Cô Nàng Mộ Bên

Chương 10 : Benny

Việc nói hết với Anita hóa ra không đến nỗi khủng khiếp như tôi tưởng. Trong những cơn ác mộng của tôi nó kinh dị hơn thế hàng ngàn lần. Tôi không hiểu mình đã tưởng tượng những gì. Rằng Anita sẽ vuốt tóc, xoa bóp gáy cho tôi và bảo: “Sẽ ổn thôi mà, anh Benny!” như rất nhiều lần trước đây chăng? Và sau đó cô ấy sẽ nói: “Chị ấy có thể ở trong căn phòng trên gác, em chỉ cần cái băng ghế trong bếp là được rồi”. Tôi không muốn Anita dọn đi! Tôi đã quen với sự bầu bạn của cô ấy trong chuồng bò, quen với sự hiện diện bình thản và lặng lẽ của cô ấy khi tôi mệt mỏi ngồi trước tivi xem những chương trình vớ vẩn. Ai sẽ lo liệu mớ bòng bong với liên minh châu Âu? Mà Désirée có thực sự muốn đến sống ỏ đây hay không? Thực ra mà nói, tôi là người dễ sa vào chiếc bẫy đa thê. Benny và hai cô vợ, một cô trên giường, cô kia dưới bếp. Có thể còn cô thứ ba ở ngoài đồng. Nếu Anita là em gái tôi thì mọi chuyện có thể sẽ dễ dàng hơn. Cô ấy sẽ bực dọc, cằn nhằn và tranh giành quyền lực trong bếp với bà chị dâu, nhưng sẽ vẫn có chỗ cho cả hai người, giống như trường hợp của mẹ tôi, bà tôi và dì Gertrud hồi tôi còn bé. Không khí lúc đó nặng nề như hòn đá, tưởng có thể mài dao được ấy chứ, nhưng chỉ cần bố tôi không tham dự vào là ba người phụ nữ tự thu xếp trót lọt hết. Hơn nữa, tôi nghĩ Désirée sẽ nhanh chóng nhượng bộ thôi... Một cô em gái thì được, nhưng một cô gái đã ngủ chung giường cùng tôi cả một năm nay không thể ở lại và chia sẻ việc nhà với Désirée được. Ngay cả khi chiếc giường không chứng kiến những màn mây mưa cuồng nhiệt, tôi phải thừa nhận như thế. Đôi khi tôi có cảm giác như Anita có thể rút kim ra đan tiếp ngay trong khi chúng tôi chưa tàn cuộc. Tất nhiên cô ấy không rụt rè, nhưng chưa bao giờ Anita tỏ ra phát cuồng vì ham muốn và lôi tôi lên giường, phải nói là như thế. Với cô, chuyện ấy giống như chuyện cần phải làm, gần như việc giặt quần áo hàng tuần vậy. Nói thế thì cũng hơi quá đáng, tôi biết cô ấy cũng cố gắng thử nghiệm những thứ đã đọc được trên mấy tờ phụ trương tạp chí, kiểu như: “Những điều đàn ông thích ở trên giường!” Nhưng khi Anita rúc đầu vào dưới tấm chăn, tôi cảm thấy bối rối nhiều hơn là thích thú. Trời ạ, khi nghĩ tới những gì nàng Tôm có thể làm với mình, tôi muốn chết ngất vì sung sướng, và chưa bao giờ tôi cảm thấy ngượng ngập. Nhưng Anita dù sao vẫn là em họ tôi, dù là em họ xa. Tôi đã biết cô ấy từ hồi hai đứa chơi trò bác sĩ! Tôi đã cố giải thích sự tình cho Anita. Tôi đã tưởng cô ấy sẽ giết tôi. Tôi giấu biến con dao chặt thịt và lắp pin mới cho bộ cảm ứng báo cháy. Tôi rất muốn bàn chuyện đó với Désirée, nhưng lần duy nhất chúng tôi gặp nhau trong quãng thời gian khó khăn này, tôi lại đi huyên thuyên về các phẩm chất của Anita. Cứ như lưỡi tôi tự hoạt động theo ý nó chứ không phải theo sự chỉ đạo của khổ chủ. Dĩ nhiên những điều tôi nói không sai, nhưng lẽ ra tôi nên hỏi Désirée cách đối phó với cơn thịnh nộ mà tôi gây ra cho Anita. Bởi vì vào buổi tối định mệnh ấy, cô em họ của tôi đã trở thành một người hoàn toàn khác. Một người mà tôi không hề quen biết. Anita phản ứng rất gay gắt. Cô ấy lao ra khỏi bếp và đâm xe vào cổng rào. Sau đó, cô ấy bước xuống, quan sát mũi xe rúm ró và bật cười sằng sặc. Tôi đã cố hỏi thăm xem ông già đội mũ carô nói gì về mới giấy tờ thuế, nhưng Anita chỉ đáp gọn lọn: “Anh đi mà hỏi luật sư. Khi anh phải ra hầu tòa ấy. Đồ ngu!” Tuyệt vời! Tôi tưởng đâu người phụ nữ duy nhất từng coi tôi như thằng ngu là mẹ. Nhưng có lẽ mẹ hiền quá nên không nói thẳng điều đó vào mặt tôi. Những diễn biến sau đó giống như một chuyến tàu lượn siêu tốc, trồi sụt thất thường. Một hôm, lúc tôi vào nhà, tôi thấy Anita đang khóc, quyển catalogue của Guldfynd đặt trên đùi, tay vươn ra tìm tôi. Lúc đó tôi xấu hổ vô cùng và không nói được dù chỉ một chữ. Ngay hôm sau, tôi bắt gặp Anita cố dùng móng tay để lột bỏ chỗ giấy dán tường mới tinh mà chính tay cô ấy đã dán, như một mụ điên. Tôi chẳng biết phải làm gì. Rốt cuộc tôi hỏi cô ấy xem liệu có quen người nào ở bệnh viện để tôi đưa đi khám. Đáp lại lời tôi, Anita thẳng tay ném chiếc máy nghe đĩa mới tậu của tôi qua cửa sổ. Mà lúc đó cửa sổ đóng mới chết tôi chứ. Năm thứ hai: Trời nắng ráo