Cô nàng sói
Chương 7 : Cậu đưa tôi về. hay tôi lại mang đồ đi trả cậu.
Chương 7:Cậu đưa tôi về.Ok
-....-
-TRẦN HOÀNG MINH. Cậu không đưa tôi về là tôi giận cậu đấy.
-Biết rồi.
Hắn đi trước còn nó đi sau. Cảnh tượng như trong phim. Mặt nó kiểu lúc hớn hở, lúc buồn rầu, lúc đơ ra,...Nó nhìn hướng lên con người đang đi trước nó, bờ vai rộng, dáng chuẩn, gió thổi làm tóc hắn bay bay đến đẹp. Nó lôi điện thoại ra chụp mấy kiểu ảnh để khoe với hắn nhưng chưa kịp chụp thì vấp phải hòn gạch lao về phía trước, đầu đập vào lưng hắn. Theo phản xạ hắn quay người lại thấy nó đang tựa vào người mình thì liền đẩy ra làm nó suýt ngã ngửa.
-Oài...tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
- Cô bị gì đấy?
- Vấp nên lao vào người cậu,mới dựa có 1 tẹo mà đẩy người ta kinh thật. Haizz...chẳng ga lăng gì.
- Tôi tưởng cô định xàm xỡ tôi nên đẩy ra.
- Cậu nghĩ tôi là ai, như cậu chắc, vớ vẩn.- Nói rồi nó lại tiếp tục đi về phía trước, đổi ngược lại, hắn đi sau nó.
Trên đường đi về hắn cứ nghĩ đến câu nó bảo hắn "vớ vẩn", công nhận hắn gần đây có vẻ kì lạ, nói nhiều hơn từ khi gặp nó, thật là vớ vẩn mà. Hắn lại lôi điện thoại ra chụp nó.(Chụp hoài à, thi nhau chụp) Bất ngờ nó quay ra đằng sau nhìn hắn, nó đang nhìn hắn.
-Cõng tôi đi, tôi mỏi quá.
- Chủ cõng osin à?-Hắn tỉnh bơ
- Ừ, tôi mỏi lắm rồi, làm ơn cõng tôi đi.
-...-Hắn tiến lên trước rồi chùn chân xuống- Lên.-Nó lon ton trèo lên lưng hắn, bất giác hỏi một câu rõ ngu.
- Nặng không?
- Như voi, xuống đi, gãy lưng tôi mất.-Hắn trêu
- Không, không xuống, không xuống,..
- Thế thì im đi, hỏi ngu.
- Cho tôi mượn điện thoại của cậu đi.
- Để?
- Mượn một lát thôi mà.- Nó nói rời mồm hắn đưa nó điện thoại của hắn.
- Nhanh rồi trả không cô lại làm hỏng nó.
- Rồi rồi- Nó mở kho ảnh của hắn ra và xóa ảnh của nó, xóa hết. Xóa xong nó chụp hắn từ đằng sau và nói đủ để cả 2 người cùng nghe thấy.
-Kỷ niệm lần đầu tiên Trần Hoàng Minh cõng tôi về nhà. Haha.
-...-Hắn không nói gì mặc cho nó độc thoại. Trên quãng đường còn lại nó hơi buồn ngủ, và cuối cùng cũng ngủ trên lưng hắn. Thấy nó không luyên thuyên một mình nữa hắn gọi.
- Này, osin, osin,..ngủ à?-Thấy nó không đáp hắn yên tâm đưa nó về nhà mà không bị quấy nhiễu đôi tai.
Đưa nó về nhà an toàn, hắn ngạc nhiên khi nó cũng ở một mình trong ngôi nhà khá rộng lớn, chắc bố mẹ đầu tư cho đây mà. Vệ sĩ đứng canh cổng, người giúp việc có mặt ở khắp nơi trong ngôi nhà rộng lớn ấy. Đưa nó vào nhà hắn đi luôn không nói một lời nào. Nó ngủ yên trên chiếc ghế sofa. Tỉnh dậy nó mơ mơ màng màng không biết mình đang ở đâu hóa ra là đang ở nhà mình. Chợt quên mất chưa trả lại hắn điện thoại, nó nghĩ định đem trả lại hắn nhưng trong đầu lóe lên một ý nghĩ:
-"Tút...tút.."-Đầu dây bên kia vẫn là tiếng kêu tút tút dài ngoằng, mãi không có người nhấc máy.- "Ơi."
- MÀY CHẾT Ở ĐÂU SAO GIỜ MỚI NGHE MÁY?
- Ấy khéo tao điếc bây giờ.
- Đến nhà tao đi cho xem cái này hay lắm. Nhanh.-Nó thúc giục Vi
- Mày ra lệnh cho tao đấy à?
-"Tút..tút..tút"
*Một tiếng sau*
-Khốn nạn ơi! Mày ở đâu đấy, tao đến rồi đây.-Giọng nhỏ Vi lanh lảnh nghe muốn dội cốc nước vào tai.
- Sớm sủa ghê nhỉ? Tao kêu mày đến nhanh mà một tiếng sau mày mới đặt chân đến đây.
- Ờ..ờ.. định cho tao xem gì mà gọi gấp thế?
- Ờ, tao có điện thoại của ông Minh này. Đẳng cấp không? TADAAAAA.- Nó lại hứng thú khi khoe với nhỏ Vi rằng mình có được điện thoại của hắn.
- Sao mày có nó? Mày lấy trộm à? Hay thế nào?....-Vi hỏi liên hồi.
- Hắn để quên điện thoại hô hô.
- Quên? Làm sao mà để quên?
- Gác sang một bên. Hắn đưa tao về thế là quên không mang điện thoại về. Xem trong điện thoại hắn có gì không.
- Mày dám á? Không sợ hắn cho 1 trận à? Hắn lại còn đưa mày về nữa, ghê.
Nghĩ một lúc nó lắc đầu nguầy nguậy:
-Thôi mày xem đi, tao không dám xem đâu, xem xong hắn nổi khùng lên thì sợ lắm.
- Biết đâu hắn lại có cả đống ảnh dìm của mày thì sao-Vi cứ hối thúc nó khiến nó phân vân, một nửa muốn xem một nửa không muốn xem.
- Tao quyết rồi, xem ảnh thôi =.=
- Tùy mày, tao ké.
-----
-Chẳng có gì. Chán thật. Mang sang nhà hắn trả vậy.- Nó lắc đầu ngán ngẩm
- Biết nhà rồi cơ à
- Có biết đâu. Hắn đưa tao về và giờ thành tao lại phải đem trả hắn điện thoại. Mệt mõi.
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
111 chương
16 chương
40 chương
86 chương
37 chương