Beta: quacauphale
Hình Du Bân không cầm lại chìa khóa, chỉ nói mình ra đón taxi về, khi đi ngang qua tôi thì dường như anh ta hơi dừng lại, thế nhưng giây phút dừng lại vô cùng ngắn ngủi, nếu như không phải do quen biết đã lâu, tôi chắc chắn không thể phát hiện được.
Ngoài việc quen biết anh ta đã lâu ra thì tôi còn quen vợ của anh ta, Bá Ngưng vốn rất kích động, vì vẫn luôn xem tôi là một cái gai trong mắt, cái kim đâm trong thịt, khi Hình Du Bân vừa rời khỏi, cô ta đã đánh tôi một bạt tai.
"Cô nhớ kỹ cho tôi, anh ta là anh rể cô! Mãi mãi là như thế!"
"Tôi biết rõ thân phận của anh ta, cũng hiểu rõ lập trường của mình, nhưng, chị cũng đừng quên, vì sao anh ta lại trở thành anh rể tôi." Dứt lời, bàn tay tôi cũng dùng sức y như thế trả lại cho cô ta một bạt tai.
Mặc dù quan hệ của chúng tôi là chị em, cũng không thường xuyên động tay động chân với nhau, trong tình huống bình thường, tôi đều xem cô ta như kẻ điên, đây là lần đầu tiên tôi động thủ đánh cô ta, Bá Ngưng vuốt gò má ngây ngẩn cả người.
Mặc dù tôi không bị tổn hại gì, nhưng tôi cảm thấy mình chịu cái tát này rất oan uổng. Hình Du Bân đáng chết, vừa trở lại đã hại tôi, rõ ràng là muốn đi, rõ ràng đã đi từ lâu rồi, dừng lại để làm gì?
"Nói cho mẹ biết tôi đã tới." Tôi lấy trong túi xách ra một vạn đồng quăng cho cô ta, rồi bước nhanh như chạy.
Tôi không sợ cô ta, nhưng tôi sợ phiền toái, một khi cô ta tỉnh hồn lại thể nào cũng ầm ĩ lên. Chạy ra khỏi khu nội trú mới cảm thấy mặt mình đau rát, bản thân Bá Ngưng là một huấn luyện viên thể dục, sức lực bàn tay cũng không nhỏ, một tát này rơi xuống, nhất định sẽ để lại dấu tay. Vì phòng ngừa Âm Tam nhi chọc ghẹo, tôi đi mua khẩu trang đeo lên. Nhưng dù vậy, vẫn là không tránh được cặp mắt của con sói kia.
"Đưa tiền còn bị đánh, cô là Trư Bát Giới chuyển thế sao?" Hắn dí đầu tôi, quở trách.
Tôi vốn đang tức giận, bị hắn dí một cái, trừng hắn khó chịu. Thật ra thì, tôi không muốn cắn hắn, nhưng đợi khi tôi phản ứng kịp thì hắn nhìn cổ tay với vẻ không thể tin được, trên cổ tay có dấu răng nhàn nhạt, tôi lấy nhân cách của mình ra thề, thật rất nông, nhưng điều này cũng không làm chậm trễ sự nổi giận của hắn.
"Xuống xe!" Giọng nói của hắn rất đè nén làm tôi sợ run lên, tôi không dám ở lại, lập tức nhảy ngay xuống xe.
"Ầm" một tiếng, xe chạy đi để lại một đám bụi mờ, một chiếc lá khô không biết từ chỗ nào bay tới rất đúng lúc, rơi xuống chân tôi.
Tôi vẫn chưa tỉnh hồn, vuốt vuốt ngực, cảm thấy mình thật may mắn. Nhưng chiếc xe chạy đi không bao xa bỗng đột nhiên quay trở lại. Tôi muốn chạy trốn, nhưng mà quỷ tha ma bắt, nê tôi đã quên!
Cửa xe mở rộng ra, Âm Tam nhi vẻ mặt lo lắng đi xuống, nắm tôi như nắm con gà con hướng bệnh viện đi tới.
"Anh muốn làm gì?" Tôi run run rẩy rẩy hỏi.
"Đi tìm người khốn kiếp hại tôi bị giận chó đánh mèo!" Đúng với tác phong của Âm Tam nhi.
"Đừng đi, anh sẽ hại chết tôi." Tôi vội vàng kêu la.
Hắn hít một hơi thật sâu, giống như muốn đè nén lửa giận, nhưng đáng tiếc là không thành công. Ngay lập tức, bao tay của hắn một lần nữa đập lên đầu tôi.
"Cô sợ đến vậy sao?" Giọng điệu của hắn hơi có chút hận vì rèn sắt không thành thép, nhưng mà hắn hiểu lầm.
Tôi vội vàng giải thích: "Tôi không phải sợ chị ta, mà chỉ sợ mang đến phiền toái cho anh, khiến tôi cũng phiền toái theo."
Hắn sững sờ: "Cái gì mà tôi gây phiền toái cho cô?"
Tôi chỉ vào cái người đang mặc bộ quần áo có giá trị không rẻ đó: "Anh xem bộ quần áo anh đang mặc đó, cái đó đã nói rõ với mọi người rằng: tôi rất có tiền, mau tới giết tôi đi. Người phụ nữ trong bệnh viện kia là một người thấy tiền liền sáng mắt, nếu như chị ta biết tôi có một người bạn giàu có, nhất định sẽ vơ vét tôi, dồn tôi vào chỗ chết. Một khi đục khoét tôi không thành thì sẽ tìm đến anh. Đây không phải là làm phiền anh và tôi cũng bị phiền toái theo sao?"
Hắn nhíu mày lại, nói với vẻ không kiên nhẫn: "Nếu sợ phiền toái như vậy thì đừng đến."
"Không đến không được, cô ta luôn luôn ở bệnh viện, thay vì đem tiền cho bệnh viện, không bằng đưa cho chị ta, ít nhất, chị ta sẽ yên tĩnh mấy ngày, trong thời gian ngắn sẽ không “phát ốm”."
Hắn cười cười: "Tôi hiểu, chỉ cần dính dáng tới tiền, thì cái đầu của cô xoay chuyển nhanh hơn so với bất cứ ai khác."
Tôi ngượng ngùng vò đầu: "Con nhà nghèo sớm phải lo việc nhà mà, anh chưa từng nghèo, không hiểu được đâu."
Nụ cười của hắn hơi thu lại, như có điều suy nghĩ nói: "Bà nội nói không sai, cô quả thật rất giống Cô bé lọ lem."
Người có tiền cũng không phải đều ngốc, huống chi nhà họ Âm là người có tiền, cứ xem như không ai nói cho tôi biết, tôi cũng cảm thấy, lai lịch của mình đã bị điều tra. Cho nên, nghe hắn đánh giá như vậy, tôi cũng không kinh ngạc. Nhưng tôi cũng không phải là Cô bé lọ lem, mặc dù có điểm giống nhau là mẹ đẻ cũng mất sớm, cha tái giá, lấy mẹ kế, mang tới người chị, nhưng tôi lại không có xe ngựa bí đỏ, không có con chuột thay tuấn mã, càng không có hoàng tử mang giày thủy tinh cho tôi.
Mà trong thực tế người mẹ kế kia so với người mẹ kế trong chuyện cổ tích thâm trầm hơn nhiều, sau khi cha tôi qua đời bà ta nuôi tôi lớn, không để cho tôi nhặt đậu, còn mong muốn tôi được gả cho gia đình không tồi, đến lúc đó sẽ đưa cho bà ta một số tiền lớn để trả công ơn nuôi dưỡng. Nhưng, tôi không như mong muốn của bà ta, mà chỉ kết giao với Hình Du Bân có gia thế rất bình thường, sau lại còn bị người chị ‘lũng đoạn thị trường’ cướp đi. Từ đó về sau, chị ta oán hận tôi, thường lợi dụng tôi, tới bệnh viện "thăm bệnh" là thủ đoạn chị ta thường dùng nhất.
Âm Hạng Thiên lại dùng đôi bao tay màu đen gõ nhẹ lên đầu của tôi: "Cho cô một lời khuyên, có vài người không nên nuông chiều."
"Ví dụ như loại người giống anh." Tôi nửa đùa nửa thật, nhưng ngay sau đó bị một cái liếc mắt sắc như dao.
Mặc dù quen biết không lâu, nhưng có thể thấy người đàn ông này cũng không phải là Đại Gian Đại Ác, hắn chỉ vì được cưng chiều mà sinh hư thôi, vô cùng bá đạo, coi mình là nhất. Nghĩ như vậy, trong lòng tôi xoay chuyển, làm ra vẻ điềm đạm đáng yêu: "Tôi thảm như vậy, về sau anh đừng có khi dễ tôi nữa."
Đuôi mày hắn nhếch lên, khóe môi giương lên: "Tôi khi dễ cô sao?"
"Không có sao?"
"Không có!"
". . . . . . !" Được rồi, tôi không nên mong đợi một người lòng lang dạ sói có lòng thông cảm.
Cuối cùng, Âm Hạng Thiên không có tìm cái người hồ đồ hại hắn bị giận chó đánh mèo tính sổ nữa, nhưng hắn cũng không về nhà, mà lái xe lung tung chẳng có mục đích, tôi hỏi hắn có phải rất rảnh rỗi hay không, hắn dùng một cái liếc mắt trả lời tôi.
"Có muốn thể nghiệm trượt trên không một chút hay không?" Hắn rảnh rang hỏi.
Tôi vội vàng lắc đầu: "Một chút cũng không muốn."
"Không muốn cũng phải muốn!"
". . . . . . !" Cái người như anh là sao? Nếu không để ý đến thái độ của tôi, hơi những lời dư thừa đó làm gì?
Khoảng nửa giờ sau, một người đàn ông phong thái hiên ngang kéo một người phụ nữ đang đá đấm lung tung lên cáp treo. Không cần hỏi, tôi và Âm Tam nhi đã thu hút sự chú ý của mọi người. Thật ra thì, tôi cũng không muốn làm đề tài cho người khác bàn tán, ví dụ như, anh xem người phụ nữ kia hình như bị điên…... Nhưng vấn đề là, tôi sợ độ cao. Nếu như độ cao khoảng ba tầng lầu, tôi còn có thể chịu được, nhưng mà cái cáp treo kia, vận hành nó lên tới núi cao cũng không chỉ có ba năm tầng.
"Tôi hận anh, nếu như có một kỳ hạn để hận, tôi hi vọng là một vạn năm!" Sắc mặt tôi trắng bệch, núp trong góc cáp treo, lẩm bẩm như người mắc bệnh thần kinh.
Hắn tựa vào cửa sổ, im lặng không nói, ánh mắt chăm chú nhìn vào một chỗ, giống như đang có điều suy nghĩ cũng giống như đang nhìn phong cảnh phía ngoài, nhưng ánh mắt của tôi tinh tường như đuốc, hơi chút suy nghĩ liền có sự suy đoán, hắn đang nghĩ tới bạn gái trước.
Tôi muốn khiêu khích hắn vài câu, nhưng, lại sợ chọc hắn nóng giận, khiến mình xui xẻo, cho nên, tôi tỉnh táo nuốt lại những lời có thể đả kích hắn. Làm người khác oán giận, mặc dù như vậy, tôi vẫn không tránh được vận rủi.
Sau khi hắn ngơ ngẩn đứng dựa vào cửa sổ hồi lâu, thái độ xấu xa lại tái phát: "Cô ngồi ở đó không thấy gì hết, sang đây nhìn đi, bên ngoài rất đẹp."
Tôi sống chết lắc đầu.
Hắn quay đầu lại nhìn tôi, tròng mắt đen híp lại, nhưng không cách nào che dấu sự gian tà trong đáy mắt: "Đừng để tôi ép cô qua đây."
Tôi vẫn liều mạng lắc đầu, thân thể giống như mọc rễ trên ghế, hứng thú biến thái xấu xa của hắn không được thỏa mãn, cúi người tới bắt tôi, đúng lúc này, ngoài cửa sổ đột ngột bay tới một viên đạn.
Không biết có phải vì sợ độ cao làm tôi có giác quan khác thường hay không, vận tốc viên đạn bay rất nhanh nhưng ở trong mắt tôi lại chậm rất chậm, tôi tận mắt thấy đầu đạn nho nhỏ kia lướt qua mái tóc của hắn, rồi sau đó, găm vào ghế cáp treo.
Tôi sửng sốt một lúc lâu, sau đó ý thức mới quay trở lại, hắn xấu xa, tôi không thỏa hiệp, dính chung vào một chỗ, đã cứu cái mạng nhỏ của hắn!
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
52 chương
99 chương
128 chương
8 chương