Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng

Chương 12 : Lỡ Nhịp

Hắn và Hạo không ngừng tìm kiếm từng ngốc ngách trong căn- tin cuối cùng kết quả là ....... Nó không có trong căn-tin. Ủa lạ vậy ta vậy nó đâu ùi- Trúc nghĩ thầm. mọi người biết Thư á không Khánh ở đâu hông? “Anh ấy” đang ở vườn hoa của trường gần căn-tin á. “Anh này” bay lẹ dữ. Chủ yếu nó ra vườn hoa để lấy thông tin từ Jin ( mình có giớ thiệu ở cháp nào đó mình quên òi! Mà nói chung là mình có giới thiệu sơ về anh này rồi nhe) gửi sang: - Nguyễn Thanh Hoa, con gái rượu của Nguyễn Tùng Hải, gương mặt khá xinh, dễ thương rất được mọi người trong trường yêu mến học lớp đặc biệt khối 11 Nó nhắn lại cho Jin - Lớp đặc biệt là sao? - Là lớp học chỉ có 10 người, chỉ dành cho những người thừa kế gia sản lớn, lạ học giòi, đa số những hs trong lớp này thường mang danh là hotboy hoặc hotgirl của trường. - Nguyễn Thanh Hoa có năng khiếu gì? - À ! chuyện này…………. À! Có rồi! thích thiết kế quần áo là nhà thiết kế thời trang cũng là nhà thiết kế trang sức luôn á! Nó cười nó thừa biết là Hoa thích thiết kế rồi vì Trang từng nói Hoa là người ăn cấp thiết kế nên nó đã đón ra ngay từ đầu chỉ là nó hỏi Jin cho vui thôi. Thế rồi nó tắt máy vậy là bây giờ nó hoàn toàn thư giản trong một rừng hoa cẩm tú cầu, nhấm sâu mắt lại nó đang từ từ bước vào giấc ngủ ( gần vào học rồi mà còn ngủ,) Bây giờ là 7:30, Trúc đang lo lắng không biết nó đang ở đâu nữa điện thoại thì nó không bắt máy, Trúc đi đến một vườn hoa cẩm tú cầu ( Loài hoa mà TRúc ghét nhất) Tụi hắn cũng đi theo Trúc, từ xa Trúc đã thấy nó chạy đến thật mau tụi hắn và Trúc chợt ngưng lại một cách vô thức khi gặp cảnh tưởng một chàng trai đang ngủ ở một gốc cây ánh nắng lên lỏi qua khe lá kèm theo một vài con gió nhẹ làm bay bay máy tóc của chàng trai, thêm vào đó trên gương mặt của chàng trai khi ngủ cực kì bình thản và có một chút đẹp như một công chúa ngủ trong rừng vậy, cả 3 đứng ngây ngốc nói đúng hơn là hắn đang ngây ngốc ngu ngơ, và tim hắn đập thình thịch và lỡ một nhịp khi nhìn nó, cả 3 không nói gì cho đến khi một giọng nói lạnh băng vang lên khiến 3 người hoàn hồn: - Nhìn đủ chưa? – nó nói nhưng vẫn nhắm nghiền mắt, nó biết tụi hắn tới vì nghe tiếng bước chân nó không ngủ chỉ nhắm hờ thôi nên mới biết - Ờ……….ờ…….chưa đủ! Mà mày chạy tới đây chi vậy?- Trúc nói rồi đánh trống lảng - Vậy mày tìm tao à? - Ừ - Tìm làm gì?- nó đúng dậy nhìn 3 người rồi hỏi - Tao muốn hỏi chuyện tao đánh hắn là đương nhiên đúng hông?- Trúc chỉ tay về phía hắn - Ừ! - Ừ! Dễ nghe ngê hé! Nhóc nói thế mà nghe được ư?- Hắn nói vs giọng bực bội - Vì sao lại là chuyện đương nhiên?- Hạo triết lí nói - Vì mấy anh đánh tui! – Trả lời một cách dứt khoát - Nhưng hôm qua cậu đã đánh lại rồi mà ?- Hắn tức điên lên trả lời nó - Hôm qua là chuyện hôm qua hiểu chưa- Trúc lên tiếng - A! Vậy là bạn tôi bị đánh quan mạng hả?- Hạo hỏi - Ai biết!- Trúc thản nhiên nói rồi đánh trống lảng- Ừ! Lên phòng y tế coi con…á lộn thắng Tuấn xin lỗi xong chưa. Vậy là tụi nó lên phòng y tế. Trong phòng đang có một con mèo đuổi theo một con chuột. _ Đứng lạiiiiiiiiiiiiiiiii - Không!!!!!!!!!