Cô nàng sư tử
Chương 7
Lyon không thể nhớ được ngay cả tên mình.
Rốt cuộc chàng thầm cảm ơn Chúa vì sự can thiệp kịp thời của ngài Reynolds. Lyon có thể nghe được giọng nói vo ve của ông ta khi liệt kê hàng loạt những tước hiệu của Lyon. Một danh sách đủ dài cho Hầu tước có thời gian trấn tĩnh lại.
Chàng chưa bao giờ lo lắng đến thế. Ánh mắt trong sáng ấy vẫn đang mê hoặc chàng. Và đôi mắt nàng cũng thế, chàng miễn cưỡng thừa nhận. Chúng không giống với bất kỳ thứ sắc xanh nào Lyon từng thấy.
Chàng biết mình phải bình tâm lại. Lyon chậm rãi hạ mắt xuống và dừng lại ở đôi môi nàng, rồi ngay lập tức nhận ra sai lầm của mình. Chàng có thể cảm thấy phản ứng tự nhiên của cơ thể lại trào lên lần nữa.
Ngài Reynolds cuối cùng cũng chấm dứt bài giới thiệu tràng giang đại hải và kết luận, "Cô gái thân mến, tôi tin là cô đã được giới thiệu với Bá tước Rhone".
"Vâng", Rhone xen vào, mỉm cười với Christina.
"Lyon, tôi có thể giới thiệu công chúa Christina với ngài chứ?" Ngài Reynolds lên tiếng, giọng nói hết sức trịnh trọng.
Đôi mắt công chúa có vẻ lơ đãng. Có điều gì đó trong suốt bài giới thiệu đã khiến nàng bối rối. Nhưng nàng đã nhanh chóng khôi phục lại, Lyon biết rằng nếu không phải đang quan sát chăm chú, chàng sẽ bỏ lỡ vẻ ngạc nhiên trong đôi mắt ấy.
"Tôi rất hân hạnh được gặp ngài, thưa ngài", Christina thì thầm.
Giọng nói cũng khiến chàng mê mẩn. Chất giọng êm nhẹ và đầy nhục cảm. Cách nhấn trọng âm cũng rất đáng chú ý. Lyon đã từng đi nhiều nơi, nhưng vẫn không thể nhận ra cách nhấn trọng âm đó xuất xứ từ đâu. Chúng khơi dậy sự tò mò cũng mãnh liệt như sự thôi thúc điên rồ phải ghì lấy, kéo nàng vào màn đêm thăm thẳm và cuồng nhiệt làm tình với nàng.
Ơn Chúa, nàng không biết điều gì đang diễn ra trong đầu chàng. Nếu không chắc hẳn nàng sẽ khiếp sợ và khóc thét lên tìm nơi ẩn náu an toàn. Nhưng Lyon không muốn làm nàng sợ hãi. Dù chỉ trong ý nghĩ.
"Rhone là bạn của Lyon đã nhiều năm", ngài Reynolds bỗng xen vào bầu không khí im lặng ngượng nghịu.
"Tôi là người bạn duy nhất của cậu ấy", Rhone bình luận kèm theo nụ cười toe toét.
Lyon cảm thấy cú huých của Rhone. Đ"
Chàng phớt lờ Rhone và quay sang hỏi Christina. "Vậy cô là một công chúa phải không?"
“Danh xưng này có vẻ hơi quá với tôi", nàng đáp.
Lyon nhận thấy công chúa không trả lời trực tiếp câu hỏi của mình. Rhone ho một tiếng - mánh khóe che đậy cho sự khoái trá của cậu ta, Lyon cau mày thầm nghĩ.
Christina quay sang Rhone, "Ngài có thích buổi tiệc tối nay không?".
"Tôi cực kỳ thích", Rhone tuyên bố và nhìn Lyon rồi nói, "Những câu hỏi của cậu đâu?".
"Những câu hỏi?" Christina nhíu mày hỏi lại.
"Tôi chỉ đang tự hỏi cô gọi nơi nào là nhà", Lyon nói.
"Với dì Patricia của tôi", Christina đáp.
"Lyon, chắc ngài còn nhớ Bá tước Alfred Cummings chứ", ngài Reynolds cắt ngang với vẻ mặt hết sức nhiệt tình. "Ông ta có quen biết với cha ngài.”
"Tôi đã nhớ ra cái tên đó", Lyon trả lời. Tuy đã rất cố gắng nhưng chàng vẫn không thể rời mắt khỏi Christina dù chỉ đủ để liếc Reynolds một cái. Hầu tước nghĩ điều đó quả thật khiếm nhã, nhưng cũng chẳng thể làm gì được để cải thiện dù biết rõ nó bất lịch sự thế nào.
"Tốt", ngài Reynolds nói tiếp, "Alfred được cử tới thuộc địa nhiều năm trước. Ông ta đã chết ở Boston chỉ cách đây hai hay ba năm trước, cầu Chúa cứu vớt linh hồn ông ta. Và Nữ bá tước đã quay trở lại Anh quốc cùng cô cháu gái đáng yêu của bà ta.”
"A, vậy là cô đã ở Anh được hai năm?" Lyon hỏi.
"Không."
Lyon mất trọn một phút trước khi nhận ra công chúa không có ý định giải thích thêm cho câu trả lời ngắn ngủn của mình. "Vậy tức là cô lớn lên ở thuộc địa." Đây là một lời nhận xét chứ không phải một câu hỏi, Lyon còn gật đầu một cái.
"Không.”
"Cô sinh ra ở đây sao?"
"Không", Christina đáp, nhìn chăm chú vào vị Hầu tước với nụ cười thật nhẹ trên gương mặt.
"Nhưng cô đã sống ở Boston?"
"Phải."
"Phải?"
Chàng thật sự không cố ý lên giọng, nhưng công chúa Christina đang cho thấy tài năng phi thường của mình trong việc chọc cho người khác tức điên lên. Việc Rhone cố nhịn cười cũng không giúp cho tình hình khá hơn chút nào.
Lyon lập tức hối hận vì đã để công chúa thấy sự cáu kỉnh của mình, hẳn nàng sẽ bỏ chạy ngay khi có cơ hội. Chàng biết mình trông đáng sợ thế nào.
"Thưa ngài, ngài không hài lòng với tôi bởi vì tôi đã không được sinh ra ở thuộc địa sao?" Christina đột nhiên hỏi. "Vẻ cau có của ngài đã cho thấy điều đó rất rõ ràng."
Chàng nhận thấy vẻ thích thú trong giọng nói ấy. Và cả sự khẳng định lấp lánh trong mắt. Rõ ràng nàng chẳng có vẻ gì là bị đe dọa cả. Nếu không biết rõ hơn, Hầu tước còn cho rằng thật sự Christina đang cười nhạo mình.
"Tất nhiên không phải là tôi không hài lòng", Lyon giải thích. "Nhưng cô định trả lời tất cả câu hỏi của tôi chỉ không và phải thôi sao?", và hỏi.
"Dường như là thế", Christina nói, dành một nụ cười rất thành thật và chờ phản ứng của Lyon.
Sự cáu kỉnh của Lyon lập tức biến mất. Tính thẳng thắn của nàng khiến người khác thấy dễ chịu và nụ cười thì thật quá sức mê hoặc. Chàng không thể ngăn mình cười thích thú.
Tiếng cười vang khắp căn phòng, khiến vài vị khách giật mình hoảng hốt.
"Tiếng cười của ngài nghe như tiếng gầm của một con sư tử", Christina nói.
Lời nhận xét thúc mạnh một cú vào Lyon. Một lời bình luận hết sức kỳ quặc.
"Vậy cô đã nghe thấy tiếng sư tử gầm rồi à, Christina?", chàng hỏi mà bỏ qua danh xưng trang trọng của nàng.
"Ồ, rất nhiều lần", Christina buột miệng trước khi có thể suy nghĩ kỹ càng hơn. Có vẻ như nàng chỉ nói điều mình đang nghĩ. Điều đó, tất nhiên, không có chút ý nghĩa nào.
"Cô đã nghe âm thanh đó ở đâu?"
Nụ cười thình lình tắt ngúm. Công chúa đã vô tình tiết lộ về mình nhiều hơn bản tính thận trọng đã cảnh cáo.
Lyon chờ đợi câu trả lời. Christina nhìn với vẻ cảnh giác, rồi quay sang ngài Reynolds, sau đó tạm biệt ông ta, giải thích rằng mình và dì đã hứa sẽ có mặt trong một buổi tiệc khác trước khi về nhà. Nàng xoay lưng về phía Lyon và Rhone rồi làm lơ cả hai người bằng phong thái lạnh lùng, tôn quý như một nữ hoàng.
Lyon là người không dễ dàng chấp nhận bị phớt lờ.
Công chúa Christina đã bỏ đi trước khi ngài Hầu tước có thể cho nàng biết sự thật đó.
Christina biết mình cần tránh xa anh ta. Nàng có thể cảm thấy sự điềm tĩnh của mình đang bị lung lay. Người giám hộ đang ngồi trên chiếc ghế tựa vào tường. Christina buộc bản thân phải đi từng bước dài một cách đài các cho đến khi tới được chỗ dì mình.
"Cháu nghĩ lúc này chúng ta nên rời đi", nàng nói nhỏ.
Nữ bá tước đã ở với cháu gái đủ lâu để nhận ra có chuyện gì đó không ổn. Tuổi tác không hề ảnh hưởng đến đầu óc sắc sảo hay vẻ ngoài của bà ta. Bà ta gần như bật người ra khỏi ghế, bám vào cánh tay Christina, rồi hướng về phía cửa.
Lyon đang đứng cùng Rhone và ngài Reynolds. Ba người đàn ông đều chăm chú quan sát Christina cùng với bà dì đang vội vã chào tạm biệt chủ nhà. "Mình sẽ chờ tới ngày mai để lấy chai rượu thượng hạng đó", Rhone tuyên bố kèm theo một cú huých để thu hút sự chú ý của Lyon.
"Rhone, nếu cậu còn thúc khuỷu tay vào sườn mình lần nữa, mình thề sẽ bẻ gãy nó đấy", Lyon gằn giọng.
Không mảy may lo lắng bởi Iời hăm đọa đó, Rhone đánh một cú mạnh vào vai bạn. "Mình nghĩ nên đi trông chừng em gái cậu thay cậu, Lyon. Có vẻ cậu không đủ khả năng để thực hiện trách nhiệm đó rồi."
Ngay khi Rhone rời đi, Lyon quay sang ngài Reynolds. "Ngài biết gì về Patricia Cummings?", chàng hỏi. "Sự thật, nếu ngài vui lòng, không phải những lời khoa trương."
"Cậu đang xúc phạm đến phẩm giá của tôi đấy, Lyon", ngài Reynolds tuyên bố, cười toe toét trái ngược với lời chỉ trích.
"Ngài vốn rất được ngưỡng mộ bởi tài giao thiệp", Lyon trả lời. "Còn bây giờ, về người giám hộ của Christina. Ngài có thể cho tôi biết gì về bà ta? Tôi chắc là ngài có quen biết bà ta từ khi còn trẻ."
"Tất nhiên", Reynolds nói. "Chúng tôi luôn được mời tham dự trong cùng các buổi tiệc. Tôi biết những Iời chỉ tr của mình không phải là quá đáng, vì vậy tôi sẽ nói cho cậu biết sự thật kinh tởm, Lyon. Người đàn bà đó là một con quỷ. Hồi đó tôi không thích bà ta, và bây giờ cũng vậy. Sắc đẹp của bà ta đã từng bù đắp cho những khiếm khuyết trong... thái độ", ông ta nói. "Bà ta đã kết hôn với Alfred khi anh trai ông ấy bị bệnh. Bà ta tin là anh trai ông ấy sẽ chết bất cứ lúc nào. Patricia giống như một con kền kền, chờ đợi để được thừa hưởng tài sản. Nhưng anh trai Alfred lại láu cá hơn. Ông ta đã hưởng một cuộc sống sung sướng tới hơn mười năm so với mọi người nghĩ. Alfred bị buộc chuyển đến thực hiện nhiệm vụ ở thuộc địa, nói khác hơn là bị tống đến nhà tù dành cho các con nợ.”
“Thế còn cha của Patricia? Ông ta không cố giải quyết những món nợ của chàng rể sao? Tôi nghĩ đó sẽ là một sự xấu hổ đối với ông ta, dĩ nhiên, trừ phi ông ta không có đủ tiền."
"Ồ, ông ta quá giàu có ấy chứ", ngài Reynolds cho biết. "Nhưng ông ta đã cắt đứt quan hệ với cô con gái."
"Bởi vì bà ta đã lấy Alfred à, có khả năng đó chăng?"
"Không phải, theo những tin đồn thì là do nguyên nhân khác", Reynolds nói, lắc đầu. "Patricia luôn là một người đàn bà cay nghiệt và tham lam. Bà ta phải chịu trách nhiệm cho rất nhiều tội Iỗi. Một trong những trò đùa nho nhỏ của bà ta đã dẫn tới thảm kịch. Một quý cô trẻ bị biến thành trò cười của bà ta đã tự sát. Tôi không muốn đi sâu hơn vào chi tiết, Lyon, nhưng chỉ có thể nói bao nhiêu năm trôi qua, tính cách bà ta vẫn không thay đổi. Cậu có để ý cách bà ta nhìn cô cháu gái của mình không? Nó khiến tôi rùng mình."
Lyon cực kỳ ngạc nhiên bởi giọng nói dữ dội của ngài Reynolds. Người bạn già của cha chàng mà chàng biết rõ là một người điềm đạm và dễ mến. Tuy vậy, lúc này ông ta đang run lên vì tức giận theo đúng nghĩa đen. "Ngài là nạn nhân của một trong những trò độc ác của bà ta chăng?", chàng hỏi.
"Phải", Reynolds thừa nhận. "Cháu gái bà ta lại giống như một đóa hoa nhỏ dịu dàng, yếu đuối. Cô ấy không phải do bà ta nuôi dưỡng. Tôi dám chắc điều dó. Mặc dù vậy, thật đáng thương cho cô bé. Cô ấy sẽ phải dành thời gian để cố làm hài lòng mụ già quỷ quái đó. Không nghi ngờ gì, Nữ bá tước sẽ bán cô ấy cho người nào trả giá cao
"Tôi chưa bao giờ nghe ngài nói chuyện với giọng điệu đó", Lyon nói nhỏ, hợp với cái giọng thì thầm của Reynolds. "Một câu hỏi cuối cùng, thưa ngài, vì tôi có thể thấy cuộc trò chuyện này đang khiến ngài khó chịu."
Ngài Reynolds gật đầu.
"Ngài đã nói cha của Nữ bá tước rất giàu có. Vậy ai sẽ thừa kế gia sản của ông ta?"
"Chẳng ai biết cả. Ông ta đã dồn hết tình cảm của mình cho cô con gái nhỏ hơn. Tên bà ấy là Jessica."
"Jessica chính là mẹ của Christina phải không?"
"Phải."
"Và bà ấy có bị loạn trí như mọi người đồn đại không?"
"Tôi không biết, Lyon. Tôi đã gặp Jessica vài lần. Bà ấy có vẻ trái ngược hẳn với chị mình. Bà ấy là một phụ nữ dịu dàng, e thẹn - cực kỳ e thẹn. Khi bà ấy kết hôn, cha bà ấy đã vô cùng vừa ý. Ông ta cứ vênh váo như một con gà chọi. Cậu thấy đấy, con gái ông ta đã cưới được một vị vua. Tôi vẫn nhớ buổi dạ tiệc huy hoàng được tổ chức nhằm phô trương danh tiếng của họ. Sự giàu có khiến người khác choáng ngợp. Nhưng mọi chuyện lại trở nên đen tối. Không ai biết chính xác chuyện gì đã xảy ra." Người đàn ông già thở dài. "Một bí ẩn, Lyon, tôi nghĩ điều đó sẽ không bao giờ được làm sáng tỏ."
Mặc dù đã hứa là sẽ không hỏi thêm nữa, nhưng Lyon lại quá tò mò để dừng chủ đề này lại, "Vậy ngài có biết cha của Christina không? Ngài nói đó là một vị vua, nhưng tôi lại chưa bao giờ được nghe về ông ta".
"Tôi đã gặp ông ta, nhưng thật sự không biết nhiều lắm. Tên của ông ta là Edward." Reynolds nhớ lại với một cái gật đầu.
“Đừng nhắc tới họ của ông ta. Tôi thích ông ta. Mọi người cũng vậy. Ông ta là một người r biết quan tâm, không chút phô trương. Thay vì tỏ vẻ như một vị vua, ông ta lại khăng khăng đề nghị mọi người gọi là nam tước thay vì bệ hạ. Ông ta đã bị mất ngôi, cậu biết đấy."
Lyon gật đầu. "Quả là bí ẩn đúng không?", và nhận xét. "Bà Jessica này khiến tôi rất tò mò."
"Tại sao?"
"Bà ta đã kết hôn với một vị vua rồi lại trốn khỏi ông ta."
"Lý do của Jessica đã theo bà ấy xuống mồ", ngài Reynolds nói. "Tôi tin bà ấy đã chết không bao lâu sau khi Christina ra đời. Không ai biết nhiều hơn những gì tôi vừa kể với cậu đâu, Lyon. Và sau cuộc trò chuyện có vẻ là một phía giữa cậu với cô công chúa đáng yêu vừa rồi, rõ ràng cô ấy sẽ tiếp tục giữ bí mật về điều đó."
"Chỉ khi tôi cho phép thôi", Lyon nói, cười ngạo mạn trước lời tuyên bố của mình.
"A, vậy là cậu có hứng thú với công chúa?", ngài Reynolds hỏi.
"Có chút hiếu kỳ", Lyon trả lời kèm theo một cái nhún vai có chủ ý.
"Thật chứ Lyon, hay cậu chỉ đang cho tôi một đề tài tranh luận nhất thời thôi?"
"Thật"
"Tôi hiểu", Reynolds nói, nhưng nụ cười khiến Lyon nghĩ ông ta thật sự chẳng hiểu gì hết.
"Ngài có tình cờ biết Christina và người giám hộ của cô ấy sẽ đến đâu sau khi rời khỏi đây không? Tôi nghe Christina nói với ngài họ sẽ ghé qua một chỗ nữa trước khi kết thúc buổi tối."
"Nhà Huân tước Baker", Reynolds nói. "Cậu định sẽ tạt qua đó hả?", và hỏi bằng một giọng ôn hò
"Reynolds, đừng quan trọng hóa chuyện này hơn ý nghĩa thật sự của nó chứ", Lyon nói. "Tôi chỉ đơn thuần là muốn tìm hiểu thêm về công chúa thôi. Sáng mai trí tò mò của tôi sẽ được thỏa mãn."
Giọng nói nhanh nhảu của Lyon ám chỉ với Reynolds rằng mình đã kết thúc những câu hỏi. "Tôi vẫn chưa chào mừng em gái cậu. Tôi nghĩ mình nên tới chào con bé."
"Ngài phải đi nhanh thôi", Lyon thông báo. "Diana và tôi sẽ rời khỏi đây trong vài phút nữa?"
Lyon theo sau Reynolds len Iỏi qua đám khách khứa đông đúc và dành cho Diana vài phút chuyện trò rồi thông báo rằng đã đến lúc rời khỏi đây.
Diana rõ ràng rất thất vọng.
"Đừng buồn bã như thế", ngài Reynolds nói, rồi tủm tỉm cười. "Tôi tin là cô vẫn chưa phải trở về nhà đâu."
Lyon lại chẳng cảm thấy buồn cười chút nào. "À phải Diana, anh nghĩ chúng ta sẽ ghé qua chỗ Baker trước khi về nhà."
"Nhưng Lyon, anh đã từ chối lời mời đó rồi mà", Diana cãi lại. "Anh nói ông ta là một người tẻ nhạt mà."
"Anh đã đổi ý."
"Ông ta không phải là một kẻ chán ngắt à?" Diana hỏi, trông có vẻ rất bối rối.
"Vì Chúa, Diana", Lyon càu nhàu, liếc Reynolds một cái.
Vẻ gay gắt trong giọng nói của Lyon khiến Diana giật mình, cô cau mày đầy lo lắng.
"Thôi nào, Diana. Chúng ta không muốn bị muộn đâu", Lyon thúc giục, dịu giọng lại.
"Muộn ư? Lyon, ngài Baker thậm chí còn không biết chúng ta sẽ tham dự buổi tiệc nhà ông ta nữa. Làm sao chúng ta có thể bị muộn được chứ?"
Khi anh trai chỉ nhún vai thay cho câu trả lời, Diana quay sang ngài Reynolds và hỏi. "Ngài có biết chuvện gì xảy đến với anh trai tôi không?"
"Một cuộc tấn công vào trí tò mò, cô gái thân mến", ngài Reynolds trả lời rồi quay sang Lyon nói, "Nếu cậu tha thứ cho sự can thiệp của ông già này. Tôi rất muốn đề nghị hãy để em gái cậu ở đây thêm một lúc. Tôi sẽ rất vinh dự được đưa cô ấy về nhà".
"Ối, phải đấy, Lyon, làm ơn đi, em ở lại được chứ?" Diana hỏi.
Giọng Diana nghe giống như một cô gái nhỏ đang rất háo hức. Lyon cũng sẽ không ngạc nhiên nếu cô bắt đầu vỗ tay. "Em có lý do đặc biệt gì ở đây à?", chàng hỏi.
Khi em gái bắt đầu đỏ mặt, Lyon biết mình đã có câu trả Iời. "Tên của gã đó là gì?", chàng ra lệnh.
"Lyon", Diana thì thào, trông có vẻ như rất mất thể diện. “Đừng có làm em xấu hổ trước mặt ngài Reynolds chứ", và khiển trách.
Lyon thở hắt ra đầy cáu kỉnh. Em gái vừa mới nhắc lại ý kiến của chàng rằng Baker là một gã buồn tẻ, và bây giờ con bé lại dám cả gan nói rằng chàng đang làm nó xấu hổ. Hầu tước cau mày nhìn. "Chúng ta sẽ thảo luận chuyện này sau", chàng thông báo. "Cảm ơn, Reynolds, vì đã để mắt trông chừng Diana."
"Lyon, em không cần người khác trông chừng."
"Em vẫn chưa chứng minh được điều đó", Lyon nói trước khi gật đầu chào tạm biệt ngài Reynolds và sau đó rời khỏi phòng.
Đột nhiên Lyon cảm thấy cực kỳ háo hức muốn đến ngôi nhà của người mà chàng cho là chán ngắt
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
50 chương
27 chương
128 chương
38 chương
157 chương