ta không thể tưởng tượng có gã đàn ông nào lại đi than khóc ột người vợ đã chết. Bởi vì, tất cả bọn họ đều quá bận bịu theo đuổi niềm vui thú riêng của bản thân nên không có thời gian quan tâm tới bất kỳ ai khác." Chiếc xe ngựa dừng lại trước dinh thự của Baker, cuộc hội thoại buộc phải kết thúc. Christina cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm khi cuối cùng cánh cửa xe cũng được một người hầu mở ra. Nàng hít vài hơi thật sâu khi theo dì mình bước lên những bậc thang dẫn vào ngôi nhà có mặt tiền ốp gạch. Một cơn gió nhẹ, mát dịu thổi qua khuôn mặt. Christina ước mình có thể giật tung những cái kẹp đang ghim chặt trên tóc ra và thả tự do cho những lọn tóc xoăn dày. Tuy nhiên, dì sẽ không cho phép nàng làm vậy. Mốt thịnh hành hiện nay ưa chuộng những lọn tóc xoăn ngắn, được cắt tỉa hay tạo hình một cách cầu kỳ bằng những sợi ruy băng dát đá quý. Vì Christina từ chối cắt ngắn mái tóc phóng túng của mình nên đành chịu sự tra tấn của những cái kẹp đó. "Ta tin điều này không phải là quá khó đối với cô", Nữ bá tước nhận xét một cách mỉa mai trước khi đi qua cánh cửa dẫn vào bên trong ngôi nhà. "Cháu sẽ không quên đâu, thưa dì", Christina đáp, biết rằng đó là những từ duy nhất mà bà ta muốn nghe. "Dì thật sự không cần phải lo lắng. Cháu đủ mạnh để đối mặt với bất kỳ ai, ngay cả một con sư tử." Câu nói đùa của nàng không được hưởng ứng. Nữ bá tước mím chặt môi khi liếc nhanh cô cháu gái. "Phải, cô mạnh mẽ. Rõ ràng cô đã không thừa hưởng bất kỳ đặc điểm đáng ghét nào từ mẹ cô. Tạ ơn Chúa đã ban phước. Jessica là một người yếu đuối." Dù rất khó khăn nhưng Christina đã kiềm chế được cơn giận của mình. Nàng không thể để bà ta biết những từ ngữ ghê tởm về Jessica khiến mình khó chịu thế nào. Tuy đến nay đã sống với dì hơn một năm, nàng vẫn khó có thể tin một người chị lại có thể phản bội em gái mình như thế. Nữ bá tước không biết về cuốn nhật ký hành trình của cô em gái. Christina không định kể cho bà ta về cuốn nhật ký đó - dù sao thì vẫn chưa - nhưng tự hỏi dì Patricia sẽ phản ứng ra sao nếu phải đối mặt với sự thật. Điều đó cũng sẽ không tạo ra bất kỳ khác biệt nào, Christina quyết định thế. Đầu óc của bà dì quá méo mó để chấp nhận bất kỳ sự thay đổi nào trong quan điểm của mình. Sự giả bộ đang dần trở nên không thể chịu nổi. Christina không được trời ban cho đức tính nhẫn nại. Cả Merry và Sói Đen đã căn dặn nàng phải giữ cho tâm trạng luôn vững vàng. Họ cũng cảnh báo nàng về người da trắng. Cha mẹ biết nàng phải tự mình đi trên con đường này. Sói Đen lo lắng cho sự an nguy của nàng. Còn Merry thì lo lắng cho trái tim nàng. Nhưng cả hai đều kiên quyết bác bỏ lời cầu xin được ở lại của Christina. Bởi lời hứa phải được duy trì, dù có bao nhiêu mạng sống bị mất đi hay có bao nhiêu trái tim bị tan vỡ. Và nếu như sống sót, nàng có thể trở về nhà. Christina nhận ra mình đang cau mày. Lập tức nàng khôi phục lại nụ cười ngay khi cánh cửa được quản gia nhà Huân tước Baker mở ra. Nụ cười vẫn thường trực trên môi trong suốt những bài giới thiệu dài dằng dặc. Chỉ có hai mươi vị khách tham dự, phần lớn đều đã đứng tuổi, Christina hầu như không nghỉ ngơi phút nào trong suốt chủ đề thảo luận có vẻ dễ lan truyền về các căn bệnh đang hoành hành hiện nay cho tới khi các món ăn nhẹ được bưng ra. Nữ bá tước miễn cưỡng rời khỏi Christina khi Huân tước Baker chìa cánh tay mời bà ta. Christina đã từ chối ba quý ông có thiện chí muốn đưa nàng vào phòng ăn bằng cách giả bộ có việc cần vào phòng vệ sinh ở tầng trên. Khi quay lại tầng một thì phòng khách đã không còn người nào. Được một mình ở nơi vắng vẻ có sức hấp dẫn không cưỡng nổi. Christina liếc qua vai để chắc chắn không bị ai theo dõi, rồi vội vã đi đến phía cuối căn phòng dài và hẹp này. Nàng đã để ý thấy một ban công nằm phía sau cánh cửa kiểu Pháp ẩn mình bên trong một góc tường hình mái vòm. Christina chỉ muốn có vài phút quý báu tận hưởng cảm giác yên tĩnh sung sướng trước khi có ai đến tìm. Niềm hy vọng quả là hão huyền. Chỉ vừa mới đặt chân tới góc tường thì đột nhiên nàng có cảm giác ai đó đang theo dõi mình. Chrsitina chợt cứng người, hoang mang bởi cảm giác nguy hiểm ập tới, sau đó từ từ xoay người lại đối mặt với sự đe dọa. Hầu tước của Lyonwood đang đứng ở ngay lối ra vào, uể oải tựa người vào cánh cửa và chăm chú nhìn nàng. Su tử đang săn đuổi nàng. Christina lắc đầu, phủ nhận ý tưởng kỳ quặc của mình, nhưng đồng thời lại lùi về sau một bước theo bản năng. Hương vị của nguy hiểm vẫn còn lẩn quất ở đấy, lan tỏa trong không khí, khiến nàng vừa cảnh giác vừa bối rối. Lyon im lìm quan sát một lúc khá lâu. Biểu hiện trên khuôn mặt chàng rất dữ dội, gần như là nguy hiểm. Christina có cảm giác như bị sập bẫy trong ánh nhìn sâu thăm thẳm ấy. Rồi đột nhiên Hầu tước đứng thẳng người dậy khỏi bức tường, bắt đầu sải bước về phía nàng, Christina thận trọng lùi thêm một bước nữa. Chàng di chuyển giống như một con thú săn mồi, không dừng lại khi đã tới được chỗ Christina đứng mà tiếp tục ép nàng phải lùi về sau, xuyên qua cổng tò vò theo những bước chân đều đặn của mình rồi lẫn vào đêm tối. "Ngài đang làm gì vậy, thưa ngài?" Christina thì thào, cố làm cho giọng mình có vẻ sợ hãi chứ không phải lo lắng, "Điều này thật không đúng mực chút nào, đúng không?". “Kh "Tại sao chứ, ngài cũng quên báo cho chủ nhà về sự có mặt của mình nữa", Christina lắp bắp. "Ngài đã quên bổn phận của mình sao?" "Không." Christina cố bước vòng qua nhưng Lyon không để nàng thoát. Chàng đặt hai bàn tay to lớn lên vai và kiên quyết ép nàng lùi lại. "Tôi biết ngài vẫn chưa chào hỏi ngài Baker", Christina nói. "Đúng không?" "Đúng." "Ồ", Christina đáp lại, giọng nghe như bị hụt hơi. "Điều đó thật là khiếm nhã." “Phải.” "Tôi thật sự phải quay vào trong bây giờ, thưa ngài." Tiếng chuông báo động trong đầu càng lúc càng lớn theo mỗi câu trả lời cụt ngủn của Hầu tước. Sự gần gũi của chàng cũng khiến nàng bị xao lãng. Chàng sẽ làm cho nàng rối tung nếu cứ để như vậy, Christina tự nhủ. Rồi nàng sẽ quên hết tất cả những gì đã được dạy dỗ. "Ngài sẽ để cho tôi đi chứ, thưa ngài?", nàng yêu cầu. "Không." Christina đột nhiên hiểu ra người đàn ông này đang định làm gì. Mặc dù đã cố nhưng nàng vẫn không thể nhịn cười được. "Ngài đang cố tỏ ra khiếm nhã giống như tôi đã làm với ngài, phải không, Lyon?" "Ta đang rất khiếm nhã", chàng đáp lại. "Em có thích tất cả câu hỏi của mình đều được trả lời chỉ bằng một từ duy nhất không hoặc có không?" "Nó có tác dụng mà", Christina nói, nhìn chăm chăm vào ngực Lyon. Nàng đã phát âm sai từ "có tác dụng". Cách nhấn trọng âm của nàng cũng rất đáng chú ý. Lyon cho rằng Christina đang hoảng sợ, vì nhận thấy vẻ lo lắng trong giọng nói của nàng. Chàng từ từ buộc nàng phải ngẩng mặt lên nhìn vào mắt mình mà không cần lên tiếng. "Đừng sợ ta, Christina", Lyon thì thầm. Nàng không trả lời. Lyon nhìn chăm chú vào mắt nàng một phút dài trước khi hiểu ra. "Ta không cần lo lắng về điều đó, đúng không?", và hỏi. Nàng nghĩ Hầu tước có vẻ thất vọng. "Không", nàng mỉm cười thừa nhận, cố gạt tay chàng khỏi cằm mình. Khi Lyon vẫn không chịu buông tay, nàng liền lùi về sau một bước và nhận ra mình đã bị chặn bởi lan can ban công.