- Lam Bình, em tỉnh rồi. – Key đứng bên giường bệnh, khẽ cười. - Sao lại phải cố chịu đựng như vậy? Mệt thì phải nói chứ em gái ngốc. – Jun tỏ vẻ trách móc. - Em xin lỗi. – Nó lí nhí rồi bỗng mím chặt môi, nước mắt từ đâu bủa vây lấy khóe mắt. - Mọi chuyện qua rồi. – Key xiết chặt tay nó, tay kia khẽ lau những giọt nước mắt long lanh. Ở ngoài phòng bệnh, trong ánh sáng mập mờ, một bóng người cao lêu nghêu lặng lẽ nhìn cô bệnh nhân nhỏ nhắn trong phòng bệnh, buông tiếng thở dài đầy não nề. Ngày hôm sau, nó có thể xuất viện. - Cháu đã đi đâu vậy? Sao sắc mặt lại xanh xao thế kia? – Ông Lâm nhìn nó đầy trìu mến. - Cháu không sao. Cháu… cháu – Nó đưa mắt tìm kiếm ai đó. Đơn giản chỉ là muốn khớp kịch bản với cậu. - Cô ấy sang nhà bạn mà. – Lâm Duy từ trên gác bước xuống. - Đúng ạ. Cháu ở nhà bạn cháu mấy hôm nay. – Nó cười trừ. - Cô ổn chứ? – Lâm Duy e dè hỏi. - À… ổn. – Nó cười. - Ngày mai cô có thể nghỉ ở nhà. - Không sao. Tôi muốn đến trường. – Nó chợt nghĩ đến hai cô bạn thân, thấy có lỗi vì sự vắng mặt đột ngột. - Umk. Vậy mai tôi đưa cô đi học. – Lâm Duy cố làm ra vẻ thản nhiên. Quả thật là không giống với trong tưởng tượng của nó. Nó cứ nghĩ rằng cuộc gặp gỡ với cậu sẽ là trong không khí nặng nề đến ngạt thở. Nhưng trên thực tế, chỉ có ngạt thở chứ không hề nặng nề. Lạ rằng sau đó, Lâm Duy không hề đả động đến vụ cũ nữa. Nó mặc nhiên cho qua bởi đó cũng là những gì nó muốn. Cuộc sống cứ tiếp tục tiếp diễn những chuỗi ngày ê đềm vẫn hơn. - Xin….xin lỗi. – Lâm Duy lắp bắp. Sao dạo này cậu luôn phải xin lỗi nó thế không biết. - HẢ? – Nó tròn mặt nhưng chợt hiểu ra vấn đề – À…không sao! - Cô không để bụng chứ? – Lâm Duy thăm dò. - Không mà. – Nó cười tươi. “Hãy cứ cười như thế nhé! Đừng bao giờ khóc, nhất là khóc vì tôi!!!” Hôm sau, nó leo lên xe và ngồi cạnh Lâm Duy. Nó vẫn còn đang ngái ngủ. Sáng nay chẳng ai đánh thức nó, thế là lỡ mất bữa sáng. Nó thề rằng giờ ra chơi nhất định xuống canteen làm một bữa ra trò. - Cầm lấy. – Lâm Duy đưa cho nó hộp cơm. - Gì đây? – Nó không ngu đến mức không nhận ra đó là cái hộp cơm nhưng mà nó hơi nghi ngờ không biết có ẩn ý gì không. Giả dụ như độc tố? - Cơm sáng đấy. - Cho tôi hả? Cảm ơn. – Nó tiện tay mở ra xem bên trong. - Không phải cho đâu. Chỉ tại những món đó không hợp khẩu vị nên để cô ăn cho đỡ phí. – Ai cũng có thể thấy mặt cậu đang đỏ dần lên. Nói dối không chớp mắt >_< Nó xem xét hộp cơm, nở một nụ cười lém lỉnh. Có ngu mới tin những lời cậu nói. Cậu tưởng nó là ai? Sống chung với cậu gần hai tháng, không lẽ nó kém cỏi đến mức chẳng thể nhận ra rằng trong hộp toàn những món “ruột” của thiếu gia nhà ta. Nó cười đầy mãn nguyện rồi mang theo sự mãn nguyện đó ăn luôn cùng cơm. - Bạn không sao chứ? Đã khỏi bệnh chưa mà đi học. – Băng Di đón đầu nó ngay cửa lớp. - Sao bạn biết mình… vào viện. – Nó chớp mắt. - Key bảo vậy. Anh ta bảo bạn cần yên tĩnh và không muốn ai làm phiền, nhất là anh chàng Lâm Duy gì đó. – Con nhóc tường thuật lại rồi quay ngoắt mục tiêu sang nó – Mà rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với bạn? - Không có gì đâu. Một vài chuyện không đâu mà. Cảm ơn…vì đã lo ình. – Nó khẽ cười. - Vì chúng mình là bạn mà. - Bạn ư? Thật… – Nó định trêu con nhóc nhưng Di đã nhanh chóng cướp lời. - Thật hạnh phúc. “Một trong những hạnh phúc của đời sống là tình bạn. Một trong những hạnh phúc của tình bạn là có một người để chia sẻ những tâm tư thầm kín.” ~oOo ~Hoài An bước đi trên con đường rợp bóng đèn. Phố đông người nhưng thiếu bóng một người lại trở nên vắng vẻ lạ thường. Đã có lúc cô bé cho phép bản thân được yếu lòng chút ít, được nghĩ vẩn vơ về một người con trai. Đã có những lúc cô mường tượng về một giấc mơ có anh và cô bé. Nhưng chưa bao giờ cô dám làm gì hơn những suy nghĩ. “Khóc đi Hoài An. Mày đâu phải là đứa mạnh mẽ? Mày núp dưới cái bóng của chị Hoài Anh. Chị ấy đi… mày lại thu người sau lưng người mà mày luôn xem là chị. Chẳng lẽ mày là đứa ki bo, keo kiệt đến nước mắt cũng không muốn để rơi sao?” Cô bé tự nhủ với lòng mình. Cầm điện thoại trong tay, cô bé nhấn số quen thuộc. - – Đầu dây bên kia là một giọng nói đầy mệt mỏi. - Chị à! Em đây. – Cô bé ngập ngừng. - - Có lẽ em không thể chịu được chị ạ. Em không thể sống thiếu anh ấy. - – Cô gái kia nói, giọng đe dọa. Hoài An hiểu chứ. Chẳng ai cấm cô bé đến với Key cả. Đó là quyền của cô. Mỗi lần ở cạnh anh, cô bé cảm thấy ấm áp lạ nhưng đồng thời, hình ảnh chị gái luôn ám ảnh trong cô mỗi khi sánh bước bên Key. Quên anh đi. Phải, quên đi thôi. Nhưng sao càng cố quên thì lại càng nhớ thế này? Vậy thì nhớ đi, đừng quên nữa. Nhưng càng nhớ lại càng đau khổ. Ai đã bảo thời gian là phương thuốc, vậy sao trái tim mãi vẫn không thể khỏi được? Vậy thì đừng nhớ và… cũng đừng quên. Tha thứ đi, bỏ qua đi. Không ai là kẻ có tội, có tội nhất chính là bản thân mình khi đã cố đi tìm kẻ có tội hơn. - Em đợi lâu chưa? – Key thở hồng hộc. - Không ạ. Giờ đi đâu đây? – Hoài An xua đi mọi suy nghĩ. - Tùy đôi chân thôi. – Key nháy mắt rồi kéo tuột Hoài An về phía trước. - Anh Key, đây là…. – Hoài An nhìn lại con đường nơi mình đang đứng. - Đừng nói với anh em quên hôm nay là ngày gì nha? – Key nhìn cô bé. - Sao quên được chứ? – Hoài An cười buồn. – Hôm nay… là ngày giỗ của chị em. - Umk. – Key xoa đầu cô bé – Đây là nơi Hoài Anh bị tai nạn. Key đau khổ nhắc lại nỗi đau năm xưa. Không hiểu sao cậu lại muốn Hoài An cùng cảm nhận nó với cậu. - Tại sao chị gái em lại bị tai nạn ạ? – Hoài An hỏi, chất giọng đượm buồn. Cô bé có cần phải hỏi không khi mà cô đã biết quá rõ? Chỉ là muốn nghe một lời nói nào đó từ Key mà thôi. - Vì anh. – Key cúi đầu. -….. - Anh xin lỗi. Hôm đó anh say nên đã không kiểm soát được hành động, khiến chị gái em buồn và rồi cô ấy rời xa anh và em mãi mãi. - Em biết. – Hoài An líu nhíu. Thật ra cô bé có hận Key đến vậy không? Hay chỉ là vì được tiếp thêm hận thù từ một con người khác, người bạn thân của chị gái cô, người cô xem là chị của mình? Tiếng còi xe, tiếng xôn xao của dòng người qua lại không thể lọt nổi vào tai hai con người này. Đối với họ, không gian thật tĩnh lặng… - Anh Key. - Sao vậy? – Key cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Hoài An. - Thực ra… em đã rất hận anh và em….đang trả thù anh. – Hoài An thú nhận rồi bất chợt vòng tay ôm lấy Key thật nhẹ nhàng, thật ấm áp. - Vì chị em? – Key khẽ hỏi. Cậu hiểu nên không có gì đáng ngạc nhiên. - Nhưng… em sai rồi. Dường như rời xa anh không phải là em đang trả thù anh mà đúng hơn là trả giá cho sự mù quáng của mình. – Hoài An chợt khóc. - Anh xin lỗi. - Em đã nói dối anh. Lúc tỏ tình với anh, em đã nói dối rằng sẽ chính thức theo đuổi anh nhưng thực ra là chính thức bắt tay vào một cuộc trả thù tưởng chừng như hoàn hảo. Và rồi càng ngày, em càng nhận ra, em đã yêu anh mất rồi. Không phải em làm anh đau khổ mà là em đang tự làm đau chính mình. Lúc chia tay, không phải em rời xa anh mà là anh xa dần em. Em thật là xấu xa. Là em ích kỷ muốn giữ anh bên mình. Dù rất cố quên anh nhưng em không thể. Vô dụng quá anh nhỉ? Có lúc em muốn quay lại, em muốn sống những ngày có anh, cùng anh đi lòng vòng quanh phố, làm vài món ăn cho anh, nhắn tin cho anh và gọi điện chúc anh ngủ ngon. – Hoài An cà đầu vào vai Key. - Vậy thì đừng quên anh nữa nhé? Vậy thì hãy quay lại đi. Dù anh không thể giúp em làm cho thời gian trở về nhưng anh có thể cùng em làm lại tất cả. – Key dùng tay vuốt nhẹ lên mái tóc non mượt của cô bé. Bất giác, Hoài An đẩy Key ra, ngước nhìn cậu bằng đôi mắt long lanh nước. - Có quá muộn không? – Cô bé thốt lên đầy ngạc nhiên. - Chẳng bao giờ là quá muộn để yêu thương cả, cô bé ngốc. – Key cười hiền rồi khẽ cốc đầu cô bé. Hoài An mỉm cười hạnh phúc. Có lẽ cô bé không còn là kẻ “keo kiệt, ki bo” nữa rồi bởi rất dễ để nhận ra nước mắt đang chảy dài trên gò má ửng hồng của cô bé. Hận thù là gì chứ? Trả thù để làm gì cơ chứ? Đã có ai đó từng nói rằng: “Tha thứ là tự cởi trói cho bản thân”. Thật nhẹ nhõm và bình yên… Tạp chí Zagazine - Cười lên rồi sẽ gặp hên :”) - Chết sớm đầu thai sớm :”) Trả Lời Với Trích Dẫn Trả Lời Với Trích Dẫn 08-05-2011, 12:02 #2032 lambangdi1997′s Avatar lambangdi1997 lambangdi1997 hiện đang offline CTV Zagazine Gửi tin nhắn qua Yahoo chát tới lambangdi1997 Tham gia 07-12-2010 Đến từ Big Family :”) Bài gởi 1,436 Mặc định Chap 78 - Ông nội và ba mẹ tôi đâu? – Lâm Duy bước xuống lầu, nhìn quanh. - Đi cả rồi. – Nó nhún vai rồi quàng cái tạp dề vào người. - Vậy tối nay chỉ có cô và tôi ở nhà sao? – Lâm Duy nhíu mày nhìn nó. - Tôi có ăn thịt anh đâu mà sợ dữ vậy? – Nó lè lưỡi, trêu. - Ai bảo tôi sợ cơ chứ? – Lâm Duy giãy nảy rồi bật ti vi lên cho không khí sinh động. - Mặt anh tái xanh kia kìa. – Nó cười tinh nghịch rồi vùi vào đống đồ ăn. “Mình thế à? – Lâm Duy nghĩ thầm rồi vuốt mặt – Mình với cô ta ở nhà? Làm gì? Làm gì đây?” - Ah. Toi rồi!!!! – Nó hét lên. - Cái gì toi? – Cậu nghe thấy tiếng hét tá hỏa của nó liền chạy vào bếp. - Híc! Mẹ anh dặn đi ra siêu thị mua thức ăn mà tôi quên mất. – Nó cười trừ, đồng thời mở cánh cửa tủ lạnh ra. - Đồ đãng trí. – Cậu cốc đầu nó. - Đi ăn nhà hàng nha? – Nó chộp lấy cớ, hai mắt long lanh. - Cô trả tiền. – Cậu đáp hững hờ. - Không. Sao lại thế chứ? Anh giàu hơn tôi mà. Sao lại bắt nạt sức lao động của người khác như vậy? – Nó giãy nảy. - Vậy thì ngoan ngoãn ở nhà. Không đi đâu cả. – Lâm Duy vừa nói vừa xoay xoay chìa khóa trên tay, mặt hiện lên dòng chữ: “Tôi khóa cửa rồi. Cô đừng mong đi ăn lẻn một mình.” Nó chỉ muốn nhào tới cào cấu xé cậu nhưng hình ảnh của những dĩa thức ăn cứ hiện lên khiến nó không thể nào có hành động “vùng lên kháng chiến” được. - Thôi được rồi. Tôi trả tiền. – Nó hạ giọng. Lâm Duy cười thầm trong bụng. Vui vẻ kéo tuột nó ra ngoài. - Đây là nơi sẽ ăn à? – Nó ngước nhìn tòa nhà sang trọng sừng sững trước mắt. - Vào thôi. – Cậu lôi nó vào. “Tiền của tôi? Ôi tiền của tôi không phải chỉ để phục vụ anh một bữa ăn chứ?” Sau khi gọi món, cậu quay lại nhìn nó, mắt ánh lên tia cười. - Anh muốn chơi tôi sao? – Nó lườm cậu. - Tùy cô nghĩ sao cũng được. Ăn đi. – Cậu nhếch mép. Tức như thế thì làm sao nuốt trôi được cơ chứ. Thức ăn mà cứ như đá vậy, nó cắn, nó nghiến đủ kiểu. Nhưng rồi cơ mặt nó giãn ra, nó nhập cuộc ăn uống một cách ngon lành. Lâm Duy sững sờ nhìn nó, tự hỏi nó sao mà có thể ăn ngon lành như vậy? Không tức nữa hay sao? Sau một hồi, thức ăn trên bàn vơi đi phân nửa. Nó chìa tay trước mặt cậu: - Đưa đây. - Đưa gì? – Cậu tròn mắt nhìn nó. - Tiền. – Nó nghiêng đầu. - Chẳng phải cô trả tiền sao? – Lâm Duy nhếch mép nhắc lại nỗi đau của nó, những tưởng nó sẽ xụ mặt buồn buồn nhưng không ngờ nó cười còn lớn hơn. - Ừ thì anh phải đưa tiền tôi mới trả được chứ. Tôi bảo tôi trả tiền chứ có bảo tôi chi tiền đâu? – Nó nhún vai. Biết mình bị lừa, cậu cứng họng chẳng nói nổi nên lời. Lát sau, Lâm Duy ơ thờ nhìn nó, đáp gọn: - Tôi quên mang đi rồi. - Sao? – Nó nhổm người về phía trước. – Anh đùa à? - Nhìn tôi giống đùa lắm sao? – Cậu đưa mắt nhìn quanh, ra vẻ sợ hãi. - Vậy giờ… – Nó hốt hoảng. Tiền nó cũng không đủ trả. Híc! Đúng là gậy ông đập lưng ông mà. - Tôi hô một hai ba, cả hai cùng chạy nha? – Lâm Duy thì thầm. - Như thế là… phạm pháp. – Nó sợ hãi. - Vậy thì tôi chạy một mình, cô muốn đi hay ở thì tùy. – Cậu khoanh tay, dựa đầu vào ghế. Nó cắn răng suy nghĩ. Đi hay ở? Ở lại chưa biết chừng họ sẽ đưa nó đến đồn cảnh sát. - Vậy thì… ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. – Nó đáp chắc nịch. Lâm Duy nhếch mép cười rồi đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Cậu chạy đến cạnh nó, nắm tay nó và… chạy. Nó chỉ sợ bị phát hiện và kéo lại, người ta sẽ đuổi theo nên cố chạy thật nhanh. Vì sợ nên nó cũng chẳng mảy may để ý rằng chẳng có ai gọi bọn nó lại, thậm chí đi ngang qua quầy tiếp tân, những người đó vẫn cúi đầu chào rất lịch thiệp. - Phù…. Cầu chúa đừng trách tội. Con bị ép buộc. – Nó lẩm bẩm. Lâm Duy khẽ cười rồi thở dốc. - Không ngờ người như anh cũng có ngày phải…trốn chạy thế này. – Nó nháy mắt đầy tinh nghịch. - Vì ai chứ? Chẳng phải tại cô không mang tiền sao? - Không phải không mang tiền mà là không mang đủ tiền. – Nó cãi. - Ừ thì không mang đủ tiền. Lâm Duy cười. Không hiểu sao lúc nào ở cạnh nó, cậu đều có thể cười, có thể nói, có thể làm những việc mà chỉ có trong suy nghĩ. Không hiểu vì sao ở cạnh nó, luôn có cảm giác cuộc sống không chỉ có mình cậu đang sống. Và không hiểu sao nhìn nó cười, cậu cảm thấy mãn nguyện. ~oOo ~- Số điện thoại đó là của ai vậy? – Thiên Minh không quay đầu lại, hỏi tên đàn em bằng một chất giọng lạnh băng. - Thưa, một nữ sinh lớp 11A3 ạ. Sau khi nắm một vài thông tin thiết yếu của “nhân vật nữ” kia, thủ lĩnh FM hội tiến những bước chân lẫy lừng về phía lớp học với cái bảng tên là “11A3” Lại là cái giọng của nhỏ lớp trưởng: - Đồng bào ta ơi! Thủ lĩnh FM hội, anh Thiên Minh đang thẳng hướng lớp ta mà tiến kìa. Nó thoáng sững sờ. Sao Thiên Minh lại đến lớp nó. Lần đầu tiên cậu vào lớp nó, một nữ sinh trong lớp bị đánh đến thê thảm. Nữ sinh đó là nó nên nó nhớ rõ hơn ai hết. Lần này là ai? Những bước chân chỉ có thể cảm nhận và đo đếm bằng nỗi sợ hãi đang dần tiến lại. Bầu trời bỗng dưng tối khịt trong trí tưởng tượng phong phú của nó. Thiên Minh đứng hiên ngang trước cửa lớp. - Ai là… – Hắn cất giọng. Tim nó như rớt ra ngoài. - Tiểu Tiên? Cái tên “nhân vật nữ” được cất lên đầy dõng dạc. Là Tiểu Tiên sao? Hình như cô bạn cũng có góp phần vào vụ xích mích giữa nó và Thiên Kỳ? Liệu có phải là vì trả thù? Nhưng tại sao? - Anh gọi em? – Tiểu Tiên đứng lên. Cô bạn không hề tỏ ra sợ hãi mặc dù khuôn mặt tái xanh. - Tôi muốn gặp cô. Ra sân sau trường và…đi một mình. Nó định đứng lên phản bác nhưng chưa kịp làm gì thì Tiểu Tiên đã rời khỏi chỗ, bước theo Thiên Minh. - Ai đi theo thì cứ việc nhưng nhớ ôm theo cặp sách và cuốn xéo khỏi đây ngay sau đó. – Một lời nói đầy chất đe dọa kìm nén tất cả mọi nỗi tò mò. Nó nhìn theo đầy lo lắng nhưng không hiểu sao lại cảm thấy yên tâm. Sân sau trường vắng lặng càng làm tăng thêm nỗi sợ hãi trong lòng cô gái nhỏ. Dường như cô đã lờ mờ đoán ra được điều gì đang chờ đợi mình ở phía trước. Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, cô gái khẽ cười như để chắp thêm một chút niềm tin và hy vọng ình. - Cô biết tôi gọi cô để làm gì chứ? – Thiên Minh hỏi. - Có thể. – Tiểu Tiên nhún vai – Anh muốn “giải quyết” vụ của Lam Bình? - Cô muốn bao nhiêu? - Ý anh là gì? – Cô khẽ nhướn đôi chân mày màu nâu hạt dẻ. - Chính cô đã nhắn tin cho tôi, chỉ cho tôi biết nơi Lam Bình bị giam cơ mà. Tiểu Tiên khẽ À lên một tiếng rồi khẽ nhếch mép cười. Hóa ra chàng trai này vẫn chưa biết gì về việc chính cô cũng là một tay trong vụ đó. - Tôi không cần tiền của anh hay nói trắng ra tôi làm vậy chỉ là bị lương tâm vò xé thôi vì thực sự chính tôi là người đã dụ bạn ấy vào tròng. Anh hiểu chứ? – Cô nàng tự tin đáp lại. Một thoáng ngạc nhiên chạy rượt qua khuôn mặt của chàng trai đối diện. Hắn ta nhíu mày: - Thật chứ? - Anh nghĩ tôi ngu đến mức nói dối chuyện đó để bị đánh hả? – Nỗi sợ hãi lại ùa lấy trái tim nhỏ. Cô khẽ rùng mình và bước lùi. Tất cả những hành động đó đều không thể qua khỏi mắt hắn. Chỉ nhìn cô gái với vẻ mặt cảm thương rồi lại nở nụ cười nửa miệng: - Cô nói cũng đúng nhưng…tôi sẽ không đánh cô. Đi đi và đừng để tôi nhìn thấy cô lần thứ hai. Nói rồi, hắn bỏ đi để lại cô với nụ cười thật ấm lòng. Thế là cô nàng có thể bình an được rồi… Thần chết đã bỏ qua cô. Tạp chí Zagazine - Cười lên rồi sẽ gặp hên :”) - Chết sớm đầu thai sớm :”) Trả Lời Với Trích Dẫn Trả Lời Với Trích Dẫn 08-05-2011, 12:03 #2033 lambangdi1997′s Avatar lambangdi1997 lambangdi1997 hiện đang offline CTV Zagazine Gửi tin nhắn qua Yahoo chát tới lambangdi1997 Tham gia 07-12-2010 Đến từ Big Family :”) Bài gởi 1,436 Mặc định Chap 79 - Tôi còn bao nhiêu ngày nữa? – Ông Lâm nhìn vị bác sĩ già bằng ánh mắt thống thiết. - Chưa biết chính xác nhưng… ngài vẫn nên chuẩn bị tinh thần. – Vị bác sĩ thở dài rồi rời bước khỏi thư phòng. - Ta thì có gì để chuẩn bị cơ chứ? – Ông Lâm thì thầm với chính bản thân mình rồi quay lại nhìn khung ảnh trên bàn làm việc, cười nói – Ta sắp đi rồi, chẳng lẽ bà vẫn không thể tha thứ cho ta sao? - Ông ơi ông. – Nó hốt hoảng chạy vào phòng ông. - Có chuyện gì sao? – Ông Lâm vội vàng đứng bật dậy. - Ông theo cháu, nhanh ông. – Nó chạy lại và kéo ông Lâm đi ra phòng khách. Tay cầm cái điện thoại và mỉm cười tinh nghịch. – Ông có điện thoại ạ. - Xời, làm ta tưởng cháy nhà. – Ông Lâm cốc đầu nó rồi vui vẻ cầm điện thoại. - Alo. – Giọng ông trầm ấm. -…. – Đầu dây bên kia im lặng. - Ai vậy? Khụ…khụ… – Ông nhíu mày rồi đặt tay lên cổ, ho nặng nề. - Giọng nói không thể lẫn vào đâu được. Ông nhìn nó đang cười đầy gian xảo rồi lại lắp bắp. - Bà… bà… Tôi có nhầm không? Là bà gọi cho tôi sao? – Nó đứng gần nên có thể nhìn thấy rõ những giọt nước mắt long lanh trên khóe mắt đầy những nếp nhăn của ông. - - Không. Nghe được giọng bà thì tôi có chết cũng mãn nguyện. – Ông Lâm thốt lên đầy vui sướng. - – Giọng nói nghèn nghẹn. - Tôi xin lỗi. – Ông quay sang nhìn cô cháu dâu bằng ánh mắt khó hiểu khiến nó không khỏi bàng hoàng. Nó không giỏi giải mã ánh mắt của người khác mà. - - Tôi biết. Bà sẽ không bao giờ tự động muốn gặp tôi. - - Không, chính tôi mới là người gây ra tất cả. Cảm ơn bà vì đã chịu nói chuyện với tôi. Nó nhìn vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc của ông nội, trong lòng gợn lên một niềm vui nho nhỏ. Nó không biết vì sao ông bà không sống chung cùng nhau. Nó không biết vì sao bà là giận ông, càng không biết vì sao bà lại không muốn gặp ông. Nhưng có một điều nó chắc chắn là mình biết rõ, đó là ông bà chưa bao giờ… hết yêu, chưa bao giờ thôi dõi mắt theo một người. Có lẽ người ta nói đúng. Người ngoài cuộc luôn là người sáng suốt nhất, mặc dù người ngoài cuộc chưa hẳn là người biết nhiều nhất. ~oOo ~Nó mân mê quyển lịch để bàn và chợt Á lên một tiếng. Tay nó chạm nhẹ lên cái gạch bằng mực đỏ trên lịch. Hôm nay là ngày… một ngày đặc biệt. Nghĩ ngợi một hồi, nó rút điện thoại ra và bấm số. - - Bà à. Cháu Lam Bình đây ạ. – Nó cười toe. - – Bà ngập ngừng. - Hì. Bà biết hôm nay là ngày gì chứ ạ? – Nó chớp mắt. - - Ây da. Hôm nay là sinh nhật ông. Ông không có thói quen tổ chức tiệc mừng thọ đâu ạ. - - À là sao ạ? – Nó thắc mắc. - – Bà nội khẽ thở dài. - Hơ… vâng ạ. Cháu muốn bà gọi điện chúc mừng sinh nhật ông. Chắc ông sẽ vui lắm ạ. – Nó tưởng tượng cả một viễn cảnh trong đầu. - - Bà ơi. – Nó gọi khẽ khi không thấy tín hiệu trả lời. - Bà Lâm nói rồi gập máy. Nó ú ớ chẳng hiểu gì cả. Có phải người lớn đều nói chuyện khó hiểu vậy không? Nhưng không nghĩ nhiều, nó nhanh chóng đúng bật dậy, khoác lấy áo ngoài và chạy ra khỏi nhà. Nó muốn có một món quà gì đó cho ông. Ông là người tốt với nó nhất và quan trọng là nó rất quý mến ông. “Mua gì bây giờ?” Nó nghĩ thầm và đi vòng quanh tiệm đồ lưu niệm. Mắt nó sáng lên và đầu nó lóe lên một suy nghĩ. Cũng cảm thấy ngại khi “ăn cắp bản quyền” của ai đó nhưng thôi, nó chỉ cần có quà cho ông, thế là đủ. If you wander off too far. My love will get you home… - Alo. – Nó hí hửng trong khi đầu dây bên kia, giọng Lâm Duy hối hả. Cứ làm như ai đó tranh phần nói của cậu vậy. - – Đang lên cao trào thì cái màn hình điện thoại đen khịch, điện thoại của nó rất biết chọn thời điểm để hết pin. - Hắn ta vừa nói cái gì vậy nhỉ? Kêu mình nhanh lên là sao? – Nó lắc đầu rồi nguyền rủa cái điện thoại. Tự dưng nó thấy lo. Linh cảm mách bảo nó rằng có một chuyện gì đó đã xảy ra. Một chuyện gì đó… cần thời gian bằng tốc độ ánh sáng. Nó ôm hộp quà rồi chạy thẳng về nhà. - Lâm Duy. – Vừa bước vào đến cổng, nó đã gọi toáng lên. - Tiểu thư, cô về rồi, cô mau đến bệnh viện ngay đi. – Một người giúp việc trong nhà nó hốt hoảng. Bác ấy còn nói thêm điều gì đó nữa nhưng nó đã không còn đủ sức để nghe nữa rồi. Bệnh viện? Đã có chuyện gì? Không chần chừ, nó lại tiếp tục phóng nhanh đến bệnh viện, lòng nhấp nhổm không yên nhưng môi vẫn không thôi mấp máy cầu nguyện. Bệnh viện thành phố. Phòng cấp cứu đặc biệt. “Rầm” Nó đẩy cửa mạnh và bước vào bên trong. - Gì vậy? Sao mọi người lại ở đây? Sao lại khóc? Chuyện gì… chuyện gì đang xảy ra thế này? – Nó nhìn quanh rồi lại nhìn giường bệnh, một thân thể bất động với tấm vải trắng trải lên người, kín đầu. Chẳng ai nói gì cả, chỉ nhìn nó với ánh mắt xót thương. - Lâm Duy, anh nói gì đi? – Nó nài nỉ rồi bước đến bên giường, hộp quà trên tay nó run run. Tấm khăn trắng kia được vén lên từ từ. Người đó… quen thuộc. Từng đường nét làm sao nó có thể quên đây? “Cộp” Hộp quà đáp đất không mấy êm ái. Những ngôi sao lấp lánh vương ***. - Ông ơi… – Nó chăm chú nhìn gương mặt thanh thản của ông nội. Lâm Duy không nói gì. Người ta thấy cậu khóc, những giọt nước mắt lướt nhẹ trên đôi gò má, đọng lại ở khóe miệng, cho cậu cảm nhận được vị mặn của nước mắt. Cổ họng nghẹn đắng, cậu không thốt nổi nên lời. Nhìn không khí ảm đạm, sao bỗng dưng muốn đập phá tất cả. - Hôm nay là sinh nhật ông. Hôm nay cháu đã mua được quà và định tặng ông. Anh Key từng bảo một trăm ngôi sao sẽ đổi lại một điều ước. Cháu muốn ông sẽ có điều ước cho riêng mình và cháu biết ông sẽ ước bà sẽ về cạnh ông đúng không ông? Nhưng… có lẽ cháu chậm chân hơn Thần chết rồi… – Nó nhoẻn miệng cười trong làn nước mắt đau khổ. - Lam Bình, con hãy để ông ra đi trong thanh thản đi. Nhìn mọi người thế này, ông sẽ không vui đâu. – Ba chồng nó vỗ vai. Nó lại cười. Càng cười lại càng đau. Quệt vội hàng nước mắt, nó cũng không muốn ông nhìn thấy nó khóc. Ông ơi… cháu sẽ gửi lời đến bà giùm ông rằng ông vẫn còn rất yêu bà, yêu nhiều lắm ông nhỉ? Chỉ còn những tiếng nấc khe khẽ. Chẳng ai dám gào thét, chẳng ai dám khóc lớn mặc dù đó là điều mà ai cũng muốn làm. Như một tín hiệu bí mật, họ hiểu rằng ông Lâm thích yên tĩnh, ông không muốn bị làm phiền… trong giấc ngủ say. Nó nhìn Lâm Duy đứng bật động bên giường bệnh. Tay cậu nắm chặt lấy tay ông không buông. Có lẽ trước lúc đi, ông đã nói gì đó với cậu, có lẽ trước lúc đi, ông đã cười với cậu. Nó biết cậu đau khổ nhưng lại không muốn thể hiện mình đang đau. Rồi Lâm Duy buông dần bàn tay đã trở nên lạnh ngắt của ông ra và bước ra ngoài. ….::::::::::***::::::::::…… Tôi không tin rằng mình sợ. Là không tin hay là không muốn tin? Vậy là ông nội đã xa tôi thật rồi. Vẫn biết rằng có hợp rồi cũng sẽ có tan nhưng sao vẫn cảm thấy trống trải. Chẳng muốn, chẳng muốn xíu nào. Tôi đâu phải là kẻ yếu đuối? Tôi có thể “tồn tại” mà không có ông nhưng lại không thể hình dung ra mình sẽ “sống” sao nếu ông không ở cạnh. Tôi nhớ ông. Tôi muốn khóc thật lớn và hét lên thật to, thậm chí là kiêu chiến với Tử thần để người trả ông nội về cho tôi. Nhưng tôi biết ông không muốn trông thấy tôi với một hình ảnh như vậy. Cháu của ông luôn luôn mạnh mẽ mà. Lắm lúc tôi hối hận. Tôi tự trách bản thân mình, sao lại đi điều tra về chuyện của mười hai năm trước làm gì cơ chứ. Nếu không phải gần đây ông quá lo lắng về chuyện này thì có thể ông sẽ ở cạnh bên tôi lâu hơn. Tại tôi, có chăng cũng là tại tôi cả. Tôi ghét chính bản thân mình đã tước đi của ông nội cái quyền được an hưởng tuổi già. Rồi ngày mai sẽ ra sao đây? Ngày mai thức dậy, không được thấy ông cười hiền hậu, không được nghe lời khuyên của ông mỗi lúc gặp khó khăn trong cuộc sống, không được ông trêu đùa đến đỏ mặt tía tai. Ngày mai… ngày mai của tôi nhưng ông… đã không còn có ngày mai nữa rồi. Có phải chăng chính tôi đã vô tâm cướp đi ngày mai của ông nội?