- Có phải nhà này không? – Hân Hân chỉ vào biệt thự nhà họ Lâm, thoáng sững sờ. - Umk. Trước có đến đây một lần rồi. – Băng Di suy xét rồi nhấn chuông cửa. Mở cửa cho hai cô gái là một bác giúp việc đứng tuổi. - Hai cháu là… - Chào bác, chúng cháu là bạn của Lam Bình ạ. – Hân Hân cười tươi. - À, bạn của tiểu thư sao? Mời hai cháu vào nhà. – Bà ấy cởi mở rồi thân thiện đẩy cửa cho hai đứa bước vào. Cả hai vẫn không thôi thắc mắc tại sao nó lại sống ở nhà họ Lâm và quan hệ giữ nó với BF hội là gì? - Phòng của tiểu thư ở trên gác nhưng hình như mấy ngày nay có chuyện gì đó nên không thấy tiểu thư ra khỏi phòng. – Bác giúp việc thở dài. - Chuyện gì ạ? - Bác cũng không biết. Sáng nào cũng thấy cậu chủ mang thức ăn lên cho tiểu thư nhưng lần nào cũng không ăn. – Bác ấy lại lắc đầu. - Lại cả cậu chủ nữa sao? – Cả hai tròn mắt – Bạn ấy đâu có anh em trai gì đâu. – Hân Hân nhíu mày rồi tiếp – Đây là biệt thự nhà họ Lâm, không lẽ…. “cậu chủ” là… Lâm Duy à? Cô vừa phát ngôn xong thì lắc đầu. Mối quan hệ quanh nó thật rắc rối. - Lạ thật! – Bác giúp việc buột miệng than. - Sao ạ? – Băng Di nhìn vẻ mặt lo lắng của bác và hỏi. - Cũng trễ rồi sao không thấy cậu chủ xuống lấy cơm cho tiểu thư nhỉ? - Vậy bác để bọn cháu mang lên cho. – Cả hai nhanh nhẩu “cướp” luôn khay thức ăn trên tay bác giúp việc rồi tí tởn đi lên lầu. Có hai căn phòng đối diện nhau, cửa mở toang. Bước đến phòng thứ nhất, trống trơn, chẳng có ai cả. Sang phòng thứ hai thì cái cảnh tượng đập vào mắt hai đứa, chỉ thiếu nổi thả luôn khay cơm xuống bàn. Hai con người, mắt tròn mắt dẹt nhìn hai con người… đang say ngủ. Híc! . . . - Hai vị muốn đi đâu ạ? – Jun hạ giọng, tay đặt sẵn trên vôllăng. - Nhà họ Lâm thẳng tiến. – Nguyên Hoàng ra vẻ hí hửng. Chiếc xe chuyển bánh, mang theo ba chàng trai với ba trái tim đầy suy nghĩ và cả lo lắng. “Tinh…tinh” Chuông cửa reo inh ỏi. Chỉ tội nghiệp bác giúp việc chạy hụt hơi để mở cửa. - Chào các cậu! - Có Lâm Duy và Lam Bình ở nhà không bác? – Key hỏi ngay. - Cậu chủ và tiểu thư đang ở trên gác. Chưa kịp để bác ấy nói xong, cả ba chàng trai chạy ngay vào nhà và xông thẳng lên gác hai. - Sao hôm nay lắm người đến tìm cô cậu nhà này thế không biết. – Còn lại một mình, bác ấy lẩm bẩm. Jun chạy nhanh nhất. Anh chàng vừa leo được lên gác hai thì đã bắt gặp một người-có-thể-là-muốn-gặp. - Tảng băng di động? Ở đây làm gì? Chưa khỏi bàng hoàng, con nhóc quay lại nhìn Jun đầy khó chịu rồi hếch mặt: - Thế anh ở đây làm gì? - Hỏi thừa. Nhà bạn tôi, tôi không được đến sao? – Jun nhếch mép. - Hai người sao lóng ngóng ngoài cửa thế kia? – Nguyên Hoàng hớn hở xộc vào phòng. Key, Nguyên Hoàng và cả Jun đều ngạc nhiên và sững sờ không kém gì Hân Hân và Băng Di lúc nãy. Không phải là vì cảnh đó mà là không biết sẽ nên giải thích cho hai cô bạn này thế nào. - Hai người đó sao…thân mật quá vậy? – Hân Hân kéo áo Key. - À… - Họ là anh em à? - Ờ…không. - Mà nhà họ Lâm chỉ có duy nhất một cậu quý tử mà. - À.. đúng. - Sao Lam Bình tựa đầu vào vai Lâm Duy mà ngủ một cách ngây thơ đến vô tư như vậy? - Thì tại… - Sao lại cùng nghỉ học để ở nhà…ngủ thôi à? - Ơ… do… - Rốt cuộc là có chuyện gì? - Chuyện là… - Mấy người kể nghe nào. - Thì kể nè… - Không thì đừng trách. - DỪNG LẠI. BẢO NGƯỜI TA KỂ MÀ CỨ NÓI MỘT LUA VẬY HẢ? – Jun bực bội. - Hơ! Xin lỗi, vậy giờ kể đi. – Hân Hân hối lỗi. - Chuyện là thế này. Tèn…tén…ten. Có một nàng công chúa sau đó lấy một chàng hoàng tử. – Jun lên cao xuống thấp. - Kể cho đàng hoàng đi. – Hân Hân giục. Sự tò mò chiếm lấy trí óc. - Thì kể đó. – Jun phân bua. - Chuyện đó hả? - Ừ. – Jun gật đầu khiến Nguyên Hoàng và Key không khỏi bật cười. - Kể tiếp đi. – Con nhóc nói, giọng điềm nhiên. - Hết rồi. – Jun nhún vai. - Cái gì? Anh chơi xỏ bọn tôi đó hả? – Con nhóc bực bội. Lúc này, Nguyên Hoàng và Key gập bụng lăn ra cười. - Hihi…haha… Thôi, để tôi giải thích. Thì hai người đó là vợ chồng. Họ cưới nhau được vài tuần rồi. – Key thôi cười và chỉ tay về phía hai con người đang ngủ say trong phòng kia. - Hở? Cưới á? Vợ chồng á? - Umk. Đừng hét to, làm mất giấc ngủ của người khác. Đi ra ngoài chơi nào. – Key vừa nói vừa kéo hai cô gái đi. Chợt, con nhóc dừng lại, nheo mắt hỏi: - Mấy người ỷ thế nên nói dóc bọn tôi đấy à? Mặc dù biết là mình chưa phải là người lớn nhưng tôi cũng không còn là trẻ con hồn nhiên ngây thơ để tin mấy người bịa đặt đâu. Cả bốn người còn lại lơ ngơ nhìn con nhóc. - Pháp luật quy định rất rõ rồi sao. Trên mười tám tuổi mới được phép kết hôn. – Con nhóc nhún vai rồi nhếch mép cười. Cơ mặt ba chàng trai giãn ra. Key khoác vai con nhóc, nháy mắt: - Em gái thông minh thật đấy nhưng Pháp luật cũng đâu có quy định con người không được phép đổi giấy khai sinh phải không? - Ý anh là… – Đôi chân mày chau lại thật khẽ. - Đoán thôi chứ chuyện đó bọn này có biết đâu. Chỉ phát hiện khi sự đã rồi thôi. Nhà họ Lâm nhiều tiền, chuyện đó đâu khó huống hồ chủ tịch Lâm đã qua đời lại rất mong tác hợp cặp đôi đó. – Key tỏ vẻ buồn khi nhắc đến ông nội đã quá cố của Lâm Duy. Không khí im lặng và trở nên u ám hẳn. Nhắc đến một người không cùng một thế giới khổ thật đấy, buồn thật đấy. - Thôi, chúng ta ra ngoài nào. – Nguyên Hoàng nhanh chóng lấy lại bầu không khí cho cả bọn và trên môi ai nấy đều nhoẻn miệng cười thật tươi. ~oOo ~- Cô tỉnh rồi sao? – Lâm Duy nhìn nó cựa mình. - Umk. Anh… ở đây cả tối hả? – Nó mở to mắt nhìn cậu. - Không phải là cả tối mà đã hai đêm một ngày rồi. – Lâm Duy thở dài nhìn cái đồng hồ trên tay. - HẢ? – Nó nhảy phóc xuống giường, vươn vai. - Umk. Thôi xuống nhà ăn đi. – Cậu giục. Nó lè lưỡi trêu rồi bước xuống nhà. Chỉ chờ có vậy, Lâm Duy xoa xoa cái vai tội nghiệp, mặt nhăn nhó đến thảm thương. - Chào ba mẹ. – Nó lễ phép. - Umk. Chào con. – Ba mẹ chồng nó nhìn nó cười như mếu. Nó hiểu. Không khí trong nhà nặng như chì vậy. Dù bên ngoài ai vẫn cố giữ vẻ vui cười, bình thản nhưng hãy nhớ cho, con người vốn ích kỷ, bao giờ cũng giữ ình những nỗi niềm riêng. - Lam Bình! – Nó giật mình quay lại, Lâm Duy đang đứng tựa vào cửa phòng cậu, căn phòng đối diện phòng nó, vẻ mặt đăm chiêu. - Anh gọi tôi? – Nó chỉ tay về phía mình, thắc mắc. Không hiểu sao khuôn mặt khổ sở của cậu lại bị nó nhìn thành “nghiêm trọng”. - Umk. Tôi muốn nói… – Cậu ấp úng. Trái tim nó rộn ràng hẳn lên. Nhịp tim không đều. Là dấu hiệu tốt hay xấu đây? - Nói gì? – Giọng nó lạc hẳn, dường như nó sợ nghe những lời cậu sắp nói. - À…tối….Tối nay cô có rảnh không? Tôi muốn mời cô đi ăn. – Lâm Duy khó nhọc hỏi. “Sao anh không nói tiếp rằng đó sẽ là bữa ăn cuối cùng anh có thể ăn cùng tôi?” Nó chua xót nghĩ. Hai con người khi đứng ở hai hành tinh thật khó nói chuyện. Mỗi người một suy nghĩ. Nó đâu biết cái điều mà Lâm Duy đã “nghiệm” ra trong những ngày nó giam mình trong phòng cơ chứ? - Tối nay tôi bận rồi. – Nó cười. Hình như từ lúc sống với cậu, tài năng chém gió của nó ngày càng lên cấp thì phải. - Vậy hả? Thế thì sáng mai nhé. Tôi sẽ mời cô ăn sáng. – Lâm Duy nheo nheo mắt. Nó gần như không đứng vững nữa rồi. Sao cậu không chịu buông tha cho nó? Sao không cho nó tận hưởng cái cảm giác hạnh phúc này lâu hơn nữa. Sao không để nó được ở cạnh cậu nhiều hơn nữa? Sao cứ mời nó đi ăn bữa ăn cuối cơ chứ? Mặc dù nó là một con nhỏ thấy thức ăn là hai mắt sáng rực lên nhưng bữa ăn đó dù có thịnh soạn đến mấy, nó cũng chả thiết. Cậu thật là vô tâm! - Umk. – Nó gật đầu đầy gượng ép và Lâm Duy cũng nhận ra điều đó. Đẩy cửa bước vào phòng, nó còn nghe tiếng cậu đầy hớn hở ở phía sau lưng mình: - Ngày mai 7h ở Windy Ice-Cream nha! Nó khẽ gật đầu. “Cạch” Đóng cửa lại và thở dài, nó chợt nhận ra rằng Lâm Duy chẳng có chút tình cảm nào cho nó cả, một chút cũng không. Cái vẻ mặt hớn hở đó làm nó thấy tủi vô cùng. Chia tay nó mà khiến cậu vui đến vậy sao? À, đâu phải là chia tay bởi có bao giờ cậu bảo yêu nó đâu? “Haiz! Thế là ông trời đã thương mày lắm rồi Lam Bình ạ!” Nó tự an ủi bản thân mình nhưng càng cố cười thì nước mắt lại càng rơi. Chưa hết thời gian hợp đồng. Nó biết, còn một tháng nữa cơ mà. Nhưng tiêu chí hợp đồng là gì chứ? Vì sao bản hợp đồng lại xuất hiện, chẳng phải là để che mắt ông Lâm mối quan hệ của tụi nó hay sao? Giờ ông nội cũng mất rồi. Ông không còn và bản hợp đồng đó cũng chỉ là mảnh giấy vụn có thể vất đi bất cứ lúc nào. Nó sợ phải nghe những lời Lâm Duy nói rằng “Bản hợp đồng đã không còn hiệu lực nữa rồi. Từ giờ cả cô và tôi đều tự do. Cô hãy rời khỏi nhà tôi càng sớm càng tốt”. Nó sợ mình sẽ không chịu được mà khóc trước mặt cậu. Nó sợ mình sẽ không đủ tự tin để hiên ngang cười và hếch mặt với cậu. Nó sợ mình sẽ không đủ can đảm để rời khỏi “nhà của cậu”. Nó sợ tất cả sẽ đến với nó vào ngày mai. Có thể nó không phải là người dũng cảm nên lựa chọn của nó vẫn chỉ có thể là…trốn chạy tất cả!?! ……….. Trong lúc nó đang đau khổ trong nước mắt thì lại một con người khác vui sướng trong tiếng cười. “Tôi sẽ cho em một bất ngờ!” Nhưng con người ta đôi khi đi nhanh quá sẽ không có thời gian để ngoái nhìn lại xem xét những thứ mình đã bỏ quên. Một thứ gì đó như… bản hợp đồng chẳng hạn?!? ^^ anh yêu em, tiểu thuyết tình yêu, điều em không biết