Trong lòng Tư Đằng có lửa giận, cảm thấy nhà họ Đoàn quá khi dễ người rồi, nói thế nào cũng là cô gia mới tới cửa, làm sao lại để Kiều thiếu quỳ như vậy chứ? Nhưng Tư Đằng tức giận thì có thể như thế nào, người ta là chủ tử, anh chỉ là người làm, sao có thể giáo huấn chủ tử nên làm cái gì hay không nên làm cái gì? Chịu đựng lửa giận trong lòng, Tư Đằng lôi kéo Ngũ Hoạ Nhu vào nhà. Lúc này đã muộn rồi, Ngũ Hoạ Nhu và Tư Đằng trở về phòng của mình, thế nào đều cảm thấy không có cảm giác. Theo lý thuyết, Kiều Âu là quân nhân nên có quỳ cả đêm cũng không ảnh hưởng đến gân cốt, nhưng bây giờ đang bắt đầu thời tiết mùa thu, chênh lệch nhiệt độ trong ngày rất lớn, trong hoa viên đều là đá cẩm thạch lạnh buốt, khi đêm xuống sẽ rất nhiều khí lạnh tận xương, Kiều Âu không bị viêm khớp mới là lạ chứ! Vò đầu bứt tóc, Tư Đằng vội vàng tìm kiếm y phục, lại bưng ly giữ nhiệt, bảo Ngũ Hoạ Nhu ngủ trước còn mình đi tìm Kiều Âu. Nhưng Tư Đằng mới vừa đi tới cửa chính nhà lớn đã nhìn thấy bóng dáng Đoàn Hề Trạch cao lớn đang đứng trên cao nhìn xuống Kiều Âu. Ánh mắt Đoàn Hề Trạch âm trầm, giọng điệu không tốt: “Tối nay xem trăng sao được không?” Kiều Âu nháy mắt mấy cái, có chút mệt mỏi vẫn một mực cung kính như cũ nói: “Cậu!, tối nay không có trăng sáng.” Đoàn Hề Trạch sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thật đúng là chỉ có sao không có trăng sáng. Ông bảo Kiều Âu quỳ gối nơi này nhìn trời đêm mà không ngờ cậu ta làm thật. Sờ lỗ mũi một cái, Đoàn Hề Trạch lại nói: “Nếu cậu muốn cưới Tình Tình, không phải là không thể được, về sau hãy làm con nuôi của ta, mang họ Đoàn của ta, về sau kẻ thù nhà họ Đoàn sẽ là kẻ thù của cậu, được không?” Lại nói, Đoàn Hề Trạch cũng quả thật là con cáo già giảo hoạt. Nói như vậy rõ ràng chính là muốn Kiều Âu đoạn tuyệt tất cả quan hệ cùng Cung Bách Hợp, ngoài miệng nói gì về sau kẻ thù của nhà họ Đoàn chính là kẻ thù của Kiều Âu, chẳng khác nào nói Kiều Âu không nhận mẹ ruột? Kiều Âu quỳ ở đó không nói một lời. Một hồi lâu, Đoàn Hề Trạch không có kiên nhẫn: “Nếu không muốn thì ngươi cũng đừng quỳ, ngươi đi đi.” Kiều Âu nghe vậy thì bất động. “Cậu! dù sao đó cũng là người đã sinh ra con và nuôi dưỡng con. Nếu không có bà ấy thì cũng không có con, dù cho bà ấy phạm vào tội lớn ngập trời, coi như toàn thế giới đều phải vứt bỏ bà ấy, trừng phạt bà ấy thì con cũng không thể nào coi bà ấy như kẻ địch của mình. Cậu, nếu như ngay cả đến mẹ ruột của mình mà con cũng có thể tàn nhẫn đối phó và nói không cần thì cậu có yên tâm để Tình Tình đi theo con không?” Dưới đèn đường ánh mắt sáng ngời như vì sao phát sáng, Kiều Âu nói rất chân thành tha thiết. Kiều Âu biết đối với Đoàn Hề Trạch cái chết của em gái vẫn là nỗi đau trong lòng, sợ là vào lúc này người nhà họ Đoàn hận không thể lột da uống máu Cung Bách Hợp. Nếu đổi lại Kiều Âu là con trai của Đoàn Hề Viện thì anh cũng sẽ tức giận như thế. Nhưng ở trên thế giới này có ai có thể lựa chọn mẹ đẻ của mình? Anh bất đắc dĩ nhìn Đoàn Hề Trạch: “Cậu!, mặc kệ như thế nào đi nữa cháu cũng không thể tách ra khỏi Tình Tình, cháu không thể nào mặc kệ vợ con của mình, chỉ cần cậu để cho cháu lưu lại, chỉ cần là không làm chuyện trái với luân thường đạo lý thì cháu đều không quản ngại.” Ý tứ của Kiều Âu hắn rất rõ ràng, nếu như Đoàn Hề Trạch muốn anh giết Cung Bách Hợp là chuyện con giết mẹ là làm trái luân thường, Kiều Âu tuyệt đối không thể làm. Gió đêm thổi nhè nhẹ, trời đêm cực kỳ yên tĩnh. Tư Đằng đứng ở cửa nghe được cuộc đối thoại của hai người, trong lòng có phần thoải mái vì đã hiểu được một số chuyện. Trước đây anh cũng cảm thấy thị trưởng Cung rất kỳ quái, nhất định làm trái với thói quen của mình, vô cùng gây áp lực và khó chịu cho Lam Thiên Tình. Bây giờ thì đã rõ, thì ra là thị trưởng Cung sớm biết, nha đầu này là kẻ địch của mình, cho nên chưa bao giờ nhân từ nương tay, mới phản đối quyết liệt chuyện Kiều Âu và Lam Thiên Tình ở chung một chỗ. Thoáng tiếng bước chân đang đi tới, Tư Đằng nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Đoàn Hề Trạch chậm rãi quay vào phòng, vội vàng nắm đồ trên tay trốn vào phía sau cây phát tài trong phòng khách, lẳng lặng đợi đến khi tiếng bước chân Đoàn Hề Trạch cách xa lên lầu, mới chay ra từ phía sau cây đang trốn vọt thẳng ra ngoài cửa đi. “Kiều Thiếu, hãy dùng cái thảm này đệm phía dưới đi, nếu không sáng sớm ngày mai đầu gối sẽ bị đau! Bây giờ chênh lệch nhiệt độ trong ngày rất lớn, đây là nền đá cẩm thạch nên sẽ có rất nhiều khí lạnh!” Tư Đằng đau lòng vô cùng. Mặc kệ nói thế nào, Kiều Âu cũng là do mình chăm sóc từ nhỏ đến giờ, nhìn cậu quỳ như vậy trong lòng Tư Đằng rất khó chịu. Kiều Âu chớp mắt: “Tư Đằng, tôi đã vất vả quỳ 7 giờ rồi, không muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ bởi vì một cái thảm.” Âm thanh của Kiều Âu lúc này không hề che giấu, so với mới vừa rồi cố ý nghiêm túc trả lời Đoàn Hề Trạch đã suy yếu rất nhiều. Kiều Âu có thể cảm thấy hai chân của mình đã không còn là của mình rồi, tê dại và không có cảm giác, nhưng anh không thể buông tha, không thể ném bỏ vợ con của mình. Tư Đằng muốn khóc. “Kiều Thiếu, tôi đã nghe và mơ hồ đoán được một chút nhưng không dám xác nhận, có phải mẹ thiếu phu nhân bị thị trưởng Cung bức tử không?” Tư Đằng biết, giờ phút này hỏi vấn đề này không khác nào rắc muối lên vết thương của Kiều Âu, nhưng nếu không hỏi rõ ràng thì kìm nén đến khó chịu! Kiều Âu cười khổ, gật đầu. Tư Đằng hiểu rất rõ và biết điệu cười khổ này có ý vị gì, vì vậy vội vàng đem nước nóng đến bên môi Kiều Âu để anh uống một chút, nghĩ tới đêm lạnh như cắt mà để Kiều Âu ở đây khiến trong lòng Tư Đằng tức giận và đau lòng, muốn giúp Kiều Âu có chút ấm áp. Kiều Âu uống, bởi vì đang rất lạnh. Uống xong nước, nhìn Tư Đằng bảo: “Trở về đi thôi, nhanh đi về phòng đi! Đừng làm cho người ta nhìn thấy trong lòng cậu không thoải mái.” Tư Đằng vốn là phụ tá của Kiều Âu, vào lúc này đã hơn nửa đêm mà còn không ngủ cứ lúc ẩn lúc hiện, nếu như Đoàn Hề Trạch nhìn thấy sẽ không thoải mái. Kiều Âu đã chịu quỳ rồi mà còn liên lụy kéo theo Tư Đằng là việc không cần thiết. Tư Đằng dĩ nhiên có thể hiểu ý nghĩ của Kiều Âu, khàn giọng kìm nén khó chịu: “Kiều Thiếu, hãy nói xem tại sao cậu và thiếu phu nhân nhìn xứng đôi như vậy mà lại khó khăn để được ở chung một chỗ như vậy?” Nếu như Kiều Âu không phải là con trai của Cung Bách Hợp thì tốt biết bao nhiêu! Trong nháy mắt, cái ý nghĩ này tràn ngập ở trong đầu của Tư Đằng giống như anh đang mải nhớ tới cái gì đó, cả người đứng như hóa đá bên cạnh Kiều Âu. Kiều Âu nhìn Tư Đằng ngẩn người, cau mày: “Làm gì vậy?” Hầu kết Tư Đằng giật giật, trong mắt có chút kích động và cẩn thận: “Kiều Thiếu, thân phận của cậu còn chưa xác minh rõ, chưa chắc cậu đã là con ruột của thị trưởng Cung?” “. . . , . . .” Kiều Âu không nói. Nếu như anh là con ruột thì tất nhiên Kiều Lộ sẽ không phải. Dù thế nào đi nữa thì một trong hai người Kiều Âu và Kiều Lộ sẽ có một người không phải con ruột nhà họ Kiều. Nhưng điều bí mật này có thể nói ra sao? Tư Đằng nhìn thấu tâm tư của Kiều Âu, suy nghĩ một chút, cắn răng nói: “Kiều Thiếu, trước cậu không nói ra là bởi vì sợ mang đến phiền toái cho thị trưởng Cung, sợ nhà họ Kiều xuất hiện biến cố. Nhưng là hiện tại đã đến nước này rồi, sợ là thị trưởng Cung đã có phiền toái rồi, mà nhà họ Kiều cũng đã có thay đổi rồi.” Tư Đằng tin tưởng, nếu Kiều Nhất Phàm biết chuyện tất nhiên sẽ lựa chọn ly hôn với Cung Bách Hợp. Kiều Âu không nói. Tư Đằng nóng nảy: “Kiều Thiếu, tôi đau lòng cho cậu, cảm thấy thân phận cậu thật cao quý, cao cao tại thượng, nếu như không phải người nhà họ Kiều thì cái gì cũng không đáng rồi. Nhưng hiện tại, thà cậu không phải là con cháu nhà họ Kiều, bởi vì thiếu phu nhân đã mang thai, mối thù hận giết cha mẹ là không đội trời chung, phải hóa giải thế nào? Căn bản là không có biện pháp hóa giải a!” Kiều Âu vẫn không nói, Tư Đằng vẫn ngồi bên cạnh không cam lòng. Một hồi lâu, Kiều Âu nói: “Trở về đi thôi, không cần ngồi cùng với tôi, tôi muốn suy nghĩ một chút.” Tư Đằng thở dài, trong lòng khó chịu nhưng vẫn cắn răng đi ra ngoài. d13ndaanl3q.uyd0.n.c.00m Từ nhỏ đến lớn, Kiều Âu đã nhận định chuyện gì thì cũng chưa bao giờ thay đổi, nếu không thuyết phục được thì sẽ tìm cách để thích ứng. Vậy mà bọn họ cũng không phát hiện được Đoàn Hề Trạch đang thoải mái tựa bên cửa sổ phòng trên lầu hai nhìn xuống. Trước khi Đoàn Hề Trạch xoay người về phòng cũng đã phát hiện bóng dáng Tư Đằng lén lút, cho nên dứt khoát vào gian phòng này đứng nghe xem bọn họ nói gì. Phòng ốc trong nhà mình nên Đoàn Hề Trạch biết rõ khoảng cách từ căn phòng trên lầu hai đến chỗ Kiều Âu quỳ là tương đối gần lại tương đối bí mật. Nhưng không ngờ, còn có thể nghe ra một chuyện bí mật như vậy. Tư Đằng nói Kiều Âu chưa chắc đã là con ruột của thị trưởng Cung, rốt cuộc là ý gì? Đoàn Hề Trạch chớp mắt mấy cái, từ trên cao nhìn xuống bóng dáng Kiều Âu cô đơn quật cường, như có điều suy nghĩ. ********************** Sáng sớm ngày hôm sau, Lam Thiên Tình sợ ông ngoại lo lắng cho nên dậy thật sớm rửa mặt xong và đã đi xuống lâu rồi. Ông ngoại tuổi càng lúc càng lớn, thân thể cũng càng ngày càng kém hơn, Lam Thiên Tình đã hứa trong khoảng thời gian trước lúc cưới, mỗi ngày đều sẽ cùng ăn bữa sáng với ông. Nhưng khi Lam Thiên Tình vừa xuống lầu đã nhìn thấy một người đang quỳ trong sân. Đó là Kiều Âu! Anh vẫn còn mặc quân trang, còn giống như trang phục đặc huấn, nhìn một cái cũng biết, anh đã chạy từ sân huấn luyện tới đây. Nhưng mới buổi sáng tinh mơ, tại sao Kiều Âu đã quỳ gối ở nơi này?, Là bởi vì biết chuyện Cung Bách Hợp sao? Vừa nghĩ tới không biết Kiều Âu đã quỳ bao lâu, Lam Thiên Tình cảm thấy chua xót, nước mắt cứ như vậy rớt xuống. Đoàn Hề Trạch chậm rãi xuống lầu, lặng yên không một tiếng động đi tới sau lưng Lam Thiên Tình, sau đó một tay vỗ nhẹ bả vai cô và nói: “Gần tối hôm qua Kiều Âu đã tới đây, đã quỳ ở chỗ này cả đêm.” Lam Thiên Tình cắn răng, không nói, quay đầu đi nơi khác cố gắng không nhìn Kiều Âu. Con trai kẻ thù giết mẹ quỳ cả đêm ở ngưỡng cửa nhà mình thì có gì quá đáng sao? Không quá phận! Hơn nữa hiện tại, cô càng không thể tỏ thái độ không muốn xa rời Kiều Âu, nếu không chỉ càng thêm chọc giận Đoàn Hề Trạch. Cả nhà họ Đoàn trừ Đoàn Hề Trạch thì còn ai có lá gan để Kiều Âu quỳ ở bên ngoài cả đêm? “Con đi ăn cơm trước đi, ta muốn nói mấy câu cùng Kiều Âu.” Đoàn Hề Trạch nói xong, vỗ nhẹ nhẹ bả vai Lam Thiên Tình, sau đó nhìn cô chậm rãi đi vào phòng ăn, trong mắt xẹt qua vẻ hài lòng, lúc này mới xoay người lại đi về phía Kiều Âu. Lúc này Kiều Âu vẫn đang quỳ như cũ, quần áo trên người có vài nếp nhăn, khuôn mặt rất tiều tụy, tràn đầy mệt mỏi, đôi môi khô khốc vì thiếu nước. Đoàn Hề Trạch đến gần, nghiêng mặt sang bên, hỏi một câu: “Có mệt hay không?” Kiều Âu chậm rãi mở mắt, nhìn lên: “Rất mệt mỏi.” Anh đáp vô cùng thành thực, Đoàn Hề Trạch nghe cũng rất hài lòng. “Ông ngoại sẽ xuống dùng cơm bây giờ, cậu nhanh đi khỏi để tránh cho ông cụ nhìn ra sơ hở. Thân thể của ông cụ không chịu nổi kích thích.” Ý tứ của Đoàn Hề Trạch rất rõ ràng, dù để Kiều Âu diễn trò, bây giờ đang ở nhà họ Đoàn, chuyện quan trọng nhất cũng không phải là xử phạt mà là làm như thế nào để ông cụ an độ tuổi già. Đối với tương lai Kiều Âu và Tình Tình thì Đoàn Hề Trạch lại không nói, đây coi như là một loại trầm mặc? Vô luận là loại nào, với tình huống trước mắt anh thấy mình vẫn có lợi, có thể nhìn thấy Tình Tình, nhìn thấy bụng của nàng rồi. Hưng phấn nhếch miệng cười một tiếng, muốn đứng lên lại phát hiện chân tay đầu cổ đều tê cứng, ngay cả cánh tay cũng đã tê rần, không cử động được. Nhíu mày lại, đang suy nghĩ biện pháp thì Tư Đằng xuất hiện đúng lúc, xốc một bên cánh tay Kiều Âu giúp anh đứng lên. Ngũ Hoạ Nhu cũng đã chạy tới giúp một tay, một người ôm hông một người ôm hai chân Kiều Âu đưa vào trong phòng, để cho anh nằm ngang ở trên ghế sofa, chờ đợi huyết dịch trong người khôi phục thông suốt, có thể cử động tự nhiên. Đoàn Hề Trạch chỉ nhìn mà không lên tiếng. Lúc này, Lão Thái Gia được quản gia đỡ từ trên lầu xuống, nhìn thấy Kiều Âu nằm trên ghế sa lon liền vui vẻ cười. “Kiều Âu! Làm sao chưa kết hôn mà đã bị nằm đó? Có phải tối hôm qua chọc Tình Tình tức giận nên bị Tình Tình phạt hả?” Kiều Âu thoáng vẻ lúng túng, cười lạnh nhạt nói: “Là lỗi của cháu, tối hôm qua không làm theo ý của Tình Tình nên bị phạt ở phòng khách cả đêm.” Ông cụ cười cười, ngoắc tay: “Tới dùng cơm thôi.” “Vâng!” Đoàn Hề Trạch chỉ sợ quản gia lắm mồm, cho nên nửa đêm trước khi ngủ liền dặn dò quản gia không cho ông cụ biết bất kỳ chuyện không bình thường nào. Nếu như ông cụ nghe thấy điều gì mà bị kích thích, ảnh hưởng đến thân thể thì hậu quả không phải một quản gia có thể gánh nổi. Quản gia là người có kinh nghiệm quản gia, vì vậy chỉ cần Đoàn Hề Trạch nói vậy sẽ hiểu. Vì vậy lúc này, ông cụ vẫn cho là Kiều Âu và Tình Tình giận dỗi của vợ chồng son! Nhưng Kiều Âu đáp một tiếng, thân thể lại không thể khôi phục nhanh như vậy, nên chân tay vẫn còn ở tê dại , nhíu nhíu mày, linh cơ nhất động hô to một câu: “Ông ngoại, cháu lên rửa mặt và thay quần áo một chút đã!” “Tốt, không vội! không vội!” Ông cụ trả lời, lần này Kiều Âu đã suy tính rồi. Thời gian thay quần áo và rửa mặt thế nào cũng đủ để anh khôi phục tuần hoàn thôi. Chớp mắt mấy cái, bây giờ điều anh lo lắng nhất chính là suy nghĩ của Lam Thiên Tình. Qua cả đêm vật đổi sao dời, rất nhiều thứ cũng thay đổi, Kiều Âu không biết Lam Thiên Tình có thể bởi vì chuyện Cung Bách Hợp mà giận chó đánh mèo với anh, không muốn sanh con, không muốn ở bên cạnh anh hay không? Nếu như, Lam Thiên Tình thật lựa chọn bỏ đứa bé này, Kiều Âu có thể hiểu, anh sẽ không trách cô nhừn nếu cô muốn đuổi anh thì nhất định anh sẽ không đi. Kiều Âu anh đã cho rằng, đời này còn sống là người của cô, chết là quỷ của cô. Tóm lại, anh ỷ lại vào cô.